Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Bác Quân Nhất Tiêu H] Am Môn

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »


Tiêu Chiến liền đứng dậy đi về phía cuối đội, Nghi Lâm ở phía sau hỏi y đi đâu, y chỉ nói:

"Ta ra sau nhìn một chút."

Quả nhiên, ở phía sau hai cây đại thương tùng, thoáng nhìn thấy thân ảnh của Vương Nhất Bác và Tiểu Thúy.

Người xuất gia phi lễ chớ nghe, Tiêu Chiến đang do dự nên trở về hay không liền nghe Vương Nhất Bác nói:

"Tiểu Thúy, phòng của ta không cần người, cô mau về nhà đi, ta phải đi về."

"Tiểu đại vương coi thường Tiểu Thúy sao? Ngày ấy Tiểu Thúy vẫn chưa bị phá thân, hiện giờ vẫn là xử nữ......"

"Cô đừng nói nữa!"

Trầm mặc một lát, lại nghe thấy tiếng khóc tí tách của thiếu nữ:

"Tiểu đại vương, ta thật tâm kính mến ngài, sau này ngài muốn cưới một phòng thê, mấy phòng thϊếp, Tiểu Thúy đều không quan trọng, ngài để ta làm người trong phòng ngài đi."

Tiêu Chiến vịn thương tùng, không cẩn thận giẫm gãy một cành cây khô, phát ra tiếng vang "răng rắc". Vương Nhất Bác vừa nghe liền lớn tiếng quát hỏi:

"Là ai!"

Tiêu Chiến xoay người rời đi, Vương Nhất Bác đã đuổi tới trước mặt, hai tay ấn lên cánh tay của Tiêu Chiến, giọng nói hơi gấp, nói:

"Tiêu Chiến, sao ngươi lại tới?"

"Vì sao ta không thể tới?"

"Không phải, không phải không thể tới, ngươi nghe ta nói......"

"Lâu rồi ta không thấy ngươi nên đến nhìn một chút, ta phải về phát cháo rồi."

Nói xong liền hất tay Vương Nhất Bác ra, chạy vài bước đi vào đoàn người.

Tiểu Thúy vẫn nhu nhược đáng thương, ở sau lưng gọi tiểu đại vương, Vương Nhất Bác đã phiền lòng nóng nảy rồi, tức giận nói:

"Ta sẽ không cưới vợ, càng không nạp thϊếp, cô còn dây dưa nữa, ngoại trừ khiến ta sinh lòng chán ghét thì không còn gì khác."

Nói xong tiểu đại vương phất tay áo bỏ đi, chỉ còn lại thiếu nữ lục y ngồi khóc ngất xuống đất.

Đêm nay trên đường lên núi, Tiêu Chiến vẫn luôn đi cùng sư tỷ muội đồng môn, hoàn toàn không liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác đi theo phía sau một cái, Vương Nhất Bác vài lần tìm lời đùa y, y đều "ồ" một tiếng rồi đuổi đi.

Vương Nhất Bác ngẫm lại trong lòng, lúc ấy hắn cũng không nói gì không nên nói với Tiểu Thúy, chỉ không nên mang nàng đến chỗ không người, thật sự tự cho là thông minh, hồ đồ hồ đồ rồi.

Nhưng mà hắn không biết, sau khi Tiêu Chiến trở về, lúc đang phát cháo thì nghe thấy hai gã thôn dân nghị luận:

"Tiểu đại vương của Phục Vương trại không giống thổ phỉ mà lại giống như tiểu thư sinh, hiện giờ thế đạo này, cô nương nhà ai có thể gả cho hắn, thật là tốt số."

"Ngươi không biết à? Ta nghe nói, người tới cửa làm mai cho hắn đã sắp đạp sập cửa Phục Vương trại rồi......"

Trở về Tịch Chiếu am, tường thuật việc phát cháo miễn phí hôm nay cho Tĩnh Tuệ chủ trì xong, mọi người trong trại liền trở về, chỉ còn lại tiểu đại vương đứng ngoài phòng của tiểu hòa thượng Nghi Thanh, không nghĩ ra.

"Ca ca, ngươi mở cửa đi, ta giải thích với ngươi."

"Ta muốn ngủ, ngươi trở về đi, ngày mai lại nói."

"Ta về đâu? Mỗi ngày ta đều ngủ ở nơi này của ngươi mà."

"Sau này đừng ngủ ở đây nữa, ngươi có nơi của ngươi."

Vương Nhất Bác vừa nghe lời này liền bực bội, dù sao cũng sinh ra ở tướng môn, lại là thiếu niên, dĩ nhiên tính tình cố chấp.

Hắn thà rằng lúc này Tiêu Chiến buồn bực mắng hắn, trách hắn, chứ không muốn y phớt lờ mình như vậy. Dứt khoát không gọi cửa nữa, trực tiếp ngồi trên bậc thang, vùi đầu ngủ.

Một lát sau, cửa phòng mở ra, Tiêu Chiến đem trường thương của hắn ra, nhét vào trong ngực Vương Nhất Bác rồi xoay người đóng cửa lại. Trước sau chỉ trong nháy mắt, Vương Nhất Bác còn chưa kịp mở miệng giải thích thì ngay cả tiếng bước chân trong phòng cũng đã không còn nghe thấy nữa.

Vương Nhất Bác lại ôm trường thương bế môn canh, cả người phát cáu không chỗ phát tán, dứt khoát đi vào trong viện chơi một bộ thương pháp "Định Quân Thương".

(Bế môn canh 闭门羹: bế môn tạ khách; không cho khách vào nhà.)

Chiêu lợi hại nhất của bộ thương pháp này chính là "Xuyên Thân Nhất Diệu", lực đạo của một thương này có thể lấy đi nhiều mạng người, nhưng đến nay, Vương Nhất Bác vẫn chưa đạt được mấu chốt của chiêu tuyệt sát này.

Trường thương sơn đen, chuôi gỗ lưỡi bạc, lúc vũ động sao lạnh điểm điểm, ánh bạc lịch lịch, hắt nước không thể nhập, luyện xong một bộ thương pháp, trong lòng lại nghĩ đến bộ dáng vừa rồi lúc Tiêu Chiến đi ra: Khóe mắt nghẹn đến mức đỏ bừng, gương mặt rất tuấn tú gục xuống, môi dưới trề lên, nhìn cũng không chịu nhìn hắn một cái.

Nghĩ nghĩ thế mà lại không tự giác nở nụ cười, cười rồi than một tiếng, xoay người lấy đầu thương khều cửa phòng một cái, cửa phòng gỗ Trâu Nhiên liền mở rộng ra.

Đến gần nhìn, quả nhiên Tiêu Chiến đang ngồi trên đầu giường, ôm chăn, vẫn không nhúc nhích. Thấy hắn phá cửa đi vào, trừng mắt nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, hồi lâu mới nói:

"Sao ngươi lại vô lý như vậy? Thường ngày đều phá cửa của người khác sao?"

"Không có người khác, chỉ phá ca ca."

Vương Nhất Bác xoay người đóng cửa, then cửa bị thương của hắn hất gãy rồi, đành phải dùng trường thương gác ngang lên cửa, lúc này mới đóng kín.

Vương Nhất Bác đi đến mép giường của Tiêu Chiến ngồi xuống, hai tay dùng sức ấn lên chăn, không cho Tiêu Chiến nhúc nhích.

"Ca ca, tối nay nháo cái gì?"

"Ngươi đi."

"Không đi! Đêm nay vi phu phải phạt ngươi thật tốt, một tiểu hòa thượng như ngươi, thật sự kiêu căng!"

"Đừng kêu bậy, ai là của ngươi...... Sớm muộn gì ngươi cũng phải lấy vợ, ai biết phu quân của ngươi là ai."

Nói còn chưa dứt lời, một tay của Vương Nhất Bác đã vói vào trong chăn, bắt lấy mắt cá chân của Tiêu Chiến, kéo người đến, y ngồi không vững liền ngã vào trên giường, chính mình liền xoay người đè lên. Tiêu Chiến để hai tay lên ngực hắn, nói:

"Ngươi buông ta ra!"

"Lúc ca ca đuổi ta có bản lãnh như vậy, nhìn xem bây giờ còn có thể trốn không?"

Vương Nhất Bác hai cái liền cởi sạch trung y và qυầи ɭóŧ của Tiêu Chiến, lại không chạm vào chỗ kia, ngón tay chỉ bồi hồi bên ngoài hậu huyệt của y, khi thì thăm dò nửa ngón, quấy nhiễu vài cái nhưng không thâm nhập, rồi rút ra đi bóp mông thịt của Tiêu Chiến.

"Ngươi về đi, hôm nay không được ngủ ở đây......"

"Ngươi muốn ta ngủ ở đâu?"

"Tùy ngươi ngủ ở đâu...... A! A......"

Hai ngón tay của Vương Nhất Bác trực tiếp thọc đến đáy, ấn vào chỗ thịt mềm gồ lên kia, hai ngón khẽ cong khảy qua lại.

"Ca ca, bên trong ngươi không muốn ta đi, thật nhiều nước."

"Ưʍ...... ngươi......"

"Tối nay nhất định phải dạy tiểu hòa thượng quy củ, sao có thể kêu phu quân đi chỗ khác ngủ?"

Nói xong, ngón tay nhanh chóng ra vào, mỗi lần đều nghiền qua chỗ kia, hạ thân của Tiêu Chiến liền như dâng thủy triều, thể dịch dính nhớp trào ra bên ngoài từng luồng từng luồng, cuốn theo ngón tay của Vương Nhất Bác.

Chỉ nghe thấy Vương Nhất Bác cười khẽ một tiếng, rút ngón tay ra, chưa đợi Tiêu Chiến thở dốc liền thọc ba ngón của bàn tay khác vào, rồi giơ hai ngón bị dính dâʍ ɖị©ɧ đến trước mặt Tiêu Chiến.



"Ca ca, ngươi xem, chỉ bạc này là vật gì?"

"Vương Nhất Bác, ngươi...... khốn kiếp."

Từ nhỏ Tiêu Chiến đã gia giáo nghiêm ngặt, chưa từng mở miệng mắng người, trước mắt bị ăn hϊếp đến mức hai mắt đỏ bừng, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp đều là nước mắt, hoàn toàn không thèm để ý thái độ đúng mực, quay đầu liền mắng một tiếng "Khốn khϊếp".

Mắng xong liền nghe thấy Vương Nhất Bác cười khẽ một tiếng, liền dùng bàn tay to mới lấy ra từ trong cơ thể Tiêu Chiến đi bóp mặt y, buộc y đối diện với mình. Hai ngón dính chỉ bạc ẩm ướt đè lên mặt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nói:

"Tiểu hòa thượng thật to gan, người đã ở trên giường của ta còn mạnh miệng như vậy, thật sự không sợ à?"

Nói xong liền nhét hai ngón vào trong miệng Tiêu Chiến, bắt chước động tác giao hợp, nhanh chóng ra vào, ngón tay lại kẹp đầu lưỡi của Tiêu Chiến, lật qua lật lại trên dưới.

Bỏ vào hậu thân y ba ngón tay dài, chà đạp vách trong cực kỳ ướŧ áŧ không chút kiêng kỵ, trong miệng cũng bị nhét đầy, tất cả đều là mùi dâʍ ɖị©ɧ mà mình tiết thân, Tiêu Chiến thật sự không chịu đựng nổi nữa, cuối cùng giơ tay kéo vạt áo của Vương Nhất Bác, lúc này mình đã bị đùa bỡn đến mức không biết trời đất, Vương Nhất Bác lại vẫn còn y phục chỉnh tề, không loạn chút nào.

"Bây giờ muốn rồi sao?"

"Ừm......"

"Giúp ta cởi y phục."

Tiêu Chiến đành phải dùng tay run rẩy vòng đến sau eo Vương Nhất Bác cởi đai lưng của hắn, tiểu hòa thượng Nghi Thanh ý loạn tình mê, sờ soạng nửa ngày vẫn không cởi được, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, Vương Nhất Bác cố tình không chịu tha cho y, ngón tay thọc vào bên trong càng lúc càng nhanh. Tiêu Chiến đành phải mở miệng xin tha:

"Ta...... không cởi được...... Tự ngươi làm, được không?"

"Đai lưng của phu quân cũng không chịu cởi, ca ca thật kiêu căng."

Vương Nhất Bác liền kéo đai lưng của mình ra một phát, hai cái liền rút hết y phục, đỡ cây hung khí dữ tợn kia để lên bắp đùi Tiêu Chiến. Trước khi đi vào liền ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến đã hỗn độn, ánh mắt cũng không có khıêυ khí©h và tìиɧ ɖu͙© như vừa rồi, thật nghiêm túc, hắn nói:

"Tiêu Chiến, trừ nơi này của ngươi ra, ta không ngủ ở đâu hết. Cây dương v*t này của ta, ngoại trừ đút cho ca ca, thì không đi đâu cả."

Nói xong liền vùi nguyên cây vào, toàn bộ thịt mềm ướt đẫm nảy lên hút lấy hắn, nhất thời sướиɠ đến mức da đầu nổ tung, liền đè lại eo của Tiêu Chiến, ra sức phát tiết.

Tiêu Chiến bị lăn lộn đã lâu, Vương Nhất Bác đâm vào rút ra, rất nhanh y đã bị làm bắn, sau khi bắn, Vương Nhất Bác vẫn chưa chịu tha cho y, một khắc không ngừng mà tiếp tục lao tới, Tiêu Chiến chỉ có thể ôm cổ hắn, bị đâm cho phập phập phồng phồng, đứt quãng lại nói:

"Tiểu Thúy kia...... còn có rất nhiều người đề nghị kết thông gia với ngươi?"

"Còn nói?!"

Vương Nhất Bác nói xong liền lật người Tiêu Chiến qua một phát, để y quỳ, nhắc mông thịt lên, lại thọc vào lần nữa, Tiêu Chiến không chịu nổi liền nằm úp sấp ngã vào trên giường, Vương Nhất Bác đuổi theo đè xuống, chơi y tựa như mất mạng.

Ngày thường tuy hắn làm chuyện tính sự cũng rất kịch liệt, nhưng trong lời nói, trước nay đều cưng chiều Tiêu Chiến, nào như hôm nay, phát tiết tựa như dã thú trong rừng. Vừa làm vừa nói:

"Xem ra ngày thường ta đối với ca ca quá nhẹ nhàng, còn dám nói nữa không?"

"Hức...... Không......, không cần, không được......"

Tiêu Chiến bị thao đến mức khóc hô ra tiếng, khóc hồng mắt quay đầu lại nhìn hắn, ca ca này biết đối phó với hắn như thế nào. Vương Nhất Bác luôn không có cách với nước mắt của y, trước mắt đã muốn được người rồi, cũng hết giận.

Vương Nhất Bác nằm sấp xuống, dán lên lưng Tiêu Chiến, xoay mặt Tiêu Chiến qua, giao hôn với y.

Môi lưỡi quấn vào nhau, nghe thấy Tiêu Chiến mơ mơ màng màng nói một câu, đưa cả nước trong miệng vào:

"Ngươi nói không cưới vợ? Không nạp thϊếp?"

"Chỉ có một mình ca ca, làm trái lời này, chết không được tử tế!"

"Ta... không cần ngươi chết......"

Vương Nhất Bác đã ở cạnh cao trào, nghe lời này xong hết sức động tình, ôm lấy Tiêu Chiến, hai bàn tay to ôm lấy ngực Tiêu Chiến nhấc y lên, chỗ giao hợp ướt dính một mảnh, dính đến eo Vương Nhất Bác, bắp đùi cũng vậy.

Vòng eo của Vương Nhất Bác thẳng tiến, đưa đẩy càng lúc càng nhanh, một vào một ra, vừa ra vừa vào, lại đi cắn vành tai của Tiêu Chiến, nói với y:

"Ca ca ngoan ngoãn để phu quân ra vào, ta liền không chết được."

"Hả......?"

"Ra, vào, ra vào, ca ca không đuổi ta, đó là đảm bảo ta ra vào bình an rồi."

Nói xong liền dùng sức chống vào chỗ sâu nhất, lặp lại, lặp đi lặp lại.

Ánh đèn tối dần, người giao điệp trên giường không biết ngày tháng nào, không biết việc đời bao nhiêu, chỉ biết cuộc đời này có người này, chỉ có người này.

- -------

Thế nhân vào tăng môn miếu thờ đều sẽ nhịn không được mà quỳ lạy, khẩn cầu càng ngày càng suôn sẻ, khẩn cầu tiêu tai khúc chiết.

Nhưng việc của nhân thế, nào xác định rõ đúng sai, thân ở trong đó còn không biết rõ, sao cầu Bồ Tát cắt đứt thị phi, phân rõ trắng đen cho ngươi?

Thật giống như thổ phỉ vào rừng làm cướp, lại thành sứ đồ của Bồ Tát phát cháo miễn phí giải nạn.

Thật giống như tiểu hòa thượng dốc lòng tu Phật, nguyện vì thổ phỉ này mà vạn kiếp bất phục.

Mùa tuyết đến, vạn vật ở núi Phục Vương đóng băng.

Hoàng hôn núi trời xa, trời rét nhà trắng nghèo.

(Nhật mộ thương sơn viễn, thiên hàn bạch ốc bần.

Dịch thơ: Đêm hoàng hôn phủ xuống, những ngọn núi trập trùng càng chìm sâu vào trong màn đêm mênh mông. Tiết trời se lạnh khiến nhà lá đơn sơ này càng có vẻ nghèo khó hơn.)

Cổng tre nghe chó sủa, người về đêm gió tuyết.

Trước đông chí, Vương Nhất Bác xuống núi, tặng trong thành hai xe lương thảo.

Vốn nói phải ở lại bên ngoài hai đêm, ai ngờ chạng vạng ngày thứ hai liền trở về núi Phục Vương, trên áo choàng tích một lớp tuyết, khuôn mặt anh tuấn đông lạnh đến mức càng trắng thêm. Vẫn cưỡi tuấn mã màu nâu đỏ, trong tay cầm một cành hồng mai.

Tịch Chiếu am, mấy đời an bình, Phục Vương về núi vào đêm

Chỉ vì hỏi một câu, hôm nay tiểu hòa thượng Nghi Thanh ở Tịch Chiếu am có mạnh khỏe không?

Trách thì trách, hồng mai trong đại tuyết kia, thanh nhã thoát tục, hợp với pháp hiệu của người nọ, Nghi Thanh.

Tiêu Chiến đứng dưới hiên nghênh đón hắn, tiểu đại vương giơ hoa mai giao vào trong tay y:

"Tiêu Chiến, cho ngươi hồng mai."

"Một thân tuyết, mau vào thay y phục đi."

Trong đêm tuyết, đẹp hơn hồng mai chỉ có chân tình một đời.

- ------

Ở chung đã lâu, tiểu đại vương và tiểu hòa thượng thật giống như đã có nhiều năm tình nghĩa, gắn bó keo sơn.

Vương Nhất Bác hành sự lỗi lạc, không câu nệ tiểu tiết nhưng lại rất kiên nhẫn, ngày ngày lúc thừa hoan triền miên trên giường cùng Tiêu Chiến, đều nhất định sẽ hỏi câu này:

"Ngươi đi theo ta, được không?"

Tiêu Chiến bị đâm đến mức chịu không nổi, đành phải nhíu mày nhẹ giọng kêu đau, y đã sớm biết, đây là cách duy nhất để Vương Nhất Bác chậm lại.



Người xuất gia không nói dối, nhưng từ khi làm việc chu công với Vương Nhất Bác, giới luật thanh quy cũng đã bị phá sạch sẽ.

Tỉ như, Tiêu Chiến chưa từng thẳng thắn thành khẩn nói mình động tình:

"Nhất Bác, chân mỏi... Ngươi xuống dưới, chậm một chút."

"Ca ca muốn bắn à?"

"Chưa từng...... A!"

Tỉ như, Tiêu Chiến chưa từng thổ lộ tưởng niệm của mình:

"Nhất Bác, ngày mai ngươi xuống núi làm việc, hôm nay...... không thể làm nữa, sớm nghỉ ngơi đi."

"Nhưng mà ca ca, chỗ kia của ngươi cắn thật chặt, Nhất Bác không thể phân thân."

Tỉ như, ngày ngày Tiêu Chiến khổ tụng《Chú Đại Bi》sám hối, nhưng hàng đêm lại chưa từng biết hối hận:

"Ngày mai là Phật đản, cần cầu Phật Tổ khoan thứ."

"Ca ca, ngươi thơm quá......"

"Không được... ngày Phật đản không được đâu...... A...... Nhất Bác."

Tỉ như, mỗi lần sau khi Tiêu Chiến thoả mãn tìиɧ ɖu͙©, liền sẽ gối lên cánh tay của Vương Nhất Bác, bình tĩnh khuyên bảo như Nam Hải đại sĩ:

"Ngươi và ta vốn không phải là một loại người, ngươi ba bữa không rời rượu thịt được, tội gì ăn đồ chay cùng ta như vậy? Sau này về sau núi nghỉ ngơi đi."

"Ca ca thật sự muốn ta đi à?"

"......"

"Lại làm lần nữa."

Dĩ nhiên, Tiêu Chiến cũng chưa từng trả lời câu hỏi vòng đi vòng lại mỗi ngày kia.

"Ngươi đi theo ta, được không?"

- -----

Cuộc sống trong núi rất đơn giản, trải qua cực nhanh, đảo mắt đã vào tháng đông rét đậm.Hàn quạ đầy trời, chiến hỏa bay tán loạn, bá tánh kiếm sống càng thêm gian nan, bức người nhà bình thường cũng thực hiện hành vi cướp bóc.

May mà được Vương Nhất Bác bảo hộ, cả Tịch Chiếu am đều như bình thường. Mấy huynh đệ Sài Lục cũng không hề oán trách bị nhàn rỗi đến mức đau trứng, mỗi ngày đốn củi, gánh nước cho chư vị sư phụ ở Tịch Chiếu am.

Khi đến giao thừa, trời giáng bão tuyết, sau một đêm, núi Phục Vương thành tuyết quốc trắng thuần.

Đại vương Lý Dũng của trại muốn khởi hành đến phía bắc để nhập ngũ, Vương Nhất Bác mở tiệc tiễn đưa. Sau tiệc, Vương Nhất Bác vội vàng rải ngân lượng, uống hai hớp rượu nóng rồi lại đi đến Tịch Chiếu am.

Mọi người trong am và mấy người Sài Lục ngồi vây quanh trước bàn dài, trên bàn bày bốn tô sứ trắng to, trong chén chất đầy nhân sủi cảo.

Tĩnh Tuệ sư thái vẫy tay với hắn, để Vương Nhất Bác ngồi cạnh Tiêu Chiến.

Lòng bàn tay của Tiêu Chiến nắm thành quyền, đặt trên tăng bào màu đen, tựa như một cục mỡ đặc, Vương Nhất Bác nhìn mà lòng háo hức.

(Mỡ đặc 凝脂: hoặc nõn nà, dùng để chỉ những người có màu da trắng.)

Lại nghe Tĩnh Tuệ sư thái nói:

"Hôm nay là Tết, người xuất gia vốn không nên có phàm tư, nhưng năm ngoái có nhiều người của Phục Vương trại đến chiêu an, trong am mới bình an vô sự. Hôm nay thầy trò ta gói chút sủi cảo, xem như là một chút tâm ý của chúng ta."

"Phật Tổ từ bi, khẩn cầu chư vị thí chủ vạn sự trôi chảy."

Vương Nhất Bác đứng dậy đáp lễ.

Từ nhỏ Sài Lục đã là người thô kệch, chưa từng nhờ chủ trì sư thái cầu phúc cho mình, ồ một cái rồi đứng lên từ trên bàn, hơi khẩn trương:

"Tĩnh Tuệ sư thái, ta là người trong thôn, suốt ngày ăn thịt uống rượu, đánh chửi đả thương người, Phật Tổ không phạt ta thì ta đã thắp nhang cảm tạ rồi, nào dám khẩn cầu phù hộ?"

Mọi người đều bị chọc cười, tiếng cười của Nghi Lâm dễ nghe nhất, vừa cười vừa nói:

"Sài đại ca, Quan Âm Đại Sĩ từng giảng Phật pháp: Tịnh tâm nhìn trần thế, tâm bình thường nhìn đến được mất, nhìn đến tự tại, chính là đắc đạo."

"Ngươi tâm địa lương thiện, làm người tùy tâm tẫn tính, đây chính là nhìn tự tại, đương nhiên Phật Tổ sẽ phù hộ huynh."

Tĩnh Tuệ sư thái lăn ngón cái qua Phật châu gỗ đàn, ghé mắt nhìn Tiêu Chiến một cái, y đang xuất thần, sau đó nói:

"Nghi Lâm nhỏ tuổi nhất nhưng lại thông tuệ Phật pháp nhất, nói rất phải."

Tiếp theo lại nói với Tiêu Chiến:

"Nghi Thanh, đi lấy rượu hùng hoàng mà con làm hồi Đoan Ngọ ra đây. Các vị thí chủ ngày thường chiều theo ẩm thực của chúng ta, hôm nay tết, bọn ta cũng nên lấy lễ đối đãi, không câu nệ tiểu tiết."

"Vâng, sư phụ."

Lúc này Vương Nhất Bác đang gác tay lên đùi Tiêu Chiến, phủ tay mình lên bàn tay lạnh lẽo của y, nhỏ giọng nói:

"Ca ca lại gạt người, còn nói không có rượu hùng hoàng."

Năm nay sau Đoan Ngọ, trong núi ẩm thấp, thường có rắn cỏ vào nhà, Tiêu Chiến liền chế rượu hùng hoàng, chia cho mọi người đuổi rắn.

Mới vừa rải rượu hùng hoàng ở cửa viện xong liền thấy Vương Nhất Bác cầm trường thương đi vào, đầu thương khều một cái, vại rượu liền được hắn vững vàng tiếp trong tay.

Để sát vào ngửi ngửi, liền nói:

"Ca ca ủ rượu ngon như vậy, đút cho súc vật thật đáng tiếc."

Nâng rượu lên mặt, uống hết cả một vò.

Đêm đó, Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến lặp đi lặp lại đòi muốn, nam nhân uống rượu xong không dễ phát tiết, hắn chụp mắt cá chân như mỡ dê của y vào trong tay, dương v*t sưng to đâm vào cơ thể Tiêu Chiến không biết mệt mỏi.

Mãi đến canh tư gà gáy hai người mới xem như yên tĩnh, dương v*t vẫn còn chọc vào hậu thân của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác liền ghé vào trên người y ngủ rồi. Tiêu Chiến bị giày vò kiệt sức, lại cảm giác vừa bỏ lỡ bài tập buổi sớm rồi.

Từ đó, Vương Nhất Bác lại đòi y rượu hùng hoàng, tuyệt đối không có nữa.

Tiêu Chiến đi lấy rượu hùng hoàng tới, mấy người Vương Nhất Bác rất vui mừng, liền uống mấy chén.

Nhưng dù sao vẫn băn khoăn đang ở Tịch Chiếu am, cần thu liễm nên liền dùng sủi cảo, chưa đến giờ Tuất, từng người liền tạm biệt.

Lúc tan tiệc, Vương Nhất Bác ngồi trước mặt Tĩnh Tuệ sư thái nói:

"Sư thái, ta có một người bạn tốt, nhà ở trong thành Nam Lăng. Hắn say mê Phật pháp, muốn mời pháp sư tu hành đến nhà giảng Phật. Ngài xem ngày mười lăm tháng giêng, ta mang Tiêu... Nghi thanh sư phụ xuống núi luận đạo với hắn được không?"

"Nghi Thanh không thích xuống núi, ngươi đi hỏi ý của y đi."

"Sư thái, ngài đồng ý rồi sao? Nghi Thanh, Nghi Thanh sư phụ, ta sẽ đi nói với y, chắc chắn y chịu đi. Nhất Bác trước cảm tạ sư thái!"

Nói xong Vương Nhất Bác lập tức đứng dậy, bái biệt Tĩnh Tuệ sư thái, bước nhanh đến viện tử của Tiêu Chiến.

Tĩnh Tuệ than nhẹ một tiếng, ngón cái niệm Phật châu một vòng, lại nhìn về phía Vương Nhất Bác rời đi, lẩm bẩm một câu:

"A di đà phật, ý trời như thế."
« Chương TrướcChương Tiếp »