“Ăn Haidilao đi,” Phương Du, người đang đi trước một nhóm tám người, xách túi vải thể thao màu trắng, mặc áo thể thao màu xanh nhạt in dòng chữ lớn “Đội điền kinh Nhất Đại” giống hệt bảy người còn lại, cô ấy dừng lại trước cửa quán lẩu, quay đầu nhìn các bạn học, “Các cậu thấy thế nào?”
“Tớ thì sao cũng được.”
“Okela.”
“Cũng được!”
“Ừ.”
“Hai chúng tớ cũng OK.”
…
Cuối cùng, ánh mắt của bảy người đều đổ dồn vào Lư Linh Vận, người duy nhất không lên tiếng.
“A…” Lư Linh Vận hé miệng định trả lời, đột nhiên giống như linh hồn thoát xác, hai chân mềm nhũn, thân thể lắc lư, đôi đồng tử đen láy như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, hai mắt trừng to, giống như đôi mắt của người bị kết án tử hình.
“Đàn chị, chị…” Đổng Sương ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy Lư Linh Vận sắp ngã xuống đất, nhưng còn chưa nói xong, Lư Linh Vận đã lấy lại thăng bằng, khôi phục lại như bình thường.
“Tôi…” Một tay Lư Linh Vận đỡ trán, nhắm mắt lắc đầu, rồi nhanh chóng mở mắt ra, đối diện với sự lo lắng của mọi người bằng ánh mắt không lộ ra chút khác thường nào, “Ừ, ăn ở đây đi, mọi người vào trước đi, tớ đi vệ sinh.” Giọng nói rất bình thường, thật giống như người vừa suýt đột tử kia không phải là cô.
“Linh Vận…” Phương Du vẫn chưa hồi phục lại tinh thần sau chuyện vừa rồi, cảnh tượng Lư Linh Vận ngã xuống đất rồi bất tỉnh vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô ấy, “Hay là, tớ đi cùng cậu?” Cô ấy đề nghị, nhưng lời đề nghị vừa ra khỏi miệng, cô ấy lại cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Không sao đâu mà,” Lư Linh Vận mỉm cười, cô cởi balo xuống rồi nhét vào tay Phương Du, “Chắc hôm nay huấn luyện viên huấn luyện quá mức vất vả nên lúc nãy tớ chóng mặt, giờ đã ổn rồi. Mọi người chọn bàn trước đi, lát nữa tớ qua sau.”
“A…” Bảy người trố mắt nhìn nhau một lúc, không biết đang trao đổi cái gì, chỉ biết đến khi các cô ấy lấy lại tinh thần thì đã không thấy Lư Linh Vận đâu.
Vượt qua bình phong, gật đầu cảm ơn nhân viên cửa hàng đã nhiệt tình chỉ đường, sau khi hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của bạn học, Lư Linh Vận tăng tốc, gần như là chạy vọt vào nhà vệ sinh. Bước vào một buồng riêng, Lư Linh Vận thậm chí không kịp khóa cửa lại, mở nắp bồn cầu lên, rồi nôn mửa dữ dội.
Âm thanh nôn khan đến tê tâm liệt phế, tựa như muốn nôn hết nội tạng ra ngoài, đương nhiên, Lư Linh Vận không thể nôn ra những thứ đó. Xuất phát từ nguyên nhân nào đó, cơn no tâm lý và cơn đói thể xác đang đấu tranh dữ dội trong cơ thể của Lư Linh Vận và và kết quả của cuộc đấu tranh này là chất lỏng màu vàng nhạt trào ngược ra khỏi dạ dày.
TruyenHDÁnh mắt của Lư Linh Vận nhìn xéo qua chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay trái của cô: Ngày 19 tháng 7, 17:03. Cô lắc mạnh tay vài lần, dòng chữ màu đen quen thuộc và làn da trắng nõn lộ ra một nửa dưới mặt đồng hồ:
2019.7.18.11:55:23.64.
“Bốn mươi giờ, hai mươi giờ, đột ngột qua đời vào khoảng 20:55 tối hôm qua.” Cô đã từng nói như thế.
Cảm giác buồn nôn vẫn còn, nhưng không có gì trong bụng để nôn ra. Dịch dạ dày trào ngược lên trong lúc nôn đã đốt cháy thực quản, rồi thông qua một con đường không xác định nào đó, sự bỏng rát dâng lên đến tận óc. Toàn thân Lư Linh Vận bị điều này làm co giật, cùng với những mảnh vỡ ký ức đó.
Phòng phẫu thuật, dao phẫu thuật, cơ quan nội tạng được lấy ra, cơ thể được khâu lại…
Lặng lẽ nằm trên chiếc bàn sắt lạnh lẽo, nồng nặc mùi formalin và thuốc khử trùng, thi thể thối rữa bị mổ xẻ…
Còn có cả cơn đau đớn khi cơ thể bị hất tung lên rồi bị nghiền nát…
Không nhớ chi tiết cảnh tượng mình chết, hay vì sao mình chết, nhưng cảnh tượng lúc chết lại khắc sâu vào tâm trí, như một cơn ác mộng kéo dài mãi không biến mất. Lư Linh Vận lấy khăn giấy từ trong túi ra lau miệng, tự giễu cười nhạo chính mình.
Năng lực nghịch thiên nhất định phải tương ứng với một cái giá nghịch thiên, phải không?
Nhấn nút xả nước, cố nén cơn đau âm ỉ ở bên phải đầu, nhìn dòng nước chua đυ.c màu vàng dần bị dòng nước xoáy hút đi, Lư Linh Vận nhéo nhéo mi tâm. Cô hít sâu một hơi, bước ra khỏi buồng vệ sinh, cúi đầu xuống bồn rửa và mở vòi nước với mức tối đa. Tiếng nước róc rách vang lên bên tai, đi vào trong tâm khảm, chậm rãi gột rửa những phiền muộn và sợ hãi trong lòng. Cô dùng cả hai tay để cảm thụ sự lạnh buốt của dòng nước, nhắm mắt lại và tưởng tượng dòng nước trong vắt đang ở rất xa.
Dòng nước chảy, thúc đẩy suy nghĩ.
Trong đầu hiện ra kết quả khám nghiệm tử thi, một danh sách bằng chứng, hai thi thể, vết xước không rõ nguồn gốc trên người mình.
“Trên đường chạy trốn bị một chiếc ô tô màu vàng đυ.ng ngã xuống sườn núi, sau đó bị nghiền nát đến chết sao?” Lư Linh Vận mấp máy miệng, nhưng không phát ra âm thanh.
Vì sao? Đã xảy ra chuyện gì?
Tất cả manh mối trở thành một mớ hỗn độn trong đầu Lư Linh Vận, nhất thời cô không nghĩ ra được lý do, bất đắc dĩ súc miệng bằng nước sạch, tắt vòi nước, dùng khăn giấy lau khô tay rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Ầm ầm —
Không biết tiếng mưa đã vang lên từ lúc nào. Có thứ gì đó chợt lóe lên trong đầu Lư Linh Vận, cô dừng lại bên ô cửa sổ nhỏ cạnh hành lang.
“Vết xước không rõ nguyên nhân.” Lư Linh Vận cau mày nhìn những hạt mưa nhỏ, tính toán tốc độ rơi xuống và mật độ của hạt mưa. “Là ‘đến’ rừng núi, chứ không phải ‘thoát ra’.” Nhìn một lúc, cô lại tự nhủ.
Tại sao phải vào rừng núi?
“Đàn chị?” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh, Lư Linh Vận sửng sốt một chút, đợi đến khi cảnh tượng trước mắt thay đổi, cô thấy người đến là Đổng Sương.
“Ừ?” Che giấu cảm xúc trong lòng, khẽ mỉm cười, Lư Linh Vận tùy tiện đáp lại.
“Chị, chị không sao chứ? Thấy chị lâu quá không qua đó, mọi người đều hơi lo lắng…”
“À, không có gì cả, chỉ là nhà vệ sinh đông quá thôi.”
Đổng Sương theo bản năng nhìn về phía nhà vệ sinh, nhà vệ sinh nữ vừa rồi không một bóng người, lúc này có rất nhiều người, xếp thành một hàng dài trên hành lang.
Mắc vệ sinh với “đến tháng” còn có thể lây lan sao?
“Thôi, thôi, chúng ta qua đó đi, ở bàn số 4.” Ném hết những suy nghĩ không có lời giải trong đầu đi, Đổng Sương gật đầu và vẫy tay, đi phía trước Lư Linh Vận để dẫn đường.
“Nghi phạm họ Phạm trong vụ án cưỡиɠ ɧϊếp và gϊếŧ người trên xe tốc hành trực tuyến hai ngày trước đã bị bắt giữ vào sáng sớm hôm nay …” Giữa nồi lẩu nghi ngút khói, có người quên tắt tiếng điện thoại.
Cưỡиɠ ɧϊếp và gϊếŧ người.
Lư Linh Vận rùng mình.
Có vài người đi ngang cô, Lư Linh Vận vô thức nghiêng đầu nhìn qua, đó là một gia đình ăn mặc sang trọng và quý phái, gồm mẹ, một thiếu niên trông giống học sinh trung học phổ thông và một cô bé trông giống học sinh trung học cơ sở. Bất ngờ, ánh mắt của Lư Linh Vận chạm vào ánh mắt của thiếu niên kia, đồng tử của cô co rút lại một cách không kiểm soát.
Giống như cảm nhận được gì đó, cậu dừng lại, giọng nói mang theo ngữ khí khó có thể tin được thoát ra khỏi miệng: “Chị?”
Bước chân của Lư Linh Vận khựng lại, nhưng chỉ là hơi khựng lại mà thôi, cô cụp mắt xuống che giấu đi cảm xúc trong mắt, giống như không nghe thấy tiếng gọi, tiếp tục đi về phía trước, không ngoảnh lại.
“Chị? Là chị sao?” Cậu giống như uống nhầm thuốc gì đó, đột ngột nắm lấy bả vai Lư Linh Vận, khiến cô loạng choạng.
Hành động của cậu đã thành công thu hút sự chú ý của mọi người, bao gồm cả Đổng Sương, mẹ cùng em gái của cậu, và tinh thần “hóng drama” của mọi người đã mang đến một khoảng im lặng trong nhà hàng lẩu ồn ào này.
“Chị, là chị sao?” Trong không gian yên tĩnh, giọng nói của cậu đặc biệt to.
Mọi người nín thở, chờ đợi một kịch bản máu chó ngoài đời thật.
Đáng tiếc, Lư Linh Vận lại không để mọi người được như ý. Chỉ thấy cô nhíu mày, nhìn chằm chằm vào bả vai đang bị nắm lấy, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên, lạnh lùng hỏi ba chữ: “Cậu là ai?”
Tay của thiếu niên dừng lại, thu lại không được, mà không thu cũng không xong, rối rắm vặn vẹo giữa không trung. Xấu hổ và tức giận xen kẽ nhau khiến mặt cậu như bị nhuộm thuốc màu, cậu há miệng mấy lần, nhưng vẫn không thốt ra được chữ nào.
Mẹ cậu không nhìn được nữa, nắm lấy tay cậu: “Tường Bình, con có nhầm lẫn không? Chị gái của con đã qua đời hơn mười năm trước rồi.” Sau đó giống như muốn hòa giải, mỉm cười với Lư Linh Vận, rồi lại gật đầu xin lỗi “người qua đường” đang “hóng drama” dài tập vào ban đêm, “Tôi xin lỗi.”
“Nhưng…”
“Anh!”
Cậu còn chưa kịp nói hết chữ “nhưng mà”, thì đã bị em gái và mẹ kéo đi, trên mặt hai người họ như viết lên hai chữ “xấu hổ” và “im lặng đi”.
Nhìn bóng lưng ba người đi xa dần, trong mắt Lư Linh Vận lóe lên chút gì đó, nhưng cũng là chỉ thoáng qua mà thôi.
――――――
Gần ba giờ sau.
“Sương Sương, em vừa mới nói gì?” Phương Du vừa quét mã QR thanh toán vừa quay đầu hỏi Đổng Sương.
“Em nói, trước bữa ăn, em và đàn chị Lư gặp một nhà ba người rất kỳ quái.” Đổng Sương vừa trả lời vừa nhai kẹo bạc hà được đưa ở quầy tính tiền.
“Kỳ quái như thế nào?” Lư Linh Vận nhìn viên kẹo trong tay, không ăn mà tùy ý đặt lại trên bàn.
“Nam sinh kia nói đàn chị là chị gái của cậu ta, có phải rất kỳ quái không?”
“Có lẽ Linh Vận và chị gái của cậu ta giống nhau?” Phương Du hứng thú, vừa hỏi, vừa lén nhìn trộm Lư Linh Vận. Đáng tiếc, cô ấy không tìm thấy bất cứ điều gì bất thường trên khuôn mặt của Lư Linh Vận.
“Được rồi, cứ giả thiết như thế đi. Nhưng người mẹ kia cũng quá kỳ lạ,” Đổng Sương không từ bỏ, “Chị gái của cậu ấy không phải là con ruột của bà ấy ư? Con gái của mình qua đời hơn mười năm trước, sao có thể nói ra với giọng điệu như thể không có liên quan gì đến mình vậy?”
“Phải ha.” Phương Du sờ cằm tán thưởng.
“Có lẽ cô con gái kia không phải là con ruột.” Bất thình lình, Lư Linh Vận nói một câu.
“Hả?” Phương Du nheo mắt, “Chị ruột của con trai không phải con ruột của mình, tình tiết máu chó gì vậy? Vậy đứa con gái đó là con của ai? Vợ cũ? Tình nhân? Nhặt được?”
“Nếu đứa con trai kia cũng không phải con ruột thì sao?” Lời vừa nói ra, Lư Linh Vận dừng lại như chợt nhận ra điều gì, khi nói tiếp câu thứ hai, giọng điệu đã đổi thành mơ hồ, “Người có tiền không thể có con, đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa bé, vân vân… Điều này không phải rất phổ biến sao?”
“Ồ – ” Phương Du gật đầu như bừng tỉnh đại ngộ, sau khi hiểu rõ mọi chuyện, hứng thú cũng đi mất, cô ấy chuyển chủ đề, “Mà này, mọi người về ký túc xá hả?”
Ngoại trừ Lư Linh Vận và Đổng Sương, năm người còn lại đều gật đầu.
“Em về nhà,” Đổng Sương nói, “Lát nữa anh trai em đến đón em, chị Phương, chị cũng về nhà sao?”
“Ừ, dù sao nhà cũng là số một. Còn cậu, Linh Vận? Về nhà của chị họ cậu hay về ký túc xá? Hay muốn qua nhà của tớ chơi? Anh tớ vẫn muốn gặp cậu, lúc trước không phải cậu đã đồng ý sao, nhưng sau đó luôn đi làm thêm nên không rảnh.” Ngừng một chút, cô ấy nói thêm: “Đừng lo, bố mẹ tớ không có ở nhà. Mặc dù tớ hy vọng…” Như thể chạm vào lĩnh vực đặc thù nào đó, Phương Du dừng lại.
Không, tớ muốn về ký túc xá.
Câu trả lời sắp được nói ra, nhưng một bên đầu nhói đau khiến Lư Linh Vận nhớ tới điều gì đó, cô thay đổi câu trả lời: “Tuy cùng một thành phố nhưng lại khác quận, cậu về bằng gì?”
“Về bằng cái gì hả? Đặt xe chứ sao. Dù nhà tớ không xa lắm, chỉ cách vài trạm tàu điện ngầm thôi, nhưng nếu đi tàu điện ngầm hoặc xe buýt thì nói không chừng sẽ bị kẹp thành bánh nhân thịt, cỡ mười một, mười hai giờ đêm mới đến nơi.”
“Ồ… đặt xe…” Vụ án cưỡиɠ ɧϊếp gϊếŧ người trên xe tốc hành trực tuyến. Lư Linh Vận cắn môi.
“Thế nào? Có đi không? Dù sao cũng là ngày nghỉ, đội điền kinh cũng không tăng cường huấn luyện.”
Làm sao đây? Đi hay không? Lần trước nhất định là từ chối, dù sao cũng là nhà của Phương Du và Phương Lai. Nhưng lần này… việc cấp bách, ánh mắt của Lư Linh Vận lấp lóe, “Vậy chúng ta đi.” Cô đồng ý.