"Sư thái, ta vừa nhớ ra, hôm nay trong trại không có rau quả, chi bằng ta theo ngài đi lấy một ít nhé?"
"Cũng được. Tiểu đại vương vẫn ngay thẳng như thuở nhỏ."
"Ha ha, ha ha."
Tĩnh Tuệ sư thái đáy mắt mỉm cười, nắn vuốt Phật châu, nói:
"Nghi Thanh, con cùng Vương thí chủ đi lấy đi."
"Vâng, sư phụ."
Đợi Tĩnh Tuệ sư thái đi xa vài bước, Vương Nhất Bác cố ý dừng lại phía sau, đi rất chậm.
Tiểu hòa thượng Nghi Thanh đành phải đứng trên đường đá chờ hắn, mắt thấy Tĩnh Tuệ sư thái đằng trước đã qua khúc cua, Vương Nhất Bác hai bước chạy tới trước mặt tiểu hòa thượng Nghi Thanh.
"Nghi Thanh tiểu sư phụ, năm nay ngươi mấy tuổi?"
"Hai mươi bốn."
"A!"
"Sao vậy?"
"Lớn hơn ta a. Ta còn tưởng......"
"Tưởng cái gì?"
Vương Nhất Bác nhếch miệng cười với tiểu hòa thượng Nghi Thanh, đầy mắt không có hảo ý, nhưng cũng không đáp tưởng cái gì.
Tiểu hòa thượng Nghi Thanh lại nói trong lòng: Vô lý hết sức.
Không nói với Vương Nhất Bác nữa, ngón tay thon dài xoắn vào nhau, cất bước đi về phía Tịch Chiếu am.
Tiểu hòa thượng Nghi Thanh đi rất gấp, cây cối trước núi rậm rạp, đường núi có nhiều gập ghềnh, trên các tấm đá đều mọc rêu xanh.
Vương Nhất Bác vừa định lên tiếng gọi y chậm một chút, liền nghe thấy một tiếng "A", Nghi Thanh trượt một chân, ngã ngồi trên mặt cỏ xanh dính mưa, đôi tay che kín mắt cá chân.
"Nghi Thanh tiểu sư phụ, bị thương sao?"
"Chưa từng."
Tay của tiểu hòa thượng Nghi Thanh chống lên cỏ, muốn cố gắng đỡ bắp chân của mình, dùng lực vẫn không đứng lên được.
"Ha ha, đừng cưỡng cầu a, tiểu sư phụ."
Vương Nhất Bác ngồi xổm bên chân y, vươn tay cởi giày tăng của tiểu hòa thượng Nghi Thanh ra, bàn chân của y bao vớ vải trắng sạch. Ngón tay của Vương Nhất Bác rụt rụt, tiểu đại vương xưa nay hào sảng thế mà lại đỏ mặt, thấp giọng nói một câu:
"Đắc tội."
Lúc này mới cởi từng lớp, từng lớp, từng lớp vớ trắng quấn trên bàn chân của tiểu hòa thượng Nghi Thanh.
Mọi ngày Vương Nhất Bác ở trong trại thường cùng huynh đệ uống rượu, uống say luôn có người để ngực trần, kề vai sát cánh, chưa từng cảm thấy mặt đỏ tim đập, hô hấp khó khăn giống như hôm nay. Kiểm tra một lát mới nói:
"Mắt cá chân trật rồi, không thể đi. Chỗ này có đau không?"
Nói rồi nhấn một cái vào phần nhô ra của xương bàn chân, Nghi Thanh kêu thành tiếng, trên trán và chóp mũi rải một lớp mồ hôi mỏng, Vương Nhất Bác giơ tay dùng ống tay áo thấm thấm cho y.
Người luyện võ thường ngày buộc ống tay áo cao, tiểu hòa thượng Nghi Thanh liền từ cánh tay kia ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, Vương Nhất Bác nhíu mi, trong tay nắm mắt cá chân của y, không tồi chút nào.
Tiểu hòa thượng Nghi Thanh vội vàng mặc niệm trong lòng: "A di đà phật", nhưng chưa phát giác tiếng lòng rối loạn như tơ vò.
Mắt cá chân trơn mềm vẫn luôn bị Vương Nhất Bác nắm trong tay, giống da củ sen vừa được gọt vỏ, ngón cái xoa nhẹ tới tới lui lui chỗ trật khớp, tiểu hòa thượng Nghi Thanh cảm thấy đau, lại không dám lên tiếng, vành tai đỏ như máu.
"Đau lắm hả?"
"Vương... Vương thí chủ, không đau, ngươi đỡ ta đứng lên đi."
Lúc này rõ ràng trong tay Vương Nhất Bác nắm cũng không phải là giáo dài đao sắt, giữa ngón tay lại giống như cuốn lấy muôn vàn sợi tơ mềm lượn quanh, phút chốc khiến hắn không rút tay ra nổi.
"Ngươi tên là gì?"
"Nghi Thanh."
"Không phải, ta hỏi ngươi, tên gọi là gì."
"À... Ta vốn họ Tiêu, tên một chữ Chiến."
"Tiêu Chiến? Sau này ta gọi tên ngươi, được không?"
Tiêu Chiến không lên tiếng, người nằm vào trên lưng Vương Nhất Bác, hai bàn tay to có vết chai kia vớt hai đùi của y kéo lên trên, y vô thức vòng ôm lấy vai Vương Nhất Bác.
Đường về đi rất chậm, mỗi một bước của Vương Nhất Bác đều phải nhìn kỹ mới đặt chân, mặt của Tiêu Chiến dán vào trên lưng hắn.
"Vương thí chủ, ngươi còn đi lấy rau dưa không?"
"Nhất Bác, tên của ta."
"A... Thí chủ, ngươi buông ta xuống đi, không đau."
Mới vừa nói xong, tay chụp trên đùi liền phát lực, siết vào càng chặt, Tiêu Chiến rên khẽ một tiếng, trong tay nắm vạt áo trước của Vương Nhất Bác.
"Vương... Vương Nhất Bác, ta không đau, để ta xuống dưới đi."
"Không đau, vậy ngươi ngủ một lát đi?"
Tiêu Chiến cảm thấy người này thật vô lý, không biết phân trần với hắn thế nào, liền nằm úp sấp trên lưng không nhúc nhích.
Trước mắt đã hơn một nửa giờ Thân, mặt trời trước núi trở nên mát mẻ hơn, Tiêu Chiến nằm bò trên lưng Vương Nhất Bác lắc lư lắc lư, thế mà thật sự mệt mỏi.
(Giờ thân 申时: từ 15h - 17h.)
Qua buổi trưa, Vương Nhất Bác thấy người trên người mình không còn động tĩnh, liền cho rằng y ngủ rồi nên đi càng chậm.
"Ngươi cứu người trở về, lại không cần nàng, chẳng phải là để lỡ tiền đồ của người ta sao?"
Tại đây ngày xuân sau giờ ngọ, người trên lưng không đầu không đuôi mà nói một câu như vậy. Vương Nhất Bác suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu được y muốn nói chính là thiếu nữ Tiểu Thúy kia.
"Ngày mai ta liền bảo người đưa nàng xuống núi."
"Nàng không chịu về nhà."
"Nhất định đưa nàng về nhà."
"Nàng sẽ thương tâm."
Khóe miệng Vương Nhất Bác giật một cái, khóe miệng Tiêu Chiến cũng giật một cái, nhưng chỉ có chính họ biết.
Hai người đến khe núi Thanh Khê lấy nước, Vương Nhất Bác hái rất nhiều thảo dược xoa nắn trên mắt cá chân của Tiêu Chiến trong một nén nhang, mắt thấy vết sưng đỏ tan ra một chút, lại cõng người lên, đi về phía Tịch Chiếu am.
Đến cửa am, đã qua giờ Dậu.
(Giờ Dậu 酉时: từ 5 giờ đến 7 giờ chiều.)
Vương Nhất Bác phái bốn huynh đệ tới thủ trước cửa am, đang ngồi xổm trên bãi đá đánh bài cửu.
Ban đầu phái đi gác cửa cho am ni cô này vốn là để ngừa vạn nhất, tất nhiên là nhàm chán vô cùng, tiểu đại vương còn khăng khăng phái hẳn bốn người.
"Khụ khụ."
Vương Nhất Bác lên tiếng, bốn người vội vàng ném bài cửu xuống, người cầm đầu là Sài Lục, xoa xoa tay giải thích với Vương Nhất Bác:
"Tiểu đại vương, mấy huynh đệ tới thủ miếu ni cô này, ngay cả quả trứng chim cũng chẳng có, lúc này mới tìm thú vui đánh bài một chút."
Tiêu Chiến nghe xong, tay nắm chặt vạt áo trước của Vương Nhất Bác kéo một cái, mặt trốn sau lưng hắn.
"Hai người các ngươi đến cửa sau đi, không có chuyện gì thì không biết gánh hai thùng nước cho am à? Chỉ biết chơi!"
"Phải, phải. Tiểu đại vương, không chơi, không chơi. Đúng rồi, ngài cõng ai vậy, rất mệt mỏi, để mấy huynh đệ cõng thay ngài."
Sài Lục nói xong liền đi kéo tăng bào của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác hơi nghiêng người về phía sau, che kỹ Tiêu Chiến. Đôi mắt cháy lửa trừng tay của Sài Lục, ánh mắt tựa như ngày thường hắn dùng cây trường thương kia, sắc bén vô cùng, Sài Lục cả kinh, vội vàng giấu đôi tay ra phía sau.
"Không cần! Ta tự cõng, ngươi để tay xa một chút. Đây là sư phụ Nghi Thanh của Tịch Chiếu am. Sau này Nghi Thanh bảo các ngươi làm gì, các ngươi liền làm đó"
"Vâng, vâng. Chúng tôi đã biết."
Vào thiện phòng của Tiêu Chiến, đặt người lên trên giường, Vương Nhất Bác lại giơ tay cởi giày vớ của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến để chân lên trên giường trốn.
"Vương thí chủ...... Vương Nhất Bác, để ta tự làm đi."
"Ta xem xem còn sưng không?"
Vương Nhất Bác không để ý tới động tác của Tiêu Chiến, duỗi tay liền tóm được mắt cá chân của y, cởi giày vớ ra. Gác chân y lên đùi mình kiểm tra tỉ mỉ.
Chân của Tiêu Chiến dài nhỏ trắng sạch, tựa như ngọc như ý ở tiệc bàn đào, lại đặc biệt thẹn thùng, bị Vương Nhất Bác nắm trong tay liền bắt đầu có chút run rẩy.
"Vương Nhất Bác, tốt xấu gì ngươi cũng nên đóng cửa đã......"
Bởi vì tu hành ở am ni cô, lại là thân nam nhi nên Tiêu Chiến được thu xếp ở một mình tại hậu viện Tàng Kinh Các, cách thiện phòng của Tĩnh Tuệ sư thái và nữ ni khác hai viện tử.
Vào cửa nhìn thấy trong viện không người, Vương Nhất Bác cũng đã quên đóng cửa phòng, lập tức đứng dậy đóng chặt cửa sổ.
"Là ta lỗ mãng, Tiêu Chiến đừng nóng giận."
- -----
Đổi giày vớ xong, hai người đi đến chính điện, đã lỡ giờ lớp tối và cơm chay.
Gặp Tĩnh Tuệ sư thái, Tiêu Chiến vội vàng rút cánh tay được Vương Nhất Bác đỡ, miễn cưỡng đứng dựa vào xà nhà.
"Sư phụ, trên đường trở về, đệ tử bị trật khớp chân. Là Vương...... Vương thí chủ đưa đệ tử về."
Vương Nhất Bác chắp tay trước ngực, hành lễ với Tĩnh Tuệ sư thái. Tĩnh Tuệ sư thái xem xét thương thế của Tiêu Chiến xong, mới nói với Vương Nhất Bác:
"A di đà phật, làm phiền Vương thí chủ rồi. Nếu không chê cơm rau trong am nhạt nhẽo thì xin hãy ở lại ăn chén cơm chay đi."
"Không chê, không chê, bình thường ta ăn thanh đạm nhất."
"Hả? Bần ni nhớ rõ khi còn nhỏ ngươi thích ăn cay mà."
"Ha ha, ha ha..."
Tiểu đại vương ngoài miệng nói thích ăn đồ chay, mà khi thật sự đối mặt với một bàn rau xanh, cải trắng, rau cúc vàng này, cuối cùng Vương Nhất Bác mới hiểu câu nói kia, đạm nhạt vô vị. Trở đũa hai cái liền cúi đầu lùa cơm.
Tiêu Chiến cười khẽ một tiếng, dời một đĩa đậu hủ đến trước mặt hắn.
"Đã không quen thì trở về ăn đi."
"Quen, quen, thích mà! Cái này cái này là món gì, ta đặc biệt thích ăn."
Lúc này nữ ni trong am đang tụ tập tại một chiếc bàn dài để ăn tối, nghe Vương Nhất Bác lắp bắp nói thích, đều nghẹn cười, lại không dám lên tiếng.
Tĩnh Tuệ sư thái ho nhẹ một tiếng, nói tiểu đệ tử Nghi Lâm đi lấy một đĩa muối tinh, đặt riêng trong tầm tay của Vương Nhất Bác.
Đến lúc này, Tiêu Chiến cũng mím môi, bả vai run lên một cái, vẫn không nín được, buồn cười phụt một tiếng.
"Tiêu Chiến, ngươi cười thật dễ nghe."
Vương Nhất Bác thế mà lại kề bên lỗ tai y nói câu này. Tiêu Chiến kinh hãi, đẩy hắn về nói:
"Trước mặt mọi người, ngươi phải gọi ta là Nghi Thanh."
"Được thôi, Nghi Thanh tiểu sư phụ."
Cơm chiều xong, trăng treo trên cành tùng, tiểu đại vương Phục Vương trại vẫn còn dạo bước ở trước cửa Tịch Chiếu am.
"Vương Nhất Bác, ngươi về sớm đi, trời đã tối sầm, đường sẽ khó đi."
"Tiêu Chiến, nếu không thì ta ở lại đây giữ cửa cho ngươi đi?"
Sài Lục vốn đang vùi đầu vào cánh tay giả bộ ngủ, nhưng lần này thật sự không thể giả vờ nữa, ngẩng đầu, đôi mắt trừng lớn như cái chuông đồng, lại không dám lên tiếng.
Chẳng lẽ tiểu đại vương uy phong lẫm lẫm đi vào am ni cô, ăn cỏ dại nhét kẽ răng xong, đi ra liền tu thành chính quy, phóng hạ đồ đao thành La Hán rồi?
Thấy bộ dáng kỳ quái của Sài Lục, Tiêu Chiến càng sốt ruột:
"Nói bậy, ngươi mau mau về đi, ngày mai...... không, ngày khác lại đến."
"Tiêu Chiến, ngươi đừng nóng vội, ta đi là được, ngày mai ta lại đến, ngươi vào trước đi, ta nhìn ngươi đi vào."
"Được......"
Chờ đến khi không nhìn thấy Tiêu Chiến nữa, Vương Nhất Bác mới đá một cước lên đá vụn trên bậc thang, móc hai mươi lượng bạc từ trong ngực ra, ném cho Sài Lục.
"Các huynh đệ vất vả rồi, cầm bạc xuống núi mua chút đồ ăn đi, phải bảo vệ tốt Tịch Chiếu am cho ta, một con muỗi cũng không được thả vào."
"Đồng ý, cảm tạ tiểu đại vương!"
Vương Nhất Bác chắp tay sau lưng bước vào trong bóng đêm, ánh trăng sáng treo trên bích y, ủng đen.
Lúc người sắp ẩn vào bóng núi, lại nghe thấy âm thanh của hắn, trung khí dồi dào:
"Đêm nay các ngươi xúc hết rêu xanh trên đường đi."
Sài Lục: "!"
Các huynh đệ: "......"