Chương 7

Chuông cửa đột nhiên reo, Bắc Huyền đứng dậy.

“Con đi mở.”

“Ôi, con gái yêu của mẹ, mẹ nhớ con quá.”

Một bà lão ăn mặc thời trang, khuôn mặt hiền lành, ôm tôi và hôn lên má trái phải.

“Mẹ, mẹ ạ?”

Tôi do dự mở lời, đây có lẽ là mẹ của nguyên thân, nhưng để cưới cha Bắc Huyền nguyên thân đã bất chấp sự phản đối từ gia đình, thậm chí cắt đứt liên lạc.

“Mẹ đã nói là lúc đó con bị ma ám, thế mà lại đi lấy người đàn ông hơn mình hai mươi tuổi.”

“Ngoài một bộ mặt đẹp ra, anh ta đã cho con cái gì, lại còn để lại cho con một đứa con.”

Mẹ Ninh liếc Bắc Huyền một cái, người đó đứng thất thần ở cửa, ánh mắt đối diện với tôi đầy buồn bã.

Lộ Minh đặt cái bát xuống bàn, giận dữ nói.

"Tôi không cho phép bà nói Bắc Huyền như vậy!"

Tôi kéo Lộ Minh lại, thì thầm.

"Lộ Minh, con về trước đi, con yên tâm, dì Ninh sẽ không để Bắc Huyền bị tủi thân đâu."

Sau khi tiễn Lộ Minh đi, tôi dắt Bắc Huyền, người đang đứng ngẩn người, đến trước mặt mẹ Ninh và nói thẳng.

"Mẹ ạ, Bắc Huyền là một đứa trẻ tốt, nó không bao giờ là cái gánh nặng gì cả.”

"Con không muốn mẹ đối xử với những người mà mẹ chưa bao giờ thực sự hiểu biết một cách thiên lệch."

Tôi lén quan sát Bắc Huyền, thấy cậu ấy vẫn bình thường, không có vẻ gì bị tổn thương, mới thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ Ninh phất tay.

"Những chuyện cũ kĩ ấy con đừng để tâm đến nữa.”

"Con gái ngốc, bao nhiêu năm rồi cũng không liên lạc với nhà."

Mẹ Ninh nhìn tôi với ánh mắt trách móc.

"Giờ đứa con riêng của con đã lớn thế này, con không thể tiếp tục lãng phí tuổi trẻ của mình vào nó được nữa."

Tôi hơi bối rối, không hiểu bà già này đang nói gì, nhưng...

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo bà ta đã mở lời.

"Con ạ, mẹ đã tìm cho con vài người bạn trai tiềm năng rồi."

Bà ta che miệng cười tươi, rồi lục trong túi xách lấy ra một chồng ảnh.

Bà ấy nói.

“Con mau đến đây xem, xem con thích kiểu nào, có chàng hổ đẹp trai đầy uy lực, chàng thỏ dễ mến sôi nổi...”

“Nếu con thích các em trai nhỏ tuổi hơn, thì ở đây có rất nhiều em trai trẻ tuổi hơn con đấy.”

“Và còn có con trai của chú sói hàng xóm, thích con đã lâu lắm rồi, bây giờ người ta đã thành đạt, còn đang chờ con nữa.”

“Nếu con ở bên cậu ấy, cuộc sống của em trai con sau này cũng được đảm bảo.”

Khóe miệng tôi co giật, quả nhiên dù là trong đời thực hay là trong sách, mãi mãi không thoát khỏi việc bị thúc giục kết hôn...

Cái gọi là em trai cũng được bảo đảm, phải chăng đây là chủ nghĩa trọng nam khinh nữ của phiên bản thú nhân?

“Mẹ, thật ra...”

“Cô ấy không cần đến điều đó.”