Chương 57

Mặc dù công ty tuyên bố Bạc Hà Đen sẽ không giải tán nhưng mọi người đều biết Bạc Hà Đen nếu muốn trở lại trạng thái trước đây là không thể.

Dưới sự cố gắng của công ty, truyền thông cuối cùng cũng trả lại sự trong sạch cho Du Vụ, nhưng rất khó để khôi phục lại hình tượng của cậu trong mắt công chúng. Kịch bản tốt căn bản sẽ không đến tay cậu, ngay cả khi các nhà đầu tư sẵn sàng chấp nhận rủi ro sử dụng cậu thì cũng mang theo mánh khóe lợi dụng tính hướng của cậu để quảng cáo thương mại. Với tính cách của Du Vụ, cậu đương nhiên không muốn hợp tác, công việc sau đó cũng không được tốt. Du Vụ mất tinh thần, thời gian trôi đi, cậu chậm rãi thông suốt.

Tình huống của Khuất Hàn tốt hơn Du Vụ. Từ khi tham gia Ngôi sao tương lai đến nay anh luôn được mọi người yêu thích. Sau sự kiện đánh người anh vẫn có một lực lượng lớn những người hâm mộ trung thành cuồng nhiệt, khí chất đặc biệt của anh cũng khiến anh được không ít đạo diễn và nhà đầu tư ưu ái, Milk nói, chỉ cần anh nghiêm túc theo nghiệp nghệ sĩ, làm lại lần nữa là chuyện dễ dàng.

Khi hợp đồng ba năm của Bạc Hà Đen và Tinh Tế đến hạn, dưới sự thuyết phục của Milk, công ty lo lắng đến tâm trạng của những thành viên khác trong nhóm Bạc Hà Đen, miễn cưỡng đồng ý tiếp tục ký hợp đồng với Du Vụ nhưng cậu từ chối. Cậu biết sự nghiệp nghệ sĩ của cậu đã đến lúc kết thúc, không muốn làm liên lụy đến những người khác.

Khuất Hàn và Trạm Tuyền cũng từ chối kí tiếp hợp đồng. Họ cảm thấy chán ghét giới giải trí hỗn loạn, không muốn tiếp tục làm nghệ sĩ. Trạm Tuyền theo kế hoạch sau khi tốt nghiệp cấp ba ban đầu mà đi du học, Khuất Hàn mở nhà hàng ăn uống, chuyển hướng về hậu trường viết bài hát.

Milk rất thương tâm, những năm gần đây anh giúp công ty dẫn dắt rất nhiều người mới nhưng anh vẫn có cảm tình với năm chàng trai trẻ này nhất.

Du Vụ cười hì hì an ủi anh, ”Tục ngữ nói việc buôn bán không thành nhưng tình nghĩa vẫn ở lại, Mil, cho dù tương lai anh không phải là người đại diện của chúng em nữa nhưng chúng ta vẫn là bạn bè, nếu nhớ chúng em thì đến nhà hàng của em và Khuất Hàn đi. Chúng em sẽ cùng anh ăn uống và trò chuyện, nhưng dù là anh em thân thiết vẫn phải tính tiền, tối đa chỉ có thể chiết khấu cho anh hai mươi phần trăm.”

Bởi vì muốn tìm linh cảm viết bài hát, Khuất Hàn không có nhiều thời gian trông nom nhà hàng. Mọi việc trong nhà hàng đều đến tay Du Vụ, rót nước, nhận đơn hàng, phục vụ, thu tiền, quét dọn,… mọi thứ cậu đều làm, mọi việc đều quan tâm.

Cậu chăm chỉ lại thích nghiên cứu các phương pháp khác nhau để thu hút khách hàng, kinh doanh của nhà hàng rất phát đạt, cậu lại càng trở nên bận rộn.

Mạch Tử thấy cậu vất vả nên có chút oán giận Khuất Hàn, thở hổn hển nói, ”Người muốn mở cửa hàng là cậu ta, đến khi khai trương xong lại phủi tay bỏ mặc là thế nào?!”

”Chị nghĩ oan cho cậu ấy rồi.” Du Vụ cười cười, ”Em không học đại học, ngoại trừ ca hát nhảy múa thì không biết gì. Từ nhỏ đã quen hưởng thụ, không thể làm những công việc bẩn thỉu mệt nhọc, Khuất Hàn cũng không nỡ để em làm những chuyện này, nên cậu ấy mới cố ý tặng nhà hàng cho em quản lý, để em có một nơi gửi gắm tinh thần, không phải buồn chán ngồi chơi cả ngày như trước… Nhà hàng này giống như con của chúng em, em rất muốn nó hoạt động tốt nên không nhịn được mà tự mình làm hết… Chị cũng đừng nói cho Khuất Hàn biết hôm nay chính tay em lau cửa sổ, nếu không về nhà cậu ấy sẽ nạt em…”

Hơn nữa có lẽ còn muốn dùng cách trừng phạt về thể xác, Du Vụ âm thầm bổ sung thêm một câu.

Nhìn khuôn mặt bất giác nở nụ cười khi nhắc đến Khuất Hàn của cậu, Mạch Tử cũng mỉm cười, nhẹ giọng hỏi, ”Tiểu Vụ, hiện tại cậu cảm thấy hạnh phúc sao, vui vẻ sao?”

Du Vụ không chút do dự gật đầu.

Cậu và Khuất Hàn đều là người cô độc, họ gặp nhau, thu hút nhau, sau đó tạo thành một gia đình nho nhỏ, cơ thể và linh hồn cuối cùng cũng ổn định, không cần tiếp tục phải lang thang phiêu bạt.

Những năm trước đây, Du Vụ yêu thích ồn ào náo nhiệt nhưng bây giờ cậu đã hiểu được ý nghĩa của câu nói ”Bình thường và đạm bạc mới là hạnh phúc.”

Cậu thật sự rất hạnh phúc, rất vui vẻ, cậu tin tưởng Khuất Hàn cũng thế.

Loạn Sắc vẫn tưng bừng sôi nổi, A Luân và Lisa vẫn làm việc ở đây. Thỉnh thoảng tâm trạng tốt Du Vụ và Khuất Hàn cùng nhau đến Loạn Sắc ca hát và nhảy múa. Ông chủ đang yêu đương bí mật, Du Vụ hỏi anh ta người đó là ai, anh ta lại nói anh ta không thể tiết lộ.

Trong nhóm chỉ còn lại hai người Tô Trạch Vũ và Lê Tử Tịnh tiếp tục hoạt động ở giới giải trí. Lê Tử Tịnh vẫn không nổi tiếng, lăn lộn mấy năm chỉ nhận được vai nam thứ số hai, số ba. Tính cách anh tùy tiện, không thèm quan tâm, tự mình mở một câu lạc bộ thể hình, tìm năm người nhóm Bạc Hà Đen làm người phát ngôn, kinh doanh đặc biệt tốt, đã sớm mở chi nhánh.

Trái lại, Tô Trạch Vũ rời khỏi tổ hợp phát triển sự nghiệp cá nhân đạt được thành tựu xuất sắc. Cậu không chỉ ra đĩa đơn, còn đóng vai chính trong nhiều bộ phim thần tượng nổi tiếng. Theo thời gian, cậu đã thoát khỏi nỗi buồn thất tình và có người yêu mới.

Đáng tiếc mấy người Du Vụ không biết đó là ai, Tô Trạch Vũ chỉ nói sẽ mang người đó đến ra mắt mọi người vào ngày Khang Tương Ngữ kết hôn.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc đã đến sinh nhật hai mươi hai tuổi của Du Vụ, Khuất Hàn tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu ở nhà hàng. Ngoại trừ Tô Trạch Vũ bởi vì bận quay phim nên vắng mặt, Mạch Tử, Lê Tử Tịnh, Trạm Tuyền, Milk, A Luân, Lisa và những người bạn hay chơi trong và ngoài giới đều đến chúc mừng cậu, mọi người thoải mái vui đùa sôi nổi.

Ăn xong bánh sinh nhật thì bắt đầu mở quà, Du Vu đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

Quà Lê Tử Tịnh tặng cậu là album đầu tay phát hành mười lăm năm trước của Qua Duệ.

Trạm Tuyền tặng cậu một cây vượt bóng bàn được Si Diệu và Lộ Cảnh Phi ký tên vào hai mặt khác nhau.

Milk tặng vé buổi hòa nhạc của những siêu sao trong công ty tổ chức biểu diễn trong sáu tháng cuối năm.



Chuẩn bị bóc quà của Mạch Tử thì cô lạnh lùng nói, ”Chị khuyên cậu tốt nhất là nên chờ mọi người về hết rồi hãy mở.”

”Cái gì thế? Sao lại huyền bí như thế…” Sự tò mò của cậu bị cô nàng lôi ra, cậu mặc kệ Lê Tử Tịnh đang dùng sức nháy mắt với mình, kiên quyết bóc quà.

Vừa mở ra nhìn, tất cả mọi người cười vang, Du Vụ trợn tròn mắt, Khuất Hàn đỏ mặt hiếm thấy.

Trong chiếc hộp được đóng gói tinh xảo là các loại TT, KY, còn có một loạt các đạo cụ trợ hứng nho nhỏ…

Sau khi mọi người ra về, Khuất Hàn lái xe chở Du Vụ quay về thành phố D.

Không về nhà, cũng không đến căn hộ của Du Vụ, anh mang cậu đến một khách sạn.

Du Vụ có hóa thành tro cũng nhận ra căn phòng trong khách sạn này. Nhớ đến chính mình đã từng cùng một người xa lạ lêu lổng ở đây, suýt nữa còn dâng lên lần đầu tiên, cậu sờ sờ mũi, chột dạ hỏi, ”Sau không về nhà mà đến khách sạn thuê phòng?”

Hơn nữa lại chọn trúng căn phòng này mới chết chứ, cậu muốn hại tôi gặp ác mộng phải không?! T_T

Khuất Hàn im lặng, đè cậu lên giường, hôn môi cậu.

”Vẫn không nhớ ra sao?” Khuất Hàn dán sát tai Du Vụ, thì thầm nói.

”A?” Du Vụ đã bắt đầu động tình, khẽ rên một tiếng, giọng cậu khàn khàn hỏi lại, ”Cái gì?”

”Buổi tối ngày này bốn năm trước, ở phòng này, trên chiếc giường này… Cậu không nhớ nữa sao?”

Buổi tối ngày này bốn năm trước, phòng này, chiếc giường này…

Con ngươi mê loạn của Du Vụ dần dần khôi phục sự rõ ràng, cậu không dám tin tưởng mà nhìn Khuất Hàn, ”Hóa ra là…”

Theo động tác bất thình lình của Khuất Hàn, từ ”cậu” chuẩn bị phát ra từ miệng Du Vụ chợt biến thành tiếng bí hơi. Cậu tàn bạo trừng mắt nhìn anh, vô số cảm xúc hiện lên trong mắt.

Cậu đang nghĩ gì, Khuất Hàn đều hiểu, anh cúi người hôn lên đôi mắt cậu, từng chút, từng chút một, rất kiên nhẫn và rất nhẹ nhàng, mãi cho đến khi cơ thể cứng ngắc của Du Vụ chậm rãi mềm đi, anh mới thử hôn môi cậu.

Du Vụ ôm lấy bờ vai anh, trong lòng có chút cay đắng, có chút mất mát, lại có chút cảm giác vui mừng và may mắn.

Hóa ra họ đã gặp nhau từ lâu, anh cố tình không tiếp nhận cậu.

Anh cố tình không tiếp nhận cậu nhưng lại khắc ghi cậu vào trong tim.

Cuối cùng họ trở lại đây làm chuyện bốn năm trước không hoàn thành.

Trước khoảnh khắc bùng nổ, Khuất Hàn đột nhiên dừng động tác, ánh mắt sâu thẳm nhìn Du Vụ.

Du Vụ nghĩ rằng anh muốn nói mấy câu nói ngọt ngào như ”Tôi yêu cậu”, ”Thật may đã không bỏ lỡ cậu”, trong lòng mềm mại ấm áp, cậu vươn tay ôm cổ anh, tràn đầy mong đợi.

Không ngờ Khuất Hàn lại nói, ”Hai mươi hai tuổi rồi, đã đến độ tuổi có thể kết hôn theo quy định của pháp luật.”

”…” Du Vụ bị sét đánh.

”Vì thế, bây giờ cậu đang cầu hôn với tôi sao? Không có nhẫn không có hoa, chỉ dùng màn trình diễn này?” Cậu ác ý cố tình kẹp chặt một chút.

Toàn thân Khuất Hàn bỗng chốc run lên, hai tay cuộn chặt thành nắm đấm, dùng toàn bộ sức lực mới có thể kiềm chế được. Anh cầm tay Du Vụ đặt trên ngực trái của mình, nghiêm túc nói từng chữ, ”Cơ thể của tôi, trái tim của tôi, tất cả của tôi, đều là của cậu.”

Du Vụ cắn môi, cảm động nhưng có chút khổ sở, ”Ba mẹ tôi mặc dù đã ngầm chấp nhận chúng ta, nhưng… cậu cũng biết mà, chúng ta không thể kết hôn.”

”Tôi không nhất thiết muốn buổi lễ đó, tôi chỉ muốn một câu thôi…”

”Câu gì?”

”Đến bây giờ cậu chưa hề nói câu đó với tôi…” Vẻ mặt của Khuất Hàn trở nên mất tự nhiên.

Du Vụ ngẩn người, thoáng cái hiểu ra Khuất Hàn đang nói đến câu nói nào, cẩn thận ngẫm lại, hình như cậu thật sự chưa từng nói với anh.

Khó thấy được Khuất Hàn lộ ra vẻ mặt đáng yêu như thế, cậu cố ý đùa anh, mờ mịt nói, ”Tôi không rõ cậu đang nói gì.”

Khuất Hàn sao lại không nhận ra cậu cố tình chậm hiểu, anh mím môi, nhìn chằm chằm vào cậu, chẳng nói chẳng rằng mà tiếp tục đưa đẩy.

Du Vụ thật sự chịu đủ, mồ hôi nhễ nhại, gân xanh trên trán cũng hiện rõ ra nhưng cậu vẫn có thể nhịn xuống.

Cuối cùng Du Vụ không chịu nổi nữa, ngoan ngoãn nói ra ba từ, ”Tôi… yêu cậu…”

Khuất Hàn vẫn không thỏa mãn, ”Lặp lại lần nữa…”

”Tôi yêu cậu…”

Sau khi chấm dứt, Khuất Hàn hôn hôn môi Du Vụ, dịu dàng nói, ”Tôi cũng yêu cậu.”

Du Vụ vừa tức vừa buồn cười, muốn trừng mắt nhìn anh nhưng mệt đến độ không còn chút sức lực nào, cậu cọ xát trong cổ Khuất Hàn, giống như một con mèo uể oải ngủ. Khuất Hàn sau khi rửa sạch cho cậu, ôm cậu mà thϊếp đi.

Sinh nhật Du Vụ qua đi, giới giải trí đón nhận tin kết hôn bất ngờ, tiểu thư Khang Tương Ngữ của Tinh Tế ít ngày nữa sẽ làm lễ thành hôn với Khúc Phóng – một trong tứ đại thiên vương.

Lễ cưới được tổ chức vô cùng long trọng, âu phục, váy cưới, trang sức, giày dép của cô dâu và chú rể đều do những nhà thiết kế thời trang hàng đầu làm ra, ngay cả thiệp mời đám cưới và bó hoa của cô dâu cũng được bậc thầy về thiết kế sáng tạo nên, chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu tóc số một trong nước vì cô mà phục vụ.

Họ đặt một trăm hai mươi bàn ở khách sạn Khải Lâm ngoại ô thành phố, không chỉ mời các nhân vật nổi tiếng ở thành phố Y mà còn có những siêu sao cùng người trong và ngoài giới tham dự. Bảy người Qua Duệ, Trịnh Diệc Vi, Tiềm Vũ, Ngôn Tiêu Duyệt, Lục Gia Hãn, Lãnh Y Lăng, Bách Nhã đều có mặt, tứ đại thiên vương rốt cục lại tề tựu đông đủ một lần nữa, ngoài ra Ngôn Tiêu Duyệt, Qua Duệ và Trịnh Diệc Vi còn hát tặng vài bài trong lễ cưới.

Đối với cuộc hôn nhân chóng vánh này, mọi người đều cảm thấy khó tin, bởi lẽ Khang Tương Ngữ từng có nhiều scandal với các ngôi sao như Qua Duệ, Trịnh Diệc Vi, Tiềm Vũ, nhưng không một ai liên tưởng đến cô và Khúc Phóng.

Cô dâu và chú rể đều nở nụ cười tươi rói, khiến mọi người không nhận ra là họ diễn kịch quá hoàn hảo hay đang biểu lộ niềm hạnh phúc thật sự, nhưng không thể phủ nhận rằng nhìn họ rất đẹp đôi.

Trời xanh mây trắng, khắp nơi đều là lụa trắng mềm mại và hoa hồng trắng trang trí trên mặt cỏ. Nhạc hành khúc kết hôn du dương vang lên, Khang Tương Ngữ mặc váy cưới tinh xảo khoác tay cha cô – Khang Chính Niên chậm rãi bước trên thảm đỏ đi về phía Khúc Phóng. Giờ phút xúc động cuối cùng đã đến, hai người trước mặt cha sứ và tất cả các vị khách, long trọng tuyên thệ.

Khuất Hàn và Du Vụ nhìn thẳng về phía trước, lén lút nắm tay nhau dưới bàn, đọc theo cô dâu và chú rể, ”Từ hôm nay trở về sau, dù thành công hay thất bại, nghèo khó hay giàu sang, ốm đau hay khỏe mạnh, vui vẻ hay buồn bã, tôi sẽ luôn yêu cậu, tôn trọng cậu, trung thành với cậu, cho đến khi cái chết chia lìa…”

Sau khi nghi thức chấm dứt, cha sứ tuyên bố cô dâu và chú rể có thể hôn nhau, tất cả sự chú ý đều tập trung vào họ. Du Vụ và Khuất hàn không la ó theo những người khác, họ nhìn nhau, hiểu ý mà mỉm cười ngọt ngào.

Có lẽ một ngày nào đó họ sẽ trở lại sân khấu tràn ngập ánh sáng, cũng có lẽ họ mãi mãi chỉ giống như người bình thường mà bước tiếp, có lẽ…

Dù thế nào chăng nữa, dòng đời vẫn trôi đi, cuộc sống tuyệt vời của họ chỉ vừa mới bắt đầu.

Hoàn chính văn