- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- [Bác Quân Nhất Tiêu H] Am Môn
- Chương 4
[Bác Quân Nhất Tiêu H] Am Môn
Chương 4
Đèn xanh soi bóng cổ Phật, đêm thu xao động thiền tâm.
Hơn một tháng không gặp, Vương Nhất Bác gấp gáp cởi sạch từng lớp lớp che đậy, da thịt thân cận cùng Tiêu Chiến, muốn giữ y thật chặt trong mắt, vững vàng đè dưới người.
Tiêu Chiến vẫn luôn cau mày, đôi mắt không còn nước mắt chớp chớp xuất thần, y cắn môi dưới, ngoan ngoãn nâng vòng eo lên, thuận theo động tác của Vương Nhất Bác, để người nọ cởi sạch cả áo trong của mình.
Còn chưa kịp thích ứng với độ ấm da thịt của Vương Nhất Bác, chỗ quan trọng liền bị Vương Nhất Bác nắm vào trong tay một phát, Tiêu Chiến chưa từng có thể nghiệm như vậy, giật mình một cái, gần như sắp chịu không nổi.
Quần áo cởi hết, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đối diện nhau, lúc này Tiêu Chiến mới biết được một thân vết đao và vết kiếm của Vương Nhất Bác, rơi trên da thịt trắng nõn đều cứng rắn khó phai mờ cỡ nào.
Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đè dưới thân, nâng đôi tay lên vòng trên vai hắn, rũ đầu ra sức chui vào trong lòng Vương Nhất Bác. Nghe thấy Vương Nhất Bác hỏi:
"Ca ca, cho ta, được không?"
Cẳng chân của Tiêu Chiến treo bên mép giường, lung la lung lay không chịu nổi, rơi xuống dưới giường, rất nhanh liền bị một bàn tay to vớt lên. Vương Nhất Bác hôn khắp mọi nơi, hôn đến mức khuôn mặt thanh tú của Tiêu Chiến đều là màu du͙© vọиɠ đỏ đậm.
Lúc này y lại hoàn toàn quên Phật pháp của Quan Âm Đại Sĩ, quên kinh văn mà sư phụ truyền thụ, chỉ nhớ rõ Vương Nhất Bác dò hỏi bên tai, một lần lại một lần:
"Ca ca, cho ta, được không?"
Tiểu hòa thượng biết rất rõ việc này làm trái luân lý, làm trái cương thường, làm trái tổ huấn, làm trái Phật pháp...... Nhưng y vẫn nâng người hôn lên vết thương của Vương Nhất Bác, một vết thương là một nụ hôn, một tầng vết thương là một câu tình.
Nụ hôn này xuất hiện, tiểu đại vương đè nén du͙© vọиɠ thật lâu nào còn có thể kiềm chế được nữa, hiện giờ người không mảnh vải che thân nằm dưới thân hắn còn là người trong lòng mà hắn thương nhớ ngày đêm.
Vương Nhất Bác duỗi tay bóp eo Tiêu Chiến một cái, người này run rất kịch liệt, hai cẳng chân như củ sen đang lắc lư trong không trung, mũi chân cũng căng chặt.
Vương Nhất Bác bắt lấy chân trần của Tiêu Chiến, ngậm mắt cá chân thương nhớ ngày đêm kia, theo một cái đĩnh thân, tiến vào nơi đã ướt dầm dề.
"A, đau......"
Đau đớn phá thân, phải mạnh hơn gấp mười lần so với tất cả những đau khổ da thịt mà Tiêu Chiến đã từng chịu. Dù vậy, y vẫn mở hai tay ra, ôm thật chặt người trên người mình, lúc tìиɧ ɖu͙© núi lở đất mòn, y lại nhớ đến tất cả những lời trong kinh Phật nói:
"Lòng không lo lắng, không có chướng ngại, không có kinh hoàng."
Nghĩ đến đây liền cảm giác ngày thường Phật pháp dạy y, thật ứng với giờ phút này mây mưa cùng Vương Nhất Bác, dù đau hơn nữa, y cũng không thấy sợ, không thấy khổ.
Phải chăng là trong chuyện xưa của tổ tiên Thích Ca Mâu Ni giảng, đau cũng cam tâm tình nguyện, tự tay cầm đao cắt thịt, tự mình xả thân đút ưng.
Cứu sống ngươi, ngươi chính là mệnh của ta.
"Nhất Bác, Nhất Bác, Bồ Tát, Bồ Tát trách cứ, làm sao bây giờ?"
"Ta thay ngươi chống đỡ."
Tiêu Chiến đến điểm giới hạn rồi, thân thể tan thành mảnh nhỏ đã sớm không còn đau đớn, kɧoáı ©ảʍ tê dại từ xương cùng xông lên đại não của y.
Mơ mơ màng màng, y xuyên thấu qua Vương Nhất Bác đang nhấp nhô trên người mình, dường như thấy được Tây Ngưu Hạ Châu, y cùng Vương Nhất Bác đứng trên kim đỉnh của Đại Lôi Âm Tự, khổ tu nhiều năm, thế mà đến đêm nay, mới lần đầu tiên thấy được thần phật la hán ngồi đầy Lôi Âm Tự.
(Tây Ngưu Hạ Châu 西牛贺洲: là một trong tứ đại bộ châu trong truyền thuyết của phật giáo.)
Hùng vĩ tột cùng, kích động tột cùng, vui mừng muốn khóc.
Lúc tiết thân ấy, Vương Nhất Bác nghe thấy Tiêu Chiến khóc hô một câu:
"Đệ tử có tội."
Vương Nhất Bác liền cảm giác giờ phút này tiến vào không chỉ là cơ thể của Tiêu Chiến, mà còn là thánh địa Phật môn cửu thiên huyền di, khiến hắn cam tâm quỳ lạy, thành tâm phục tùng, thân thể của Tiêu Chiến khiến hắn mê mẩn hoàn toàn, thành kính quy y.
Chạy như điên ở nơi cực lạc như vậy, bất giác cũng không nhịn được nữa mà lập tức giao ra hết.
Chưa rút ra khỏi cơ thể Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ngẩng đầu lại thấy tượng Phật treo trước giường y. Lúc này cảm thấy hai người làm việc da^ʍ ô, đều dưới cái nhìn của thần phật, không chỗ nào che giấu.
Nhưng lúc này Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy mở rộng tầm nhìn, thẳng thắn vô tư, dường như cũng thấy được viền vàng của Đại Lôi Âm Tự, trong lòng chỉ niệm một câu:
"Phật Tổ phù hộ, Nhất Bác không biết thể thống, hủy người tu hành. Hãy thưởng cho đệ tử giờ phút này đi, sau khi chết cam nguyện rơi vào a tì địa ngục, vạn kiếp bất phục."
Hãy thưởng cho đệ tử giờ phút này. Vạn kiếp bất phục.
Dừng chuyện phong nguyệt, Vương Nhất Bác ở sau lưng ôm Tiêu Chiến vào trong ngực, ngón cái nắn vuốt tai y.
"Tiêu Chiến, đi theo ta đi."
"Đi đâu?"
"Không ở am này nữa. Năm năm tháng tháng, sớm sớm chiều chiều trên đời này đều không giống nhau, ta cùng ngươi đi khắp nơi nhìn một chút nhé?"
Lại là trầm mặc thật dài, hơn nửa ngày mới nghe thấy Tiêu Chiến nói:
"Ngươi biết vì sao ta xuất gia đến Tịch Chiếu am không?"
Vương Nhất Bác vô thức buộc chặt cánh tay, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn vào nhau, hắn từ phía sau vươn một chân, kẹp Tiêu Chiến giữa đầu gối.
Chuyện cũ trước kia của người xuất gia, tựa như nhược thủy ba ngàn con sóng lớn, nhìn qua gió êm sóng lặng, nào biết có phải là vực sâu không đáy không?
Nếu như Tiêu Chiến không tự nguyện nói đến, hắn làm sao dám hỏi?
Nhưng Vương Nhất Bác muốn biết, ngày ngày đêm đêm nghĩ Tiêu Chiến tựa như quân tử trăng sáng, tuổi tác triều hoa, nhưng lại cứ canh giữ ở am ni cô này, rốt cuộc vì sao?
(Triều hoa 朝华: chỉ hoa nở buổi sáng, biệt danh của hoa da^ʍ bụt. Ở đây chỉ tuổi còn trẻ tương lai sáng ngời.)
Vì thế dán môi mỏng lên gáy Tiêu Chiến, an tĩnh chờ đáp án của y.
"Năm tám tuổi ấy, ta bị bệnh lạ, thuốc gì cũng không chữa được, tính mạng đã như ngàn cân treo sợi tóc. Mẫu thân của ta đã hết cách, nên đến miếu cầu lão hòa thượng tới xem."
"Lão hòa thượng nói cuộc đời này của ta làm bạn với đao thương, trong mệnh có một kiếp, hại người hại mình, hơi có sơ xuất liền sẽ đi đời nhà ma."
Tiêu Chiến nói xong rồi dừng một thời gian rất dài, Vương Nhất Bác cho rằng y không muốn nói sâu hơn, liền đáp một câu:
"Toàn nói bậy, sao có thể tin hòa thượng đạo sĩ nói chứ?"
"Nhưng mẫu thân của ta lại tin. Phương pháp hóa giải chính là cắt tóc xuất gia, trước hai mươi tuổi, cần phải chặt đứt tiền duyên, xuất gia, cả đời làm bạn với đèn xanh cổ phật. Bởi vì bát tự của ta âm hư, không đến miếu hòa thượng được, chỉ đành đến Tịch Chiếu am này."
Bí mật trong lòng, ngoại trừ sư phụ thì không còn ai biết, hiện giờ Tiêu Chiến mở ra nội tâm với Vương Nhất Bác, có loại cảm giác xấu hổ khi bị người nhìn thấu, liền đỏ mặt tiếp.
Người tu hành, mỗi ngày lao động, tụng kinh, không cầu gì ngoài việc tiết chế lời nói và việc làm của mình.
Quyết tâm bỏ xuống du͙© vọиɠ, chí khí hùng hồn nghĩ một đằng nói một nẻo.
Đêm nay Tiêu Chiến hiến thân thể của mình hoàn toàn, chuyện cũ năm xưa cũng như mở cống sông đào bảo vệ thành, trong khoảnh khắc, nước sông đều chảy ngược xuống sông, mở rộng thành trì ra, nhìn không sót thứ gì.
Nỗi lòng cũng giống như người của Tiêu Chiến, nằm dưới thân Vương Nhất Bác, trần như nhộng.
"Tiêu Chiến, có phải ngươi muốn nói, ngươi không thể đi theo ta không?"
"Vương Nhất Bác......"
Từ nhỏ Vương Nhất Bác đã không tin chuyện quỷ thần quái lực, nhưng cũng không can thiệp chuyện phụ mẫu huynh đệ hết lòng tin theo, lúc này dĩ nhiên sẽ không bảo Tiêu Chiến đừng tin.
Tiêu Chiến lật người qua, vùi đầu vào trong lòng Vương Nhất Bác không muốn hé răng, qua một lúc lâu, nghe thấy âm thanh trên đỉnh đầu, âm thấp khí trầm, không nghe ra chút cảm xúc nào của Vương Nhất Bác, chỉ nói:
"Ngủ đi, ngươi mệt rồi."
- -----
Thu đi đông tới.
Tiêu Chiến ngồi trên ghế đá cùng Vương Nhất Bác luyện thương.
Bất giác trong viện, hoa súng tỉnh lại ngủ, cống cúc vàng lại nhạt, đan quế thơm lại tan, mãi đến khi hồng mai đặt lên ngọn tuyết.
Hàng đêm tiểu đại vương đều phải đi vào Tịch Chiếu am trước núi, chốt cửa viện bị hắn đá hư đã sớm thay, đảo thành hắn chốt trên người Tiêu Chiến.
Đến ngày mùng 5 tháng 10, là ngày Đạt Ma tổ sư giáng sinh.
Dựa theo lệ thường, Tịch Chiếu am sẽ cử hành khai đường giảng thiền ba ngày, mở rộng Phật pháp. Cũng là mùa mà trong am bận rộn nhất, hương khói vượng nhất.
Thế nhưng năm nay chiến hỏa không ngừng, nhà nhà đều khốn khổ nghèo túng. Tĩnh Tuệ sư thái thảo luận với Tiêu Chiến, hủy bỏ pháp sự năm nay, không nhận một đồng hương khói thờ cúng nào cả, ngược lại tính xuống núi phát cháo miễn phí, dùng hết lực lượng nhỏ bé này, trợ giúp bá tánh nghèo khổ trôi giạt khắp nơi vì chiến tranh.
Nhưng quy mô của Tịch Chiếu am này vốn không lớn, năm này đến chính mình kiếm sống cũng miễn cưỡng, lấy đâu ra tiền dư, chỉ đành phải đổi thành chúng đệ tử ngày đêm chép kinh, vào ngày sinh nhật của Đạt Ma sẽ phân phát cho thôn dân dưới chân núi.
Bởi vậy Tiêu Chiến mấy đêm ngủ không đủ giấc, chỉ lo treo đèn đêm viết vội.
Tiêu Chiến không cảm thấy khổ, Vương Nhất Bác lại nóng nảy trước.
"Ca ca, nghỉ ngơi đi? Đã nửa đêm rồi......"
"Ngươi ngủ trước đi, ta chép hết cuốn《Tĩnh Tâm Chú 》này đã."
"Ca ca, đã mấy ngày rồi, ta đã mấy ngày chưa chạm vào ngươi......"
Tiêu Chiến gác lại bút một chút, đi đến trước giường, kéo mền cho Vương Nhất Bác, nói:
"Chỉ còn năm ngày nữa là đến ngày giáng sinh của Đạt Ma tổ sư, trên dưới trong am đều đang bận rộn, bọn ta là người xuất gia không thể ra đời đối đầu với địch, chỉ có chút tâm ý này cho người trần thế."
Vương Nhất Bác nào chịu, dùng sức kéo tay Tiêu Chiến, nhấc chân một cái liền đè người dưới thân, trực tiếp đưa một tay vào qυầи ɭóŧ của Tiêu Chiến, bóp nhẹ vài cái, liền nghe thấy tiếng kêu yêu kiều liên tục, cây trong tay cũng đã nóng bỏng.
"Ca ca, ngươi cũng muốn."
"Ngươi đừng càn quấy......"
"Ca ca, ngươi cũng chạm vào ta đi, thật khó chịu."
Vừa nói chuyện, vừa kéo tay Tiêu Chiến đưa vào trong y phục của mình, quả nhiên chỗ kia đã sưng to cực đại, nghẹn đến mức không cách nào phát tiết. Tiêu Chiến theo bản năng rụt ngón tay một chút, không dám chạm vào.
"Được lắm, ngươi ca ca này, ta ngày thường phục vụ ngươi thoải mái như vậy, ngươi lại đối với ta như vậy."
Vương Nhất Bác phồng má lên, bĩu môi, cởϊ qυầи lót của mình, tự cầm chỗ kia của mình, cũng mặc kệ tay Tiêu Chiến, trực tiếp vuốt ve lên.
Tuy hàng đêm Tiêu Chiến đều ở bên hắn, nhưng chưa từng thấy Vương Nhất Bác tự làm hành động như vậy, thế mà chân tay còn luống cuống hơn so với ngày thường giao hợp. Càng buồn bực chính là y càng nhìn càng có phản ứng, phía trước trướng vô cùng, hậu thân cũng đã ẩm thấp.
"Sao ngươi lại như vậy?"
"Ồ? Ta không như thế, ai tới quản ta, ca ca tới quản quản ta sao?"
Tiêu Chiến bị bức đến mức toàn thân run rẩy, cổ, khuôn mặt một đường hồng đến tai, run run rẩy rẩy nâng tay lên, khẽ chạm vào đầu nấm lộ trong không khí của Vương Nhất Bác.
Mới vừa chạm vào liền nghe thấy tiếng gầm nhẹ của Vương Nhất Bác, bế Tiêu Chiến lên, cởϊ qυầи lót của y ra, đâm vào một cái.
"Rõ ràng muốn, đều ướt."
"Ngươi đừng nói nữa......"
"Không nói không nói, ca ca, ngoan, lại mở chân ra một chút, nâng nâng mông lên."
Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đấu đá lung tung lung lay sắp đổ, đại la thần tiên đều bị vứt sau đầu, chỉ lo leo lên vai người nọ, cùng mây mưa, điên loan đảo phượng.
Rõ ràng mới ba ngày chưa phát tiết, Vương Nhất Bác lại giống như mãnh thú bị giam lâu trong l*иg được thả ra, lăn qua lộn lại đâm vào phía sau Tiêu Chiến, đến canh ba vẫn chưa chịu bỏ qua.
Nếu không phải sáng sớm đã biết hắn như thế, Tiêu Chiến cũng không đến mức không dám thân cận với hắn, thật sự là ngay từ đầu không thể kết thúc trong một canh giờ.
"Nhất Bác...... Kinh Phật, chưa chép xong...... A...... a, đừng lộng......"
"Không sao! Ca ca chịu đựng như vậy, ta không nỡ. Ngày mai ta sẽ nói với sư thái xuống núi phát cháo miễn phí, trong trại của ta sẽ cấp lương cho."
"A...... hít, đau...... Vậy ổn không?"
"Tiêu Chiến, làm việc này với ta, không được nghĩ cái khác."
Dứt lời càng dùng sức thao lộng vào chân tâm của Tiêu Chiến, mãi đến khi Tiêu Chiến ngoại trừ rêи ɾỉ và kêu hít, thì không nói ra được chữ nào nữa.
- ------
Hôm sau Vương Nhất Bác dẫn theo huynh đệ trong trại khiêng hai mươi gánh gạo tới Tịch Chiếu am.
Ban đầu hắn còn lo lắng Tĩnh Tuệ sư thái sẽ nói, tiền của bọn họ đều có từ việc đánh cướp, không chịu nhận. Moi hết cõi lòng mà suy nghĩ mấy bộ đạo lý muốn nói, ai ngờ Tĩnh Tuệ sư thái vê Phật châu một vòng, chỉ nói:
"Tiểu đại vương, một mảnh thiện tâm. Bần ni đại diện trên dưới Tịch Chiếu am, đa tạ Phục Vương trại."
"Đâu có đâu có, sư thái không chê lai lịch của những lương thực này là tốt rồi."
"Thế đạo hỗn loạn, một lòng, một đạo, một pháp, chỉ cầu không thẹn với lương tâm, sao Phật gia lại trách móc nặng nề được, hiện giờ ngươi làm chính là tích công đức."
Vương Nhất Bác nghe mà đắc ý, trên đường liền nhướng mày với Tiêu Chiến, hơi thở của Tiêu Chiến liền loạn, Phật châu rơi trên mặt đất, cuống quít xoay người lại nhặt.
Tĩnh Tuệ sư thái xoay người nhìn thoáng qua, nói:
"Ngày mùng 5 tháng 10, Đạt Ma tổ sư giáng sinh phát cháo miễn phí, liền do Nghi Thanh và Nghi Lâm cùng lo liệu, nếu tiểu đại vương có thời gian, có chịu cùng đi không?"
"Sẵn lòng, ta nhất định phải đi! Nghi Thanh...... Nghi Thanh và sư phụ khác tự xuống núi, sao ta có thể yên tâm được."
"Tốt, tốt."
Đợi đến ngày mùng năm, giờ Mẹo Tiêu Chiến đã thức dậy, cùng một chúng sư tỷ chia hai mươi gánh gạo thành 50 phần, chất trước chính điện tiền viện.
Rồi chia kinh văn mà mọi người đã chép thành 500 phần, trước khi mọi việc bận rộn thì đã thấy hơn 50 gã sai vặt của Phục Vương trại do Vương Nhất Bác phái đến đã tụ tập trước cửa am.
Sài Lục dẫn đầu đi vào, hành lễ, liền hỏi Tiêu Chiến:
"Hai vị sư phụ Nghi Thanh, Nghi Lâm, bây giờ nhóm huynh đệ bọn ta liền bắt đầu nâng gạo, rơm củi, nồi sắt, các vật liệu khác xuống chân núi, được không?"
"Làm phiền các vị thí chủ."
"Khách khí cái gì, bọn ta cũng không biết làm gì a, vẫn là nhờ phúc của ngài, mấy thổ phỉ chúng ta cũng coi như làm việc thiện."
"Các vị thí chủ trạch tâm nhân hậu."
Sau đó các gã sai vặt dũng mãnh đi vào cửa am Tịch Chiếu am, ba chân bốn cẳng chuẩn bị, khuân vác. Đợi vận chuyển gần xong, Sài Lục lau mồ hôi một cái, hỏi Tiêu Chiến:
"Nghi Thanh sư phụ, tiểu đại vương dậy chưa?"
Tiêu Chiến nghe vậy liền sững sờ tại chỗ, hô hấp cũng rớt nửa nhịp.
Tuy nói từ ngày Vương Nhất Bác ngủ lại đó, chỉ cần tiểu đại vương ở núi Phục Vương, thì mười ngày có đến chín ngày là nghỉ ở trong phòng Tiêu Chiến, có điều chúng nữ ni trong am đều là đệ tử Phật môn, chưa từng vọng ngôn nghị luận. Hai người đều là nam tử, cũng không nghĩ nhiều, dễ dàng thuận theo tự nhiên, vốn là như vậy.
Sài Lục là kẻ thô lỗ, không phát hiện Tiêu Chiến xấu hổ, vẫn đứng ở đó nói:
"Nghi Thanh sư phụ, sư phụ?"
"Khụ, hắn...... hắn thức dậy cùng ta, lúc này đang luyện thương trong viện."
Tuy Vương Nhất Bác ở lại Tịch Chiếu am nhưng lại hết sức chú ý đúng mực. Rất ít đến chỗ nữ ni tụ tập, mỗi đêm vào cửa am liền chạy thẳng tới hậu viện, không dừng lại trước Tàng Kinh Các.
Sáng nay thức dậy, muốn phụ Tiêu Chiến một chút, vừa thấy chư vị sư tỷ đều đang ở đây, liền ở lại trong viện luyện thương.
Sài Lục hoàn toàn chưa phát hiện ra thiên hồi bách chuyển trong đó, lại nói với Tiêu Chiến:
"À, vậy làm phiền Nghi Thanh sư phụ chuyển lời đến tiểu đại vương, các huynh đệ xuống núi trước, không đợi lão nhân gia hắn nữa."
(Thiên hồi bách chuyển 千回百转: ý hình dung vòng đi vòng lại nhiều lần hoặc quá trình diễn biến quanh co.)
"Ai là lão nhân gia? Thật to gan."
Tiểu đại vương người còn chưa tới, tiếng đã tới trước. Âm điệu sang sảng, giống như một luồng ánh sáng mặt trời xuyên mây mà đến.
Hắn đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, giơ tay khẽ chạm vào sau eo của y một cái, rồi phất đi một dòng mồ hôi mỏng trên trán cho y.
Ngay cả cổ của Tiêu Chiến cũng đỏ rần, vội vàng lui về phía sau hai bước, cuống quít nói:
"Ta còn có kinh văn cần chia, các ngươi trò chuyện đi."
"Ha ha ha ha......"
Tiểu đại vương cười thoải mái. Đêm qua hắn rất vừa lòng thoả ý, sáng nay thức dậy thần thanh khí sảng, lại luyện thương nửa canh giờ, đã ra mồ hôi, một thân thoải mái.
Đợi đến giờ Tỵ, mọi người của Tịch Chiếu am xuống chân núi, đã có mấy trăm thôn dân cầm nồi, chén, chậu xếp hàng chờ. Người xếp hàng đa phần đều là quần áo tả tơi, thân hình tiều tụy.
Nhất thời, mọi người trong trại, trong am đều thương cảm.
Liền nghe thấy tiểu đại vương nói:
"Được rồi, bắt đầu phát cháo miễn phí! Các hương thân xếp hàng tới lấy, ai cũng có."
Phát cháo chia thành năm bàn, Tiêu Chiến liền đứng đầu bên kia, Nghi Lâm đứng bên phải y, Sài Lục đứng bên cạnh Nghi Lâm, nâng nồi chuyền bát cho nàng.
Vương Nhất Bác là người thích động, không muốn đứng ở đây nên liền vác thùng cháo, xuyên qua đám người, ưu tiên cung cấp cho người già yếu hoặc bị thương tàn phế.
Một ngày này tất cả đều bận rộn. Tiêu Chiến mấy lần nhìn thấy người già đầu bạc xếp hàng xin cháo, da tay đều bị nứt nẻ, thô ráp như rễ cây, trong lòng liền không đành lòng. Lại thấy trẻ em chưa cao bằng bàn cháo, vì thiếu y phục thiếu lương thực mà gầy lùn quá mức, vài lần sụt sịt đỏ mắt.
Vương Nhất Bác liền để tay lên lưng y, vỗ nhè nhẹ.
Đến lúc hoàng hôn, chợt thấy trong đám người có một thiếu nữ, người mặc váy áo xanh biếc, ngây thơ xinh đẹp. Thì ra là thiếu nữ Tiểu Thúy từng được Vương Nhất Bác cứu.
Tiểu Thúy nghe nói hôm nay tiểu đại vương của núi Phục Vương cũng xuống núi phát cháo, liền gạt phụ mẫu từ trong thôn chạy tới, muốn cố gắng tỏ lòng mến mộ với Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nhìn thấy nàng đứng ở cuối đội, khẩn trương quay đầu nhìn Tiêu Chiến, y đang vùi đầu múc cháo cho hương dân, vẫn chưa chú ý.
Vì thế nghĩ thầm tính toán, tâm tư của ca ca trong nhà này tỉ mỉ, tốt hơn hết là đừng để y biết, liền tháo thùng cháo xuống giao cho Sài Lục, chạy đến cuối đội, muốn nhanh chóng đuổi Tiểu Thúy đi.
Ai ngờ Tiểu Thúy rất khó thuyết phục, chưa nói được vài câu, thế mà lại nghẹn ngào khóc rống, nói:
"Tiểu đại vương, ngày ấy nếu không nhờ ngài cứu ta, hôm nay chỉ sợ ta đã tự sát rồi, cả đời này của ta đều là người của ngài."
"Cô mau về nhà đi, để phụ mẫu nói rõ việc hôn nhân với cô, đừng đến tìm ta nữa."
"Tiểu đại vương, Tiểu Thúy biết không xứng với ngài, không dám hy vọng xa vời gì, ngài nhận ta vào trong phòng, đã là phúc khí của Tiểu Thúy rồi......"
............
Cả ngày nay Vương Nhất Bác đều lắc lư dưới mí mắt của Tiêu Chiến, vừa đi đã qua một nén hương, vẫn chưa nhìn thấy người, lại thấy thùng cháo của hắn treo trên cổ Sài Lục, Tiêu Chiến liền hỏi:
"Sài Lục, tiểu đại vương đâu?"
"Tiểu Thúy kia tới, tiểu đại vương dẫn cô ấy qua bên kia nói chuyện rồi."
"......"
Tay Tiêu Chiến khẽ rung, nửa muỗng cháo rơi vào trên tay, mắt thấy cổ tay liền nóng đỏ rồi. Một nữ ni vội vàng nhận lấy muỗng sắt, để Tiêu Chiến đi ra sau bôi chút cao trị phỏng.
Tiêu Chiến ngồi vuốt cổ tay, lại nghe thấy Nghi Lâm hỏi Sài Lục:
"Tiểu đại vương của các ngươi sắp cưới vợ sao?"
"Chưa cưới vợ, nhưng người thích hắn cũng không ít."
Tiêu Chiến liền đứng dậy đi về phía cuối đội, Nghi Lâm ở sau lưng hỏi y đi đâu, y chỉ nói:
"Ta đi ra sau nhìn một chút."
Fic này được ăn sớm quá
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- [Bác Quân Nhất Tiêu H] Am Môn
- Chương 4