Chương 17: Dẫn sói vào nhà

Trong phòng lại chìm vào bóng tối, Ôn Nghiêu tắt điện thoại đặt lên sô pha bên cạnh, điện thoại Tɧẩʍ ɖυ rơi trên mặt đất chỉ lộ ra một vòng sáng nhàn nhạt yếu ớt.

Tɧẩʍ ɖυ bị Ôn Nghiêu ôm ngồi trên đùi hắn, khoảng cách quá gần làm phản ứng đầu tiên của Tɧẩʍ ɖυ chính là chạy, cô giãy giụa lại bị hắn đè xuống.

“Tɧẩʍ ɖυ, đừng nhúc nhích.” Không biết có phải hắn cố tình hạ thấp giọng hay không, có vẻ có chút khàn, Tɧẩʍ ɖυ nghe xong cả người như bị điện giật.

“Cậu buông tay ra thì tớ sẽ không động.” Điều cô sợ nhất ở Ôn Nghiêu chính là, bất cứ khi nào hắn đều có khả năng làm ra mấy việc kỳ quái không thể lường trước được.

Còn cô lại thường không đề phòng được.

Nhưng mà Tɧẩʍ ɖυ không biết lúc bản thân vặn vẹo cọ vào bụng dưới và bắp đùi Ôn Nghiêu, bất tri bất giác thổi lên một ngọn lửa, không yên phận làm hắn muốn phát điên.

Cô chỉ biết mông có chút bị cộm mà hơi đau, khung xương của nam sinh chỗ nào cũng cứng cứng đến khó chịu, bất kể là chân hắn hay cánh tay hắn ôm ở bên hông mình.

Cảm nhận được hô hấp nóng hổi phả vào mặt, Tɧẩʍ ɖυ duỗi tay muốn đẩy hắn ra, nhưng cô còn chưa kịp thích ứng với bóng đêm, liền đập trúng vào mặt hắn.

Ôn Nghiêu ăn đau, tay ôm lấy eo cô càng dùng sức chút, từ nơi vạt áo luồn vào chạm đến da thịt trơn trượt.

Đầu ngón tay hơi lạnh, lòng bàn tay ấm áp.

Bị hai loại nhiệt độ không thuộc về mình chạm vào người, Tɧẩʍ ɖυ há hốc mồm, âm thanh nháy mắt thay đổi, “Ôn Nghiêu?!”

Cô như con thỏ xù lông, nghiến răng nghiến lợi muốn chạy thoát, nhưng chẳng thấm vào đâu so với sức lực mạnh mẽ của nam sinh.

“Tɧẩʍ ɖυ, nếu cậu lại lộn xộn tớ không cam đoan tớ sẽ làm ra việc gì nữa đâu.”

Xúc cảm mềm mại lướt qua gò má đi đến bên môi, Tɧẩʍ ɖυ thoáng bình tĩnh lại, “Vậy cậu cũng đừng nhúc nhích.”

Tay hắn còn dán trên eo cô, nhẹ nhàng mà xoa bóp, thậm chí còn có xu thế dịch chuyển lên trên.

“Nhưng là tớ nhịn không được làm sao bây giờ?” Ngón tay Ôn Nghiêu vẽ một vòng tròn ở trên làn da cô, khiến cho lông tơ Tɧẩʍ ɖυ dựng đứng, “Hay cậu hôn tớ một chút đi?”

“Ôn Nghiêu đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!” Tɧẩʍ ɖυ không muốn bị hắn ôm, càng không muốn hôn hắn, cô cảm nhận được môi hắn gần trong gang tấc, vươn tay muốn đẩy ra.

“Không được sao?” Môi Ôn Nghiêu dán lên lòng bàn tay Tɧẩʍ ɖυ, hắn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ.

Tɧẩʍ ɖυ càng phát điên, cô buông lỏng tay, Ôn Nghiêu liền đuổi theo.

Theo bản năng muốn né tránh, tay của Ôn Nghiêu đúng lúc di chuyển chạm đến một tồn tại càng mềm mại hơn.

Xúc cảm không giống nhau, hắn không tự chủ được nhéo nó, có vẻ còn không tồi, như là muốn xác nhận, hắn chưa đã thèm mà lại nhéo thêm hai cái.

Tɧẩʍ ɖυ ngây dại, hốc mắt có chút ướŧ áŧ, miệng run rẩy thốt ra hai chữ, “Biến! Thái!”

Tuy rằng rất bất đắc dĩ, nhưng Ôn Nghiêu vẫn rút tay ra, ôm Tɧẩʍ ɖυ đặt trên sô pha, hoang mang rối loạn đứng lên, “Tớ nói tớ không phải cố ý cậu có tin không?”

Chỉ có quỷ mới tin!

Tɧẩʍ ɖυ tức giận tới mức không muốn nói chuyện, cô rốt cuộc đã hiểu thế nào gọi là dẫn sói vào nhà.

“Cậu nên đi về đi!”

Nơi bị hắn chạm tới rất khó chịu, có chút ngứa, như thể nhiệt độ bàn tay hắn hoàn toàn khắc sâu vào người cô, không có cách nào biến mất, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt.

“Tớ……”

“Câm miệng!”

“A, vậy tớ đi đây?” Ôn Nghiêu cũng khó chịu, máu trong người như đang sôi trào tra tấn hắn, cổ họng cũng khô khốc khó chịu.

Hắn muốn nói lại thôi mà nhìn Tɧẩʍ ɖυ, luôn cảm thấy chính mình nếu không đi có lẽ thật sự nhịn không nổi.

“Đi!” Tɧẩʍ ɖυ tức giận đến nỗi không muốn cùng người này nói chuyện.

Ôn Nghiêu gập ghềnh bước về phía cửa, lúc đi chân lại đập phải bàn trà, vẫn là vị trí kia, cảm giác đau đớn mơ hồ làm dịu đi sự khô khốc trong cơ thể.

Nếu Tɧẩʍ ɖυ có thể thấy rõ bóng dáng hắn, nhất định sẽ phát hiện Ôn Nghiêu là đang chạy trối chết.

Nhưng hiện tại Tɧẩʍ ɖυ chỉ muốn khắc chế xúc động đuổi theo nhằm gϊếŧ người diệt khẩu của mình, cả người dường như nóng lên, ngực vừa bị hắn sờ vào cũng có vẻ kỳ kỳ quái quái.

Tê tê dại dại còn có chút ngứa.

Cảm giác kì lạ quanh quẩn khắp cơ thể, không kiêng nể gì mà chạy loạn.

Tɧẩʍ ɖυ gãi gãi tóc, bên chân đột nhiên rung lên một tiếng, là di động của cô hết pin tắt nguồn, cô cúi người nhặt lên, tay ở trên sô pha lại đυ.ng phải một khối vuông khác cứng cứng.

Là di động của Ôn Nghiêu.

“……”

——

Ôn Nghiêu: Trời tối dễ làm việc.