Một người là đại vương thổ phỉ, một người lại là hòa thương hướng Phật.
Hai người tưởng khác biệt như trời với đất, nhưng thực chất chỉ cách nhau có một con núi mà thôi!:>
Trích đoạn:
Trước núi Phục Vương có tòa am, am ni cô có một tiểu hòa thượng, pháp hiệu "Nghi Thanh".
Sau núi Phục Vương có tòa trại, sơn trại có một tiểu đại vương, tên gọi "Vương Nhất Bác".
Trước núi sau núi, sườn núi quấn lấy sương trắng.
Xuân hàn se lạnh, mưa núi đánh tan sương mù.
Tiểu hòa thượng Nghi Thanh tụng bài tập buổi sáng《Đại bi tâm Đà La ni》: Nam mô a rị da, bà lô yết đế, thước bát ra da
Viết rằng: Quy y, thánh sinh, quán tự tại.
(Nam mô a rị da: A rị tiếng phạn nghĩa là Thánh giả, là người xa lìa tất cả các ác pháp. Nên cả câu nghĩa là con xin kính lễ các bậc Thánh giả, người đã xa lìa tất cả các pháp bất thiện.
Bà lô yết đế thước bát ra da: Nghĩa là Bồ Tát Quan Thế Âm quán chiếu, soi rọi muôn nơi, thấu hiểu nỗi đau khổ của chúng sinh. Người luôn quan sát, lắng nghe âm thanh ở khắp cõi thế gian để cứu độ một cách tự tại.