Chương 14: Mua Xe Điện Pega Giá 20 Tỷ

“Mày đừng đùa tao! Tao lái xe với tốc độ 100 km/h đấy nhé, Pega lấy gì đuổi theo tao?”

Nghe Chim Trĩ nói, Ngụy Tử Phi khinh thường đáp.

“Thật đó cậu Phúc! Cậu không tin thì nhìn gương chiếu hậu mà xem! Chúng sắp đuổi kịp rồi kìa!” Chim Trĩ hoảng sợ kêu lên.

“Xem thì xem, thằng đần” Ngụy Tử Phi tức giận mắng, sau đó nhìn gương chiếu hậu...!

“Trời má!” Ngụy Tử Phi sợ ngây người, suýt nữa trừng lồi con mắt.

Thật sự sắp đuổi kịp mình kìa! “Đậu má nó!”

Thấy xe điện Pega cách Lamborghini của mình chỉ còn chưa đầy 50m, hơn nữa khoảng cách vẫn còn đang kéo gần, Ngụy Tử Phi hoảng sợ kêu lên, sau đó đạp chân ga thật mạnh.

“Cậu Phúc, vượt quá tốc độ cho phép rồi!” Nhìn đồng hồ đo tốc độ tăng vùn vụt, Chim Trĩ cả kinh nuốt nước miếng.

120...! 140...! 160!

“Tao còn cách nào khác đâu?” Ngụy Tử Phi cũng rất tức giận.

Thấy Pega vẫn còn đuổi theo, nhưng khoảng cách đã bị kéo xa, gã mới tức giận nói: “Mẹ kiếp! Chim Trĩ, mày nói cho tao nghe xem xe Pega của thằng nghèo kiết xác kia lắp loại bình điện nào?”

“Em có biết đâu! Theo em biết thì trên quốc tế, chưa từng có bình điện của loại xe điện nào có tính năng mạnh hơn cả động cơ ô tô!”

Chim Trĩ cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hắn chưa bao giờ thấy chiếc xe điện nào đạt đến tốc độ hơn 100km/h.

“Mẹ, đúng là điên rồi!”

Ngụy Tử Phi hung tợn nhổ nước bọt ra ngoài cửa sổ, liếc gương chiếu hậu rồi cười lạnh nói: “Xe điện chạy nhanh đến mấy thì cũng không thể nào vượt qua xe thể thao được.

Bố mày chỉ cần tăng tốc thì sẽ bỏ xa chúng mày.

Lũ rác rưởi! Có giỏi thì đuổi theo nữa đi!”

“Chim Trĩ, ngồi vững, thừa dịp này tao sẽ dẫn mày đi đua xe, cho mày trải nghiệm cảm giác mạnh”

“Vâng, cậu Phúc!”

Brum! Brum! Brum!

Trong tiếng gầm rú dữ dội của xe Lamborghini, Ngụy Tử Phi đã thể hiện kỹ thuật đua xe vô cùng thành thạo.

Lướt sóng, lướt sóng xoay tròn 180 độ, lao vùn vụt trên đường.

“Cậu Phúc, cậu đã vượt 18 cái đèn đỏ rồi!”

Sau khi Lamborghini chạy đến một con đường lớn dòng xe thưa thớt, Chim Trĩ nhắc nhở một câu, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì trong tầm mắt của hắn đã không thấy chiếc Pega kia.

“18 đèn đỏ đã là gì? Công ty nhà tao mấy chục ngàn nhân viên, chẳng lẽ không kiếm được mấy tấm bằng lái để trừ điểm hay sao?

Hơn nữa nhà tao ở Giang Châu này trâu bò cỡ nào, muốn vượt bao nhiêu đèn đỏ chẳng được? Sợ cái búa!”

Ngụy Tử Phi kiêu căng nói.

Đối với gã thì chuyện này chẳng là cái đinh gì! Bởi vì tài sản nhà họ Ngụy hơn trăm triệu USD, là một trong bốn gia tộc lớn ở Giang Châu.

Chút chuyện con con ấy mà không giải quyết được thì nhà họ Ngụy còn cằm rể ở Giang Châu kiểu gì?

Mà lúc này, Diệp Thần cũng đã lái xe điện đến con đường đó.

“Ôm chặt!” Diệp Thần nhắc nhở Lâm Kim Kiều, sau đó tăng uy lực của ngự phong quyết lên cao nhất, đồng thời hắn cũng nhận thấy Lâm Kim Kiều rất bốc lửa, ít nhất cũng phải 36D, đè trên lưng mềm nhũn, rất là dễ chịu.

Vù vù!

Thoáng chốc, xe điện lao ra ngoài với tốc độ như tia chớp, đã đạt tới ít nhất 250km/h.

“Á!” Lâm Kim Kiều suýt nữa không ngồi vững, vội ôm chặt Diệp Thần, cả kinh kêu lên: “Tôi nhận tấm lòng của cậu, nhưng tôi không thở nổi, cậu có thể dừng xe lại được không? Tôi buồn nôn quá!”

“Không được! Muốn nôn thì cứ nôn đi! Nôn trên người tôi cũng được, tóm lại tôi phải cho thằng kia trả giá cái đã!” Diệp Thần kiên quyết nói.

Ai bảo tính cách của hắn là có thù tất báo làm gì.

Nhưng Lâm Kim Kiều lại rất tuyệt vọng.

Cô chưa bao giờ bị say xe, nhưng bây giờ không nhịn được “huệ” ra đầy lưng Diệp Thần.

Tại sao tên này lại có thể lái xe điện nhanh đến thế chứ? Quả thực không logic chút nào! Thế giới quan của Lâm Kim Kiều gần như bị đảo điên

Chiếc xe chạy như bay khiến Chim Trĩ cảm giác rất phê, không nhịn được cao giọng ca vàng, khiến Ngụy Tử Phi nổi da gà.

Nhưng vừa hát được mấy câu thì con mắt của hắn lại lồi ra.

“Má ơi! Cậu Phúc! Đuổi theo! Lại đuổi theo kìa!”

“Không thể nào?” Ngụy Tử Phi không dám tin.

Đã là 180 km/h rồi mà còn có thể đuổi theo mình ư?

Song khi gã nhìn về phía gương chiếu hậu thì con ngươi co rụt lại, cổ họng nóng ran, sắc mặt trắng bệch.

Chỉ thấy Pega đã cách Lamborghini chỉ còn chưa đầy 300m, sẽ tông trúng đuôi xe bất cứ lúc nào.

“Mẹ nó! Ông liều mạng với mày!” Ngụy Tử Phi lập tức hạ quyết tâm, đạp chân ga đến cùng.

Tốc độ nhất thời tăng vọt.

200...!220...!240!

“Chỗ này không phải là đường đua, không thể tăng tốc nữa, cậu Phúc!”

Chim Trĩ hoàn toàn sụp đổ, chỉ cảm thấy thần chết đã đứng ngay bên cạnh mình, có thể sẽ dẫn mình đi bất cứ lúc nào.

Đương nhiên Ngụy Tử Phi cũng biết không thể tăng tốc nữa.

Mặc dù tốc độ cao nhất của chiếc Lamborghini số lượng có hạn này là 350 km/h, nhưng loại đường này không cho phép đua xe, nếu tăng tốc nữa thì chắc chắn sẽ chết người.

Nhưng cho dù đã tăng tốc đến 240 km/h thì vẫn không thể bỏ rơi chiếc Pega, thậm chí khoảng cách còn bị kéo càng ngày càng gần.

200 m...! 100 m...! 50 m...!

“Đồ điên! Thằng lái Pega chắc chắn là đồ điên! Ông sắp điên mất rồi!”

Ngụy Tử Phi sốt ruột đến mức suýt khóc, không biết nên làm gì bây giờ.

“Cậu Vân, hắn ta muốn chết thì để hắn ta tông đi, cùng lắm cậu chỉ tốn chút tiền sửa xe thôi, đừng chơi liều mạng với hắn!” Chim Trĩ đã sợ đến mức bật khóc.

“Mẹ nó, xem ra chỉ còn cách này thôi.” Ngụy Tử Phi không dám tăng thêm tốc độ, cùng lắm thì cho hắn tông đuôi xe của mình, để xem Pega của hắn mạnh hơn hay là Lamborghini của mình mạnh hơn.

Mà lúc này, chiếc Pega đã cách Lamborghini chưa đầy 5m! Đột nhiên Diệp Thần bốc đầu xe, cả chiếc xe điện bay vυ"t lên, nghiền qua thân xe Lamborghini.

“Đừng!!!” Chim Trĩ quay đầu lại, thấy cảnh này thì há hốc mồm, con mắt trợn trừng to hơn cả mắt bò.

Ngay sau đó...

Bánh xe Pega trực tiếp nghiền qua đầu Chim Trĩ.

Rầm! Chim Trĩ nhất thời chảy máu đầm đìa.

Ngụy Tử Phi sợ hết hồn, nhất thời run tay, Lamborghini lập tức mất khống chế, liên tục đυ.ng vào hàng rào bảo vệ suốt mấy trăm mét! Đúng vào thời điểm khẩn cấp, Ngụy Tử Phi đạp phanh đến cùng.

Két...! Tiếng phanh xe chói tại đến mức có thể đâm thủng màng nhĩ vang lên, Lamborghini chợt dừng lại, cả phần đầu xe đều đã hỏng bét, túi khí an toàn bắn ra, Ngụy Tử Phi và Chim Trĩ đồng thời chúi đầu vào túi khí an toàn.

Két...! Đúng lúc này lại có tiếng thắng xe vang lên, Diệp Thần quay đầu xe Pega, đỗ trước đầu xe Lamborghini đã bị hư hỏng nặng, khỏe miệng nhếch lên, mỉm cười nhìn hai người bị tông cho choáng váng đầu kia.

Lâm Kim Kiều ngây người, thậm chí quên thả tay ôm eo Diệp Thần, cứ thế ngày người nhìn chiếc Lamborghini đã bị tông bốc khói, lòng tràn đầy kinh hãi.

“Thật sự...! Đuổi kịp ư?” Cho dù sự thật ngay trước mắt, cô vẫn cảm thấy thật khó tin.

Giờ khắc này, thế giới quan của Lâm Kim Kiều đã hoàn toàn bị đảo điên.

Nhưng sau đó cô vội vã bò xuống xe, chạy đến gốc cây gần đó, đỡ thân cây liên tục nên mửa, chỉ cảm thấy sắp nôn cả dạ dày ra ngoài.

Lúc này, Ngụy Tử Phi và Chim Trĩ chậm rãi ngẩng đầu lên từ túi khí an toàn.

“Chạy tiếp đi, sao không chạy nữa?” Thấy hai người nhìn mình, Diệp Thần khıêυ khí©h nói.

“Đậu xanh rau má.” Ngụy Tử Phi và Chim Trĩ khóc không ra nước mắt.

Nếu không phải cảm thấy xương cốt trên người như sắp rụng rời, họ thật sự muốn lột da Diệp Thần.

Nhưng lúc này, Ngụy Tử Phi bỗng nghĩ ra một ý tưởng, thế là gã nhìn Diệp Thần hỏi: “Người anh em, có thể bán xe điện của anh cho tôi được không?”

“Gì? Cậu Phúc, chẳng lẽ cậu bị...!Đυ.ng vào đầu?” Chim Trĩ khó hiểu hỏi.

Lúc này chẳng phải nên gọi người tới gϊếŧ chết hắn ta hay sao?

“Mày câm miệng cho tao!” Ngụy Tử Phi trừng Chim Trĩ, sau đó lại nhìn Diệp Thần, cười he he: “Tôi trả 2 tỷ mua chiếc Pega này của anh! Thế nào?” Lần này đến lượt Diệp Thần dở khóc dở cười.

Xe điện của mình chỉ mua hơn 2 triệu, thế mà gã này lại muốn trả 2 tỷ để mua ư? Chẳng lẽ bị đυ.ng ngu người rồi?

Chẳng qua có tiền mà không kiếm là đồ ngốc, Diệp Thần lập tức giơ một ngón tay lên: “Chắc giả 20 tỷ, thiếu một xu cũng không được.”

Chim Trĩ trợn trắng mắt.

Mẹ nó, một chiếc xe điện cũ mèm mà đòi bán 20 tỷ? Sao mày không đi cướp nhà băng cho nhanh? “Ok luôn!”

Nhưng điều khiển Chim Trĩ kinh hãi là Ngụy Tử Phi lại đồng ý ngay tức khắc, hơn nữa còn phấn khởi nói với Diệp Thần: “Cho tôi số tài khoản đi, tôi sẽ chuyển khoản cho anh ngay bây giờ.

Diệp Thần đọc số tài khoản và tên chủ tài khoản.

Tầm 2 phút sau, hắn đã nhận được tin nhắn 20 tỷ đã được gửi vào tài khoản của mình.

“Được rồi, cho anh cái xe đấy.” Diệp Thần trực tiếp xuống xe, sau đó bắt taxi, kéo Lâm Kim Kiều còn đang nôn mửa lên xe, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Không thì hắn sẽ không nhịn được cười chết mất.

Không ngờ tên ngốc đó lại dùng 20 tỷ mua Pega của mình, chẳng lẽ gã thật sự cho rằng xe Pega của mình chạy nhanh hơn xe thể thao của hắn? Đó là do mình dùng ngự phong quyết, không có ngự phong quyết tăng tốc thì mua về làm đồ cổ trưng hay sao?

Đúng là thằng ngốc nhiều tiền quá nên rửng mỡ.

Song Ngụy Tử Phi lại mừng như điên, vất vả bò ra khỏi Lamborghini, chạy tới sờ chiếc xe điện như đang sở báu vật.

“Cậu Phúc, em không hiểu tại sao anh lại bỏ ra 20 tỷ để mua chiếc xe điện tồi tàn này?” Chim Trĩ buồn bực hỏi, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.

“Mày biết cái gì!” Ngụy Tử Phi sung sướиɠ vuốt ve xe điện, nói: “Chiếc xe điện này có thể chạy tới tận 300 km/h, chứng tỏ tính năng bình điện của nó rất mạnh.

Tạo phải mở ra mang cho xưởng ô tô nhà tạo để bên động cơ nghiên cứu.

Không lâu sau, xưởng ô tô nhà tao cũng có thể chế tạo xe thể thao, thể thì không chỉ kiếm được 20 tỷ, mà là 200 tỷ!”

“Đúng thế! Cậu Phúc thật thông minh!” Chim Trĩ cảm thấy rất có lý, lập tức giơ ngón cái khen ngợi Ngụy Tử Phi.

“Đương nhiên rồi! Nếu tạo không thông minh thì sao sinh ra trong danh gia vọng tộc được chứ!”

Ngụy Tử Phi kiêu căng nói: “Chim Trĩ, ngồi lên yên sau đi, cậu chủ tao đây sẽ dẫn mày đi trải nghiệm cảm giác đua xe Pega sung sướиɠ.

“Vâng vâng vâng, anh đừng lái nhanh quá, lái đến 100 km/h để trải nghiệm chút là được.”

Chim Trĩ ngồi lên yên sau, ôm eo Ngụy Tử Phi nói.

“Ừ” Ngụy Tử Phi gật đầu, sau đó khởi động xe Pega, điên cuồng ấn công tắc.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Ngụy Tử Phi lập tức thay đổi.

“Mẹ nó, ông đã tăng tốc lên cao nhất rồi mà sao vẫn chạy như ốc sên vậy?”

“Cậu Phúc nhìn xem, còn chỗ nào tăng tốc được nữa không?”

“Không có, chỉ có mỗi nút tăng tốc này thôi, tao đã đẩy lên cao nhất rồi mà.

Tại sao lại thế? Chim Trĩ, mày nói xem tại sao lại thế?”

“Cậu Phúc, có khi nào là vì lượng điện quá ít không?”

“Có khả năng!”

“Về nhà nạp đầy bình điện rồi lại thử.”