Chương 6: Tôi bảo kê nhà họ Tần

Đến chiều tối, Diệp Thần đã chuẩn bị xong những thứ cần thiết để sáng mai đi vả mặt Trương Thụy Bắc, sau đó mang theo 40 tỷ mà ngài Kim gửi cho mình đi mua đá ngọc, gọi điện thoại cho mẹ rồi tới bãi sông ngoài ngoại ô Giang Châu.

Hai bên bãi sông cây cối xanh mướt, không khí trong lành, hoàn cảnh yên tĩnh, cực kỳ phù hợp để tu luyện.

Nhưng dù sao linh khí trên trái đất quá loãng nên Diệp Thần mới phải dùng 40 tỷ để mua đá ngọc tu luyện.

Bởi vì đá ngọc chứa đầy linh khí, đá ngọc chất lượng càng tốt thì linh khí lại càng nhiều.

Mặc dù 40 tỷ không ít, nhưng dùng để mua đá ngọc thì cũng không mua được nhiều, chỉ được mấy viên ngọc Hòa Điền mà thôi.

Vì thế, Diệp Thần tìm một nơi, bày trận pháp tụ linh giản dị rồi khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.

Trận pháp tụ linh chẳng những có thể hòa tan đá ngọc thành linh khí mà còn có thể thu gom linh khí quá loãng chung quanh, là một trong những trận pháp thông thường nhất của tu sĩ.

Cùng lúc đó, trong một trang viên xa hoa trên thượng lưu con sông, bây giờ đang là giờ cơm tối, một chiếc Bentley lái vào trang viên, dừng lại trong bãi đỗ xe.

Một cô gái trẻ chừng 23 – 24 tuổi bước xuống xe.

Cô cao khoảng 1m7, mặc áo sơ mi trắng và quần jeans skinny, để tóc xoăn nhẹ, khuôn mặt tinh xảo đến mức không thể xoi mói, nước da trắng ngần như dương chi bạch ngọc, bộ ngực vĩ đại thu hút ánh mắt người nhìn.

Bất kể là dáng người hay nhan sắc đều không thua sao nữ Emily nổi tiếng từ mấy năm trước.

Nếu điểm tối đa của mỹ nhân là 100 điểm thì cô có thể chấm 98 điểm.

Cô ấy chính là Tần Lạc Tuyết nữ thần khiến vô số con cháu nhà quý tộc Giang Châu điên cuồng.

“Ông nội, ông không khỏe mà sao lại chạy ra luyện khí công vậy?” Tần Lạc Tuyết vừa đi về phía ông lão vừa bĩu môi, bất đắc dĩ nói.

“Liên Tâm đã về rồi đấy à.” Tần Chính Thanh mặc trang phục luyện khí công dừng lại, ôm ngực ho khan mấy tiếng

Tần Lạc Tuyết tiến lên kéo tay ông nội mình, sau đó trừng người đàn ông trung niên đứng bên cạnh: “Bác Hạ, bác cũng thế, biết rõ ông nội vừa luyện khí công thì sẽ họ mà bác còn cho ông luyện.

Lâm Trưng Hạ thở dài: “Thế cục thay đổi, cụ lớn cũng không ngồi yên được.

Nghe vậy, Tần Lạc Tuyết nhíu mày: “Ông nội, đã xảy ra chuyện gì vậy a?”

“Vào nhà thăm Lâm Văn rồi nói sau.” Tần Chính Thanh nói rồi cùng Tần Lạc Tuyết đi vào một căn biệt thự tráng lệ.

“Em...!Em là Lâm Văn hả?” Trong đại sảnh, thấy một thanh niên mặt sưng vù ngồi trên sofa, Tần Lạc Tuyết quả thực không thể tin nổi vào mắt mình.

“Chị ơi, em đau quá, hu hu hu...!” Tần Lạc Vân tủi thân bật khóc.

Lúc này mặt cậu ta vừa đen nhẻm vừa sưng vù, thậm chí còn sưng hơn cả lúc mới bị đánh xong.

“Ai đánh?” Tần Lạc Tuyết hít sâu một hơi, hỏi.

“Một thằng khốn tên là Diệp Thần.

Hắn ta nhất quyết đòi em gọi hắn ta là anh rể cả, em không gọi nên hắn ta cứ tát em lia lịa.

Cuối cùng em phải gọi anh rể hắn ta mới chịu dừng tay, nếu không hắn ta sẽ tát em tới chết mất.” Tần Lạc Vân nói một mạch.

“Chết tiệt! Chết tiệt!” Tần Lạc Tuyết tức giận đến mức siết chặt tay, khuôn ngực cũng rung lên.

Anh rể cả, chẳng phải là chồng cô hay sao? Nếu tên đó đã dám bôi nhọ mình thì không thể tha thứ cho hắn ta!

“Có điều tra ra hắn ta đang ở đâu không? Chị sẽ đến đó tìm hắn ta lý luận.” Tần Lạc Tuyết cả giận nói.

“Điều tra ra thì có ích lợi gì? Thôi bỏ đi.” Tần Chính Thanh nói.

“Ông nội, chẳng lẽ bỏ qua cho hắn ta sao?" Tần Lạc Tuyết không phục hỏi.

Bất kể là vì em trai mình hay là vì bản thân mình thì cô cũng phải đi đòi lại lẽ phải.

Tần Chính Thanh thở dài, nói: “Diệp Thần là người của Kim Thiên Hào, Lôi Hổ biết rõ Lâm Văn bị Diệp Thần đánh mà vẫn khoanh tay đứng nhìn, chắc cháu cũng hiểu thể có nghĩa là gì.

Tần Lạc Tuyết thoáng sửng sốt: “Ý ông nội là Kim Thiên Hào đứng về phía các gia tộc khác, muốn cô lập nhà họ Tần chúng ta ư?”

Tần Chính Thanh gật đầu.

“Nhà họ Tần là một miếng bánh ngọt lớn, những kẻ kia biết ông chẳng còn sống được mấy năm nên chỉ mong sao xa cách chúng ta, chờ đến khi ông qua đời, chúng sẽ chia nhau miếng bánh ngọt này, cơ ngơi nhà họ Tần suốt trăm năm qua sẽ bị hủy hoại trong phút chốc.”

“Gia tộc suy đồi! Ông có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà họ Tần...!Khụ khụ.." Tần Chính Thanh nhất thời kích động quá mức nên họ liên tục, hơn nữa còn họ ra máu.

"Cha!"

“Ông nội!”

“Cụ lớn!”

Người nhà họ Tần đều kinh hoàng kêu lên.

“Ông nội, để cháu đưa ông đi bệnh viện.

Đôi mắt Tần Lạc Tuyết đỏ hoe, định đỡ ông nội từ sofa đứng dậy, nhưng lại bị ông ngăn cản.

Tần Chính Thanh cầm tay Tần Lạc Tuyết, thấm thía nói: “Lứa của cha cháu năng lực tầm thường, không có thành tựu gì, không gánh vác được trọng trách.

Lứa của cháu thì chỉ có một đứa con trai là Lâm Văn, mà nó là dạng gì thì cháu cũng biết rồi đấy.

“Bệnh của ông nội không ai chữa khỏi được đâu, nhiều thì sống được một hai năm, ít thì mấy tháng.

Ông nội vốn nghĩ nếu Lâm Văn có tiền đồ thì ông sẽ giao nhà họ Tần cho nó, sau đó gả cháu cho danh gia vọng tộc ở thủ đô, vậy thì có thể ổn định cơ ngơi trăm năm của nhà họ Tần.

Nhưng thằng bé khiến ông thất vọng quá.

“Bây giờ ông sẽ đưa ra một quyết định, cháu đừng trách ông.

Sau này nhà họ Tần đều phải dựa vào cháu gánh vác, cho nên ông phải chọn một đứa tốt nhất ở rể nhà họ Tần chúng ta, giúp cháu bảo vệ cơ ngơi trăm năm của nhà họ Tần.

“Trong mấy ngày nay, ông nội sẽ thông báo cho thủ đô và Đề Ngạn, xem thử trong số những gia đình danh gia vọng tộc ở đó có cậu ấm nào coi trọng cháu, sẵn lòng ở rể nhà ta hay không.

“Nếu có, hơn nữa đông người thì ông nội sẽ triệu tập họ lại một chỗ, chọn một người xuất sắc nhất làm chồng cho cháu.

Đến lúc đó bất kể ông nội chọn ai thì ông cũng mong cháu đừng từ chối.

Vì nhà họ Tần, ông chỉ có thể hy sinh cháu mà thôi” Tần Lạc Tuyết im lặng.

Trên đời này có cô gái nào không muốn tìm một người thật lòng yêu mình làm chồng đâu… Nhưng cuối cùng, cô vẫn gật đầu.

Vì ông nội, vì nhà họ Tần, cô đành phải hy sinh hạnh phúc cả đời mình.

Ông trời rất công bằng.

Con gái nhà nghèo dù không có tiền, nhưng lại có quyền yêu đương tự do.

Con gái nhà giàu mặc dù sống trong nhung lụa, nhưng lại không có quyền được chọn người yêu cho mình.

Phàm là được cái này thì sẽ mất cái kia, đó là đạo lý muôn thuở, chưa bao giờ thay đổi.

Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, Diệp Thần thở hắt ra một hơi, hai tia sáng bắn ra từ mắt hắn, đánh trúng mặt sông, bọt nước dâng cao hơn 10 mét, văng tung tóe khắp nơi.

Nếu có người thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ cho rằng hắn là quái vật.

Ai đời lại có người bắn ra tia sáng từ mắt mà uy lực ngang ngửa với một quả bom chứ?

“Được đấy chứ.”

Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, tu vi của mình đã đạt đến luyện khí đại thành.

Xem ra làm người từng trải, cho dù ở trái đất linh khí loãng này thì tốc độ tu luyện của mình vẫn rất nhanh.” Diệp Thần hài lòng nói.

Tu luyện được chia thành chín cảnh giới lớn: Luyện khí, thông linh, thần hải, kim đan, nguyên anh, hóa thần, hợp đạo, thiên huyền, độ kiếp

Mỗi cảnh giới lại được chia thành: Nhập môn, tiểu thành, đại thành, đỉnh phong, viên mãn.

Diệp Thần đã từng là tu sĩ cảnh giới độ kiếp đại viên mãn, nắm giữ rất nhiều kỹ xảo tu luyện, cho nên tốc độ tu luyện mới nhanh đến thế.

Bởi vì còn sớm nên Diệp Thần không vội vã đi vả mặt lão già kia, bèn bắt mấy con cá to bằng bàn tay, nhóm lửa bắt đầu nướng cá! Khi cá đã sắp nướng chín, bỗng có giọng nói vang lên bên tại Diệp Thần.

“Tôi còn tưởng là ai đang nướng cá ở đây, thì ra là Diệp thần y Diệp Thần nhìn theo hướng phát ra tiếng nói thì thấy Kim Thiên Hào mặc đồ luyện công, chắp tay sau lưng đi về phía mình, theo sau là Lôi Hổ.

“Ái chà, chẳng phải là ông Kim đó sao? Nào nào nào, ai gặp người đó có phần, ăn thử cá nướng của tôi đi.” Diệp Thần cười hồ.

“Đương nhiên phải ăn chứ, phải nể mặt Diệp thần y mà ăn chứ." Kim Thiên Hào cười nói.

Lôi Hổ nhanh chóng bưng hai cục đá lại đây, hai người vây quanh đống lửa ngồi xuống.

“Một xiên hai con cá, đúng lúc tôi nướng 3 xiên, mỗi người một xiên.” Diệp Thần chia cá cho hai người rồi bắt đầu ăn.

Thực ra Kim Thiên Hào rất ghét bỏ cả nướng, nướng đen thui mà còn ăn được à? Nhưng vì nể mặt Diệp Thần nên ông vẫn bẻ một miếng thịt cá ném vào miệng.

Ai dè vừa nếm thử thì ánh mắt ông chợt sáng rực, kinh hô: “Trời đất! Ngon quá! Quá ngon luôn!” Dứt lời, ông trực tiếp cầm xiên cá ăn ngấu nghiến.

Thấy vậy, Lôi Hổ khẽ nhíu mày.

Thật sự ngon lắm à? Thế là hắn cũng nếm thử, kết quả là ăn còn ngấu nghiến hơn cả Kim Thiên Hào.

“Diệp thần y, cậu nướng cả kiểu gì vậy? Thật sự là quá ngon! Ngay cả xương cá cũng giòn tan Kim Thiên Hào vừa nhai xương cá răng rắc vừa hỏi.

“Đúng đấy, quá ngon, đây là món cá ngon nhất tôi từng ăn!” Lôi Hổ ăn xong xiên cả nướng, bắt đầu liếʍ que xiên nói.

Diệp Thần chỉ cười chứ không đáp.

Chẳng lẽ lại nói mình lấy nướ© ŧıểυ làm muối ăn? Nếu nói thế, e rằng họ sẽ ói ra khắp nơi mất.

“Đúng rồi ông Kim, nghe nói ông là võ sĩ nội kình đại thành, thể hiện cho tôi xem thử đi.” Diệp Thần nói.

Hắn từng nghe nói tới võ đạo, biết cảnh giới võ đạo có được chia thành ngoại kình, nội kình, hóa cảnh và thần cảnh, nhưng hắn chưa từng kiến thức nên bây giờ hắn muốn xem thử tu vi luyện khí đại thành của mình so với võ sĩ nội kình đại thành thì như thế nào.

“Há miệng mắc quai, vậy tôi đành thể hiện cho Diệp thần y xem thử nhé." Kim Thiên Hào nói, sau đó cầm một viên đá cuội, dùng sức siết chặt bàn tay, đá cuội tức khắc biến thành đá vụn.

“Diệp thần y thấy thế nào?” Kim Thiên Hào ngạo nghễ hỏi.

“Rất lợi hại.

Có thể bóp nó thành bột luôn được không?” Diệp Thần hỏi.

“Muốn bóp thành bột thì cần là nội kình đỉnh phong mới được” Kim Thiên Hào đáp.

“À, vậy thì ông cũng lợi hại lắm." Diệp Thần cười nói.

Chẳng lẽ lại nói người ta còn không bằng rác rưởi? “Dĩ nhiên rồi, nếu không lợi hại thì sao ngài Kim có thể dựa vào hai cú đấm sắt mà chiếm lĩnh cả thế giới ngầm Giang Châu này chứ.”

Lôi Hổ khoe khoang.

“Bội phục bội phục" Diệp Thần ôm quyền, thỏa mãn lòng hư vinh của họ.

Quả nhiên, Kim Thiên Hào cười hào sảng nói: “Diệp thần y! Thời nay muốn giữ vững địa vị của mình thì phải dựa vào nắm đấm mới được.

Không giấu gì cậu, không cần bao lâu sau, tôi sẽ đánh bại người cầm lái của nhà họ Tần là Tần Chính Thanh, để nhà họ Kim của tôi trở thành một trong bốn gia tộc lớn ở Giang Châu, thế chỗ cho nhà họ Tần”

Diệp Thần nhất thời nhíu mày, sau đó ngượng ngùng cười nói: "Bất cứ kẻ nào cũng không thể thay thế địa vị của nhà họ Tần ở Giang Châu này đâu.”

“Tại sao?” Kim Thiên Hào kinh ngạc hỏi.

“Bởi vì Tần Lạc Tuyết là vợ tương lai của tôi! Tôi sẽ bảo kê nhà họ Tần, không ai có thể làm dao động địa vị của nhà họ Tần ở Giang Châu.”

Diệp Thần vừa dứt lời thì sắc mặt của Kim Thiên Hào và Lôi Hổ tức khắc trầm xuống! Tên này thật sự cho mình là hơn người, muốn ngăn cản nhà họ Kim quật khởi ư? Thế thì sao có thể để hắn sống được?