Chương 32: Bình tĩnh, tất cả chỉ là suy nghĩ sai trái

Kinh Hà ngủ một giấc no say, ngày thứ hai tỉnh dậy đã là chín giờ sáng.

Thoải mái vươn vai, Kinh Hà thay quần áo chuẩn bị đi tắm rửa, vừa ra khỏi phòng, cô giật nảy mình khi nhìn thấy trên sofa trong phòng khách có người ngồi ở đó.

Người đối diện cũng bị tiếng của cô làm cho ngớ ra, quay đầu lại, trong mắt có chút kỳ lạ.

Kinh Hà nhìn thời gian lần nữa, có chút ngạc nhiên khi thấy Thiên Ngọc Cẩn, tò mò hỏi: "Anh không nghỉ ngơi sao?"

Tầm nhìn của người đàn ông dừng trên khuôn mặt Kinh Hà khoảng mười giây, sau đó lại mất tự nhiên dời mắt đi, giọng anh hơi khàn trả lời một câu "Ngủ không được".

Kinh Hà cho rằng anh không thích mình, nên "ồ" một tiếng trả lời rồi đi vào phòng tắm ngay.

Anh không ngủ cũng tốt, cô cũng không cần phải rón ra rón rén đi trong nhà, bớt chuyện.

Trong lúc Kinh Hà đang trang điểm này nọ trong phòng tắm, thì trên gò má màu đồng của người đàn ông ngồi trong phòng khách lại xuất hiện một vệt đỏ ửng khó nhìn thấy.

Tối hôm qua lúc Thiên Ngọc Cẩn đang gõ chữ đến đoạn cao trào thì đột nhiên bị âm thanh ở phòng đối diện cắt ngang mạch suy nghĩ.

Thính giác của anh rất tốt, chỉ nghe một chút đã nhanh chóng nhận ra là âm thanh như nức nở như kiềm chế kia là gì, não anh thoáng chốc ngưng hoạt động.

Nếu như là những lúc bình thường, anh có thể bỏ qua sự quấy nhiễu này để tập trung vào việc của mình, nhưng đối với người phụ nữ này… anh lại không thể.

Lần đầu tiên gặp Kinh Hà, mùi hương trên người cô lập tức làm cho Thiên Ngọc Cẩn cảm thấy không ổn.

Cũng giống như sự theo đuổi cân bằng giữa ham muốn phá hủy và theo đuổi cái đẹp của những tên sát nhân biếи ŧɦái có IQ cao trong những tác phẩm của anh.

Sự đối nghịch khi va chạm lẫn nhau giữa lý trí và sự điên cuồng.

Ngày hôm đó, Thiên Ngọc Cẩn cố gắng kiềm nén sự kỳ lạ này, cẩn thận quan sát Kinh Hà qua khe cửa, nhưng sau khi bước ra khỏi cửa, anh lại bị một mùi hương khác tỏa ra từ trên cơ thể cô đe dọa.

Đó là một mùi hương của giống đực vô cùng mạnh mẽ dữ dội và độc đoán, từ mùi hương đó có thể thấy là cô có một người bạn đời rất khó đối phó.

Mùi hương giống đực lưu trên người cô vô cùng đậm đặc, như đang cảnh cáo bất cứ con đực nào khác đến gần cô rằng: Con cái này là của anh ta, không ai được chạm vào.

Mặc dù Thiên Ngọc Cẩn bị thu hút bởi mùi hương của Kinh Hà, nhưng anh lại sợ người bạn đời của cô, anh không còn cách nào khác là bám chặt lên cánh cửa, cố gắng bỏ qua mùi hương trên cơ thể cô.

Nhưng sau một thời gian, Thiên Ngọc Cẩn phát hiện mùi hương của giống đực trên người Kinh Hà đã biến mất.

Bạn đời đó của cô không còn đánh dấu chủ quyền trên người cô nữa sao?

Nhưng phàm là con đực bình thường thì sẽ không đời nào buông tha con cái "thơm ngon" như này mà không chiếm hữu.

Quan hệ dạo?

Xem ra là vậy rồi.

Nghe nói loài người hiện nay, giao hợp không chỉ là để duy trì nòi giống, mà đôi lúc chỉ đơn giản là để tận hưởng kɧoáı ©ảʍ khi giao hợp.

Mặc dù Thiên Ngọc Cẩn không thể chống lại mùi hương trên người Kinh Hà, nhưng cuộc sống hai người gần như không hề giao nhau, vì vậy hai người cũng đã yên ổn sống chung nhà với nhau được hai tháng.

Cho đến tối hôm qua, khi anh nghe thấy tiếng Kinh Hà rêи ɾỉ khi đang tự an ủi trong phòng, thế là mọi thứ bắt đầu rối tung.

Anh muốn cố gắng tập trung vào việc viết tiểu thuyết, nhưng khi nghe thấy từng tiếng rêи ɾỉ đầy quyến rũ thoảng qua tai anh, thì trong đầu anh chỉ còn lại hình ảnh dâʍ đãиɠ và quyến rũ của người phụ nữ đang tự an ủi mình ấy.

Mặc dù Kinh Hà đã sớm kết thúc và chìm vào giấc ngủ, nhưng Thiên Ngọc Cẩn vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào và béo ngậy lơ lửng trong không khí.

Anh bị mùi hương nồng nặc này quyến rũ đến mức phía dưới xảy ra phản ứng, dù anh có cố gắng dời sự chú ý đến mấy đi nữa thì người anh em trong đũng quần vẫn không có dấu hiệu hạ xuống.

Thế là đêm đó, Thiên Ngọc Cẩn không thể viết ra được thứ gì.

Vào lúc anh không biết làm sao đành đi ngủ, thì lúc nhắm mắt lại ấy toàn là các hình ảnh Kinh Hà chổng mông muốn anh làm cô.

Thiên Ngọc Cẩn thốt lên câu chửi thề hiếm hoi, anh đứng lên đi đi lại lại trong phòng, ma xui quỷ khiến anh lại mở cửa đi ra phòng khách.

Khi nhận ra bản thân muốn đi đến mở cửa căn phòng đối diện, Thiên Ngọc Cẩn vội vàng dừng lại, anh đi đến ngồi xuống sofa, trong lòng bắt đầu niệm "Tĩnh tâm chú".

Bình tĩnh, bình tĩnh, tất cả đều suy nghĩ sai trái.

Thiên Ngọc Cẩn đã niệm mãi như vậy cho đến sáng, cho đến khi người trong cuộc xuất hiện trước mặt anh như không có chuyện gì xảy ra...

Khoảnh khắc nhìn thấy Kinh Hà, mọi thứ Thiên Ngọc Cẩn đã niệm đều trở thành vô nghĩa.

Thân hình người con gái có đường cong lồi lõm đầy uyển chuyển, khi bước đi, bờ mông đong đưa vô cùng cám dỗ.

Gần như chỉ trong nháy mắt, du͙© vọиɠ của Thiên Ngọc Cẩn lại bị đánh thức.

Hô hấp đột nhiên trở nên gấp gáp, Thiên Ngọc Cẩn nhanh chóng lao về phòng mình.

Mà Kinh Hà đương nhiên không hề biết mình đã lặng lẽ đánh thức kỳ động dục của một con dã thú đã im lặng suốt bao nhiêu năm.