Chương 8

14.

Ngày tướng quân hồi kinh đã được định.

Ngày họ đến kinh thành, là lúc thời tiết đẹp nhất tháng 3, bá tánh tự phát ra đường chào đón, chặn đường chật như nêm cối.

Từ Tử Nghi cùng nhóm gia quyến không khỏi nhón chân lên nhìn.

Quỳnh Nguyệt mặc một thân đồ đỏ cưỡi Chiếu Dạ, tóc đuôi ngựa buộc cao, hào hoa phong nhã, tràn đầy khí phách.

Dương Chiêu Khê một thân đồ trắng, có vẻ dây buộc tóc màu đỏ càng trông bắt mắt hơn, giống như lá cờ đỏ phấp phơi ở nơi Bắc Hoang đầy tuyết, kiêu hãnh trong gió xuân.

Trong ánh nắng mùa xuân tháng ba, vô số thiếu nữ hoài xuân nhoài người ra khỏi lầu rộn ràng ném hoa, tay áo đỏ rực vẫy chào ở trên lầu cao.

Trong mắt Dương Chiêu Khê tràn ngập ý cười, cúi người nhận lấy vòng hoa nhóm tiểu nha đầu đã đan, xoay người xuống ngựa, gọi nàng đang đi đằng trước lại.

Nàng sửng sốt, nhìn vòng hoa trên tay y, cúi xuống nói bên tai y cái gì đó.

Quần áo hai người một trắng một đỏ, tư thế kia quá thân mật, thân mật đến mức như đôi tình nhân đang thì thầm.

Sau đó vòng hoa kia đặt xuống đầu nàng, nàng nhìn Dương Chiêu Khê, cười rạng rỡ.

Tiếng la hét chói tai của vô số thiếu niên thiếu nữ khiến Từ Tử Nghi cảm thấy tâm phiền ý loạn.

"Con của ta, trở về bình an là tốt rồi..."

Mẫu thân cẩn thận sờ lên mặt nàng, đám di nương nói rất nhiều lời nịnh nọt, bọn nha hoàn chuẩn bị tiệc chiêu đãi.

Nàng nhìn mọi người ở đây khách khí lại lễ phép, đáp lại mọi lời thăm hỏi của họ.

Nhưng chỉ riêng không nhìn hắn lấy một lần.

Từ Tử Nghi cảm thấy trong lòng trống rỗng đến khó chịu, chợt nghĩ tới lúc trước hắn mang Huyên Mộng trở về cũng vậy.

Nàng ấy nóng lòng mong chờ hắn trở về, vậy mà hắn lại lạnh nhạt như thế, có lẽ cũng khiến nàng cảm thấy rất khó chịu.

Dương Chiêu Khê dường như muốn nói gì đó, mẫu thân tiếp đón nhiệt tình:

"Phó tướng quân ở lại đây ăn tối nhé."

Thế là bữa tiệc bắt đầu, nàng ăn hai miếng rồi đặt đũa xuống nói:

“Nương, con muốn hòa li với Quỳnh Nguyệt.”

Từ Tử Nghi ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn nàng.

Cuối cùng nàng cũng chịu nhìn hắn một cái, nhưng ý trong ánh mắt kia thật rõ ràng: Chúng ta lúc trước đã nói rõ với nhau rồi.

"Không... Nương, con không đồng ý..." Từ Tử Nghi vội vàng đứng dậy.

"Tử Nghi thắng trận trở về, ý của Thánh Thượng muốn phong thưởng cho nó. Lúc trước nó cưới ngươi, ta đã cảm thấy nó chịu không ít khổ cực. Ngươi thử nhìn xem con dâu nhà người ta không phải đều là tiểu thư khuê các hay sao. Bây giờ ngươi tự mình nhìn xem bản thân có xứng được với Tử Nghi hay không?"

Lão phu nhân cau mày, đặt thật mạnh đôi đũa xuống bàn.

"Không phải sao? Có thể ngơ ngác ở phủ Tướng quân bốn năm, đã là phúc khí của ngươi rồi.

Nha đầu sơn dã xuất thân t.i t.iện, không ai không biết ngươi bỏ trốn theo Tử Nghi vào đêm Nguyên Tiêu, ai biết lúc trước ngươi vào cửa có sạch sẽ hay không..."

Lời lẽ chanh chua rót vào trong tai, Từ Tử Nghi ngơ ngác nhìn Quỳnh Nguyệt.

Nàng ấy luôn phải đeo những thứ này suốt bốn năm sao?

Nàng ấy nhấp một ngụm trà với vẻ mặt thản nhiên, bĩnh tĩnh không chút gợn sóng nhìn thẳng vào mắt hắn, không có giận dữ, không có buồn bã, không có thắc mắc.

…Cũng không có chút ái mộ nào với hắn.

Trước đây, nàng nép vào lòng hắn, làm nũng gọi hắn là phu quân.

Lúc trước, khi hắn hiểu lầm nàng vì sự xúi giục của người nhà, ánh mắt nàng đầy sự ủy khuất, nước mắt cũng tràn đầy yêu hận.

Thậm chí buổi tối ngày hôm đó, khi hắn áp bách nàng, trong mắt nàng hiện rõ đau đớn và không cam lòng, còn có tình yêu giằng xé dưới đáy mắt.

Nhưng bây giờ cái gì cũng không có, nàng thậm chí còn nhìn hắn như nhìn một người xa lạ.

Từ Tử Nghi cảm thấy trái tim mình đau nhói.

Hắn ý thức được rằng cơn ác mộng mà hắn nói trong đêm động phòng hoa chúc kia có thể sẽ trở thành hiện thực.

Hắn sẽ mất Quỳnh Nguyệt.

15.

Ban ngày thời tiết trong lành, nhưng vào đêm, mưa xuân rả rích khiến lòng người bất an.

"Chàng yên tâm, ta không muốn tới đây, là ta đã hỏi được cách, nếu chúng ta lại chung chăn gối một đêm, thì khi tỉnh lại sẽ tự đổi trở về." Sợ Từ Tử Nghi hiểu lầm, nên ta mặc nguyên quần áo chỉnh tề, nằm xuống giường: “Nếu Huyên Mộng cô nương hỏi, ta cũng sẽ giải thích rõ ràng cho nàng ấy.”

Ta có thêm một điều khoản trong buổi nghị hòa, là chuộc lại Huyên Mộng cô nương, đưa nàng ta về Phủ Tướng quân.

Suốt đường từ Bắc Hoang trở về, Huyên Mộng cô nương cũng không nói gì nhiều với ta.

Ta từng muốn trả tự do cho nàng ta, nhưng những nam nhân ngày xưa truy đuổi và ái mộ nàng ta, đều cho rằng nàng ta đi Bắc Hoang, rơi vào loại kết cục này, thì chắc chắn nàng ta đã không còn tr.in.h trắng, ai cưới loại cô nương này sẽ bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.

Vì tiền đồ và thanh danh, bọn họ tránh còn không kịp.

Giữa thê và thϊếp, nam nhân thật sự hiểu rất rõ.

Họ nói: "Chỉ để chơi cho vui thôi, đâu dám cưới loại nữ nhân này về."

Sắc mặt Huyên Mộng cô nương tái nhợt, giải thích mình là người bị hại mình vô tội, nói linh tinh cái gì mà mọi người đều bình đẳng, lại rước lấy một tràng cười mỉa mai.

Ta nhớ là khi ta nhắc đến Huyên Mộng với Mộ Li, cái người đang bị bắt ở Nam Quốc làm con tin đáp lại với vẻ trào phúng.

"Nàng ta ngây thơ hoạt bát, trong đầu luôn có những ý nghĩ kỳ lạ, thích nói mọi người đều bình đẳng, thậm chí còn không để bọn hạ nhân tôn xưng mình.

Nàng ta là người đầu tiên không bị đôi mắt màu vàng của ta dọa sợ. Còn nói là ta chắc hẳn đã phải chịu khổ rất nhiều vì đôi mắt màu vàng này. Thậm chí còn chạm vào mắt ta, gọi ta là A Kim, nghĩa là báu vật vô giá."

Ánh nến lung linh trong đại điện hắt lên nửa khuôn mặt của hắn ta, kẻ bại trận này trông vẫn yêu dị như ma quỷ.

"Ở Tiêu Tộc bọn ta, một nữ nhân chỉ có giá trị bằng một nửa con sói tuyết.

Nhưng nàng ta thì khác, trong đầu nàng ta có rất nhiều ý tưởng, trông khá đặc biệt."

Mộ Li cười quỷ dị, sự tàn nhẫn của Tiêu Tộc đã khắc sâu vào xương tủy.

“Vì thế ta đã đổi nàng ta cho bọn đệ đệ để lấy ba con sói cái đang mang thai.”

Ta sửng sốt, từ lâu đã nghe nói, dân phong ở Bắc Hoang nhanh nhẹn dũng mãnh, từ trước đến giờ chưa bao giờ coi nữ nhân là con người, thậm chí khi mùa đông khan hiếm lương thực, thì họ vẫn cho rằng phụ nữ có thể dùng để nấu thành món ngon mùa đông.

“Nàng ta chỉ là một nữ nhân, mơ tưởng muốn đổi da thịt lấy binh quyền của nam nhân ở đó, muốn trở thành vương hậu của Bắc Hoang.

Đôi mắt màu vàng này là bằng chứng huyết thống của Ưng Vương. Nàng ta thật ngu ngốc.

Nam nhân Trung Nguyên các người ngoài miệng coi nàng ta như báu vật, theo ta thấy, thì chỉ là đang xem một món đồ chơi mới lạ mà thôi. Nữ nhân ở Trung Nguyên có ba loại: thê tử mẫu thân, ni cô và ca kĩ.

Nhưng ở Tiêu Tộc bọn ta, nữ nhân chỉ đại biểu cho h@m muốn tình d*c và súc vật.

Không có bầy sói hay Sơn Tiêu, không có huyết thống hay binh lính, không có năng lực thuần thú, sao dám đòi bình đẳng với ta?"

Lần đầu tiên nghe những lời lẽ tr@n trụi như vậy khiến ta choáng váng.

Ta không hận nàng ta, cũng không thể nói là thương hại nàng ta, chỉ là đều cùng là nữ nhân, nên cảm thấy bi thương và than thở vô tận.

Đạo lý trên đời này là gông cùm xiềng xích nặng nề đối với nữ nhân, lúc trước khi ta bị nhốt trong đại viện nhà cao cửa rộng, quỳ dưới đất chép lại những cuốn sách đó, cũng không biết được thế giới của nam nhân lại rộng lớn như vậy. Núi Bắc Hoang luôn luôn rộng mở với bọn họ. Họ có thể cưỡi ngựa hát vang, phát triển tiền đồ của mình. Từ trẻ đến già, chỉ cần họ muốn, thì vẫn có thể mãi là một thiếu niên.

Sinh ra là nữ tử, nếu có dũng khí bỏ trốn theo người yêu thì là da^ʍ bôn; nếu có tài hoa phong nhã thì là món đồ chơi hiếm lạ trị giá ngàn vàng.

Mà đối với nam nhân, việc bỏ trốn vào đêm Nguyên Tiêu, lấy ngàn vàng mua một nụ cười của mỹ nhân thì được gọi là phong lưu thiên cổ.

Những lời này không ai có thể nói ra, nếu nói ra, e rằng còn khiến người ta sợ hãi hơn cả việc ta và Từ Tử Nghi hoán đổi cơ thể.

Việc nàng ta muốn ở chung với Từ Tử Nghi như thế nào, cũng không liên quan gì đến ta.

Ta không quan tâm nữa.

Ban đêm trời hơi lạnh, tiếng nước rò rỉ vang lên.

“Ta sẽ không cưới nàng ấy.” Từ Tử Nghi cố gắng kéo tay ta: “Quỳnh Nguyệt, nàng đừng tức giận có được không, trước đây là ta đã sai…”

“Chúng ta đã hòa li rồi.” Ta rút tay lại, không nhìn hắn.

Tay hắn khựng lại, lại cầu xin ta: "Quỳnh Nguyệt, nàng đừng tức giận mà. Ta sai rồi. Ta không biết nàng đã phải chịu nhiều oan ức như vậy.

Mẫu thân gây khó dễ cho nàng, ta đã biết, những di nương đó tính kế hại nàng, ta cũng biết, ta thực sự xin lỗi nàng...

Lần sau sẽ không bao giờ xảy ra việc đó nữa, ta sẽ bảo vệ nàng...

Nàng có thể tin tưởng ta thêm một lần nữa được không…”

Hắn vẫn không hiểu, cho rằng tính tình ta vẫn nóng nảy như hồi còn trẻ, ầm ĩ một lúc là xong.

Giờ mọi chuyện đã đến nước này, từ nay trở đi, trong lòng ta chỉ toàn là nỗi bi thương mà thôi.

Đột nhiên, hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì đó: "Nàng thích Dương Chiêu Khê phải không? Hắn vẫn luôn thèm muốn nàng..."

Ta sửng sốt, thở dài: "Không phải."

"Làm ơn… xin nàng… đừng thích hắn được không...

Cho ta một cơ hội nữa..."

Hắn, Từ Tử Nghi, Từ đại tướng quân trước nay khí phách hiên ngang, có bao giờ ăn nói khép nép như vậy?

Sớm biết như thế, thì hà tất lúc trước phải làm vậy?

“Tử nghi, khi mẫu thân chàng sỉ nhục ta, coi thường ta, ta chưa bao giờ vô lễ vì bà ấy là mẫu thân của chàng, cũng không phải vì ta mất mẫu thân từ nhỏ nên ta vội vàng tranh cho mình một mẫu thân.

Bà ấy trước mặt chàng nhìn hiền lành như vậy, luôn miệng nói sẽ coi ta như con gái ruột, nhưng làm sao mà chàng biết được tất cả những tủi nhục mà ta đã phải chịu ở hậu viện này khi chàng ở Bắc Hoang? Con gái nhà ai ở chính nhà mình mà chẳng phải là bảo bối, chẳng được yêu thương? Mặc dù nhà ta tuy nghèo, nhưng cũng không phải là không thể nuôi một gái lỡ thì.

Về phần đứa con mà chàng nhắc tới, ta thật sự rất sợ.

Ta sợ đao kiếm trên chiến trường không có mắt, để nó và ta phải rơi lệ suốt ngày; ta sợ ta giống mẫu thân của ta, giống mẫu thân của Tu Viễn, chưa kịp nhìn một cái đã buông tay rời khỏi thế gian này; ta sợ những nữ nhân ở hậu viện chỉ lo tranh cướp đứa nhỏ, mà không để tâm dạy dỗ; ta sợ nó sẽ vô tâm, cô phụ bạc tình với người khác. Ta sợ nó sẽ giống ta, yêu một người mà quên mình, bất chấp mọi thứ, từ bỏ thế giới, ôm trái tim ngưỡng mộ, chỉ nghĩ đến việc chạy đến bên người kia. Nhưng nó lại bị nhà chồng nói là da^ʍ bôn, bị phu quân hưu bỏ, suốt ngày bị người ta chỉ trích.

Ta sợ nó sẽ đi vào con đường giống ta.”

Ánh trăng bên ngoài chiếu vào, ánh trăng chiếu sáng căn phòng long lanh như nước, rất giống cái đêm hắn bỏ rơi ta như chiếc giày hỏng.

Nếu không phải ông trời có mắt, để cho chúng ta thay đổi một chuyến, chỉ sợ hắn vẫn không biết hối cải.

Hắn gắt gao nắm chặt tay, cuối cùng cắn răng, quỳ thật mạnh xuống trước mặt ta.

Ánh trăng tràn ngập căn phòng, cả phòng lặng im.

Sắc mặt ta vẫn như thường, đầu gối của hắn là vàng, sự chân thành của ta cũng là vô giá.

Thấy ta thờ ơ, hắn cố kéo tay ta.

"Quỳnh Nguyệt, tất cả đều là lỗi của ta. Ta đã hứa sẽ chăm sóc nàng thật tốt nhưng lại không thực hiện được...

Nàng có thể tha thứ cho ta được không, đừng hòa li có được không… Ta biết chuyện ở hậu viện đã khiến nàng mệt mỏi cả về thể xa/c lẫn tinh thần…

Sau này nàng không cần phải lo lắng về họ nữa... Ta chỉ tin nàng thôi..."

Đã không còn đường quay lại nữa rồi, hắn vẫn không hiểu.

Không hiểu những vụn vặt ngày thường này chỉ là chất xúc tác mà thôi.

“Tử Nghi, sở dĩ ta muốn hòa li với chàng, cũng không hoàn toàn vì những vụn vặt ngày thường ở hậu viện bốn năm này.

Bốn năm qua, ta đã bị tình yêu làm cho mù quáng, nguyện ý học làm một tiểu thư khuê các, nguyện ý ở lại đây vì chàng, để chàng không cần phải lo lắng.

Nhưng tình yêu này đã không còn nữa, ta cũng thông suốt rồi.

Ta đã không còn hận mẫu thân của chàng nữa, ta cũng không hận những di nương đã làm khó ta. Các nàng ấy quá khổ, nếu ta chưa bao giờ được rong ruổi ở bãi săn, chưa từng uống đến say mèm với người khác, chưa từng nhìn thấy thế giới rộng lớn bên ngoài, thì ta có lẽ cũng sẽ từ từ biến thành Trang di nương và Chu di nương, sau đó bị mắc kẹt ở trong lồ ng, cùng đấu ngươi c h ê/ t ta sống với họ.

Nhưng ta đã nhìn thấy, cũng đã hiểu ra, nên ta càng không cam lòng ở lại bên trong hậu viện này chờ một nam nhân đến yêu ta.”

Bầu trời ở Bắc Hoang trong xanh đến mức khiến nước cũng có thể trở nên trong suốt, ngày mùa hè ở núi Tiếu Thi có đồng cỏ rộng mênh mông bát ngát, sự rộng lớn của đất trời khiến ta say mê, ta vẫn còn rất nhiều điều muốn làm, trái tim ta đã không còn có thể hướng về phía hắn nữa.

Hắn ngơ ngác nhìn ta, như thể không hiểu ta đang nói gì.

“Vậy sau khi hòa li, nàng sẽ sống bằng cách nào?”

Ta mỉm cười, lúc trước khi ta hòa li với hắn, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc ta sẽ cô độc một mình, sẽ sống bằng cách gì.

Hiện giờ lại nghĩ đến?

"Lúc trước chúng ta vẫn tốt mà... Ta chạy khắp Bắc Hoang chỉ để hái cho nàng một cành mai. Nàng còn nhớ lúc trước đã nói gì không? Tường đầu mã thượng dao tương cố, nhất kiến tri quân tức đoạn tràng... Quỳnh Nguyệt, nàng vẫn thích ta mà, đúng không... Nàng chỉ là đang giận ta mà thôi...

Lúc trước nàng đã hứa với ta rằng sẽ không để giấc mơ kia thành sự thật. Trong mơ, nàng cưỡi Chiếu Dạ đi mất, không thèm quay đầu lại nhìn ta một cái... Sau này ta sẽ không ra chiến trường đánh giặc, chúng ta sẽ làm một đôi phu thê bình thường... Ta cũng sẽ không để mẫu thân trách mắng nàng nữa…”

Ta không nói lời nào.

Giọng hắn ngày càng hèn mọn, trong bóng tối hắn nắm chặt lấy tay ta, giống như ngày thành thân của chúng ta, sợ ta sẽ bỏ đi, nên không chịu buông ra.

Ta biết có lẽ hắn đang khóc.

Nhưng chúng ta đã không thể quay lại quãng thời gian thanh mai trúc mã, hai đứa nhóc vô tư như lúc trước được nữa.

Ban đêm tràn ngập ánh nến, giống như đêm động phòng hoa chúc của chúng ta lúc trước.

Đêm đó hắn không chịu ngủ, chỉ ôm ta, nắm tay ta, nhìn ta cười ngốc nghếch.

"Quỳnh Nguyệt thực sự đã trở thành thê tử của ta rồi.

Ta biết Quỳnh Nguyệt gả cho ta đã phải chịu khổ nhiều, ta sẽ không cô phụ Quỳnh Nguyệt.

Ta phải chăm sóc nàng thật tốt, nếu không họ sẽ lại chia rẽ chúng ta.

Ta sẽ đi đánh giặc thật tốt, để ta có tiếng nói trong nhà, như vậy sẽ không ai dám bắt nạt nàng nữa.”

Sau này, việc vặt trong nhà càng nhiều, hắn càng bận rộn hơn, thư ta gửi đi hắn cũng rất hiếm khi trả lời lại.

Hắn thì đau đầu vì chiến sự, còn ta phiền lòng vì chuyện vặt trong nhà, lúc đó khoảng cách của chúng ta càng ngày càng xa, đã không thể nói chuyện với nhau được nữa.

Thật ra chúng ta đều đang cố gắng chạy về phía đối phương.

Ta buông bỏ đàn tỳ bà và y thư, quên đi những tháng ngày vô tư, từ trên lưng ngựa vào nhà cao cửa rộng, cần cù và cung kính, không dám sơ sẩy, sợ người khác chê cười hắn lấy thôn phụ hương dã không hiểu quy củ; Hắn thì đánh trận nơi sa trường, người đầy vết thương, không dám bất cẩn một giây một phút nào trên chiến trường. Những lợi ích mà nhà ngoại ta không thể cho hắn, hắn nói rằng hắn sẽ tự mình kiếm được, để người khác không dám coi thường ta, để ta cũng không cần phải cảm thấy áy náy.

Nhưng trên đời này không có sự thật nào nói rằng nếu hai người lưỡng tình tương duyệt, thì nhất định có thể bạch đầu giai lão.

Khi ấy chúng ta còn quá trẻ, khi chấp nhận nhau thì phấn đấu quên mình, muốn chặt đứt dây leo, gánh trên vai gông cùm xiềng xích của thế tục, gắn kết với nhau bằng ma/u và nước mắt. Chúng ta nghĩ rằng khó khăn lớn nhất giữa tình yêu trên thế gian này đã bị chúng ta khuất phục.

Nhưng bộ mặt thật của cuộc sống đáng sợ vô cùng, đêm động phòng vén khăn voan lên.

“Thϊếp lộng thanh mai bằng đoản tường, quân kỵ bạch mã bàng thùy dương.

Tường đầu mã thượng dao tương cố, nhất kiến tri quân tức đoạn tràng.*"

*(Thϊếp cầm cành mai xanh đùa nghịch, dựa mình vào bờ tường thấp, chàng cưỡi ngựa trắng đi bên hàng dương liễu.

Người nơi đầu tường người trên lưng ngựa cùng ngoái lại nhìn nhau, một lần gặp gỡ ấy cũng chính là khởi đầu của những nỗi đau lòng.)

*Nguồn dịch thơ: Thơ Cổ

Đó là thơ của Bạch Cư Dị, nhưng hắn không biết nửa sau của “Tình để dẫn ngân bình” là:

"Vi quân nhất nhật ân, ngộ thϊếp bách niên thân." (Vì đền ơn chàng một ngày, Mà khiến thϊếp lầm lỡ cả một đời.) Nguồn dịch thơ: Thơ Cổ