Chương 32

Mười giây sau…

Nửa phút sau…

Một phút sau…

Du Vụ vẫn đờ ra, ngây ngốc đứng ở cạnh cửa phòng thay quần áo.

Khuất Hàn nhìn cậu, đột nhiên khe khẽ bật cười.

Từ ngày đầu tiên quen biết Khuất Hàn, Du Vụ chưa từng thấy anh lộ ra vẻ mặt đó với cậu. Hai con mắt của anh lấp lánh giống như dòng nước phát sáng, chảy đầy niềm vui, khóe miệng cong cong hơi mở ra, để lộ hàm răng trắng muốt, ngay cả đuôi lông mày bình thường vẫn lạnh lùng nghiêm nghị đều mang theo sung sướиɠ tràn đầy.

Cảm giác này giống như núi băng đông cứng hàng ngàn năm đột nhiên tan chảy thành hồ nước tràn ngập màu sắc, trời xanh mây trắng, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu vào người, gió mát rượi khẽ thổi qua khuôn mặt, bốn phía trăm hoa khoe sắc, những đôi bươm bướm rập rờn vẫy cánh…

Chờ Du Vụ từ trong ảo giác phục hồi lại tinh thần thì Khuất Hàn đã mặc xong quần áo, chỉ là hai bờ vai anh đang run rẩy.

Đồ đáng ghét, vậy mà dám đùa giỡn tôi?!

Du Vụ chợt nhớ đến hình dạng si mê ngu xuẩn của mình thì hận không thể đào một cái lỗ mà nhảy vào.

Không thèm liếc mắt nhìn Khuất Hàn, cậu cấp tốc thay đồ, sau đó giống như trốn chạy mà đi nhanh vào xe van.

Một lát sau, Khuất Hàn cũng lên xe, Du Vụ nằm ở hàng ghế cuối cùng giả bộ đang ngủ. Trong chiếc xe nho nhỏ chỉ có hai người họ, bầu không khí không hiểu sao trở nên kì lạ.

Qua một lúc, Trạm Tuyền cũng hoàn thành xong cảnh quay ngày hôm nay.

Cậu vừa lên xe liền xạo xạc xé một bịch khoai tây chiên, ”A, đói muốn chết.”

Trạm Tuyền rồm rộp nhai khoai tây, Du Vụ nghe thấy Khuất Hàn nói, ”Ăn chậm thôi, uống nước đi.”

”Cám ơn anh Hàn.” Trạm Tuyền ừng ực uống một ngụm nước lớn, ”Tiểu Vụ đang ngủ?”

”Ừ.”

Du Vụ khẽ bĩu môi, nghe Trạm Tuyền nói với Khuất Hàn, ”Anh Hàn, anh và Tiểu Vụ lăn lộn lâu như vậy, chắc chắn rất mệt mỏi, anh cũng ăn đi, nạp thêm năng lượng.”

Nghe câu này có thể làm người khác nghĩ còn có hàm nghĩa khác, Du Vụ nhắm mắt nghĩ hết nói, không biết nên có cảm tưởng gì thì tốt.

Khuất Hàn im lặng vài giây, ”Anh không đói, em ăn đi.”

Trạm Tuyền vui vẻ nhai khoai tây chiên, cười toe toét nói, ”Anh Hàn, em vừa thắng ba trăm đồng đấy.”

”Ừ?”

”Ha ha, em và anh Tử Tịnh cược anh và Tiểu Vụ cùng nhau lăn thì ai đè lên trên ai, một lần một trăm đồng, em đương nhiên đặt cược cho anh, Tử Tịnh cược Tiểu Vụ, kết quả trong mười lăm lần, anh ở trên chín lần, Tiểu Vụ ở trên sáu lần…”

Đè… lên trên…

Du Vụ cong người, rất muốn rít gào một câu: Tôi van cậu!!! Đừng nói những lời kì quái này trước mặt người sắp bị ham muốn thiêu đốt có được không!!!!

Cũng may Tô Trạch Vũ rất nhanh đã lên xe, câu chuyện được chuyển sang đề tài khác.

Xe van là loại xe có bốn dãy ghế ngồi, Lê Tử Tịnh thường ngồi ở vị trí phó lái xe, Trạm Tuyền bởi vì dễ say xe nên chỉ ngồi ở hàng thứ hai, Khuất Hàn ngồi cùng cậu. Hàng ghế thứ ba thuộc về hai người trợ lý, Du Vụ và Tô Trạch Vũ ngồi ở hàng cuối cùng.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, Tô Trạch Vũ vỗ vỗ cánh tay Du Vụ, ”Dậy đi…”

Du Vụ giả chết bất động.

Tô Trạch Vũ cho rằng cậu thật sự mệt mỏi, không tiếp tục làm ồn, nhấc đầu cậu lên, ngồi xuống rồi làm gối đầu để Du Vụ dựa vào. Du Vụ giật giật, điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái, lúc này quả thật có chút kiệt sức, đáng tiếc vẫn không thể dập tắt được ngọn lửa thiêu đốt trong người.

Nhìn chiếc eo được choàng chiếc áo khoác mỏng của Du Vụ thỉnh thoảng lại nghiêng ngả xiêu vẹo, cơ thể không ngừng uốn éo, Tô Trạch Vũ cuối cùng cũng nhìn ra được manh mối, trong lòng hơi buồn cười, cúi đầu áp vào tai Du Vụ nói thầm, ”Tử Tịnh phải lát nữa mới quay xong, cậu có muốn về trước không?”

Du Vụ vẫn nhắm mắt, giọng nói hơi khàn khàn, ”Không cần…”

”Cậu chắc chắn có thể kiên trì?” Tô Trạch Vũ cố ý vô tình khẽ liếʍ vành tai mẫn cảm của Du Vụ.

Cơ thể của Du Vụ trong chớp mắt cứng đờ, cậu mở mắt ra trừng Tô Trạch Vũ, ”Cậu tên này!”

Tô Trạch Vũ cười gian xảo, chỉ chỉ vào bộ phận nào đó của Du Vụ, dùng miệng phát âm không ra tiếng nói, ”Có muốn tôi giúp cậu không? Lát nữa tôi mở nhạc, lại có quần áo che, họ sẽ không biết đâu…”

Du Vụ hơi dao động.

”Anh Trạch Vũ, anh đang nói chuyện gì với Tiểu Vụ thế?” Trạm Tuyền đột nhiên quay đầu lại, dựa vào lưng ghế vừa ăn khoai tây chiên vừa tò mò hỏi.

Khuất Hàn cũng quay đầu lại, ánh mắt của Tô Trạch Vũ và của anh chạm vào nhau, giằng co vài giây, Tô Trạch Vũ mỉm cười nhìn Khuất Hàn mà trả lời câu hỏi của Trạm Tuyền, ”Anh đang hỏi Tiểu Vụ có muốn chơi một trò chơi rất thú vị và rất thoải mái không…”

Tô Trạch Vũ khẳng định khi cậu ta vừa nói xong những lời này thì cậu ta có thể nhận thấy ánh mắt muốn gϊếŧ người của Khuất Hàn.

Du Vụ hung hăng cào cấu trên lưng Tô Trạch Vũ, nhỏ giọng cảnh cáo, ”Đừng nói lung tung!”

Trạm Tuyền ngây thơ hỏi, ”Trò chơi gì mà vừa thú vị lại vừa thoải mái?”

”Tiểu Tuyền cũng muốn chơi sao?” Tô Trạch Vũ nháy mắt mấy cái.

”Muốn…”

Trạm Tuyền hưng phấn kêu gào bổ đầu về phía trước thì bị Khuất Hàn túm lấy, ”Ở trên xe không được xộn lộn.”

”A…” Trạm Tuyền ngoan ngoãn ngồi trở lại chỗ, gọi Tô Trạch Vũ, ”Anh Trạch Vũ, về nhà em chơi với anh sau, trước tiên anh cứ chơi với Tiểu Vụ đi.”

”Được.” Tô Trạch Vũ cười nhìn Du Vụ, tay phải chọt chọt khuôn mặt cậu, “Tiểu Vụ, chúng ta chơi đi.”

”Cậu cút cho tôi!” Du Vụ thẹn quá hóa giận đẩy tay cậu ta ra khỏi mặt mình, trong lòng mắng Lê Tử Tịnh hàng nghìn lần, chẳng phải chỉ một cảnh quay thôi sao, tại sao rề rà mãi vẫn chưa xong! (Giờ phút này, bạn nhỏ Lê Tử Tịnh đang ôm má ”bạn gái”, trìu mến chuẩn bị đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ của cô thì đột nhiên ngứa mũi, hắt xì…)

Khi Du Vụ trở lại biệt thự, trong căn phòng tắm riêng biệt giải tỏa du͙© vọиɠ thì đã là chuyện của một giờ sau.

Vài ngày sau đó, Lê Tử Tịnh không chỉ phải hứng chịu ánh mắt kinh bỉ của Du Vụ mà còn bị ”bạn gái” trong phim xem thường, Mạch Tử bởi vì anh dâng hiến ”nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh” mà giận dỗi với anh. Anh thật đáng thương, sống trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng…

Sống cùng nhau dưới một mái nhà hơn một năm, bởi lẽ không muốn lún sâu vào, không muốn bị thương tổn, Du Vụ cố ý không quan tâm đến những chuyện liên quan đến Khuất Hàn. Tuy nhiên, thỉnh thoảng cậu lại khó chịu vì những hành động dịu dàng săn sóc của anh dành cho Trạm Tuyền.

Cậu chăm chỉ đóng phim, luyện hát tập nhảy, tích cực kết thêm bạn bè, mỗi ngày bận rộn, thời gian như thoi đưa, lâu dần đã quen thuộc đến mức chết lặng, rồi cũng cảm thấy chẳng sao cả.

Vài ngày liên tục Du Vụ đều mơ thấy nụ cười của Khuất Hàn ngày đó, sau khi tỉnh lại đầu óc cậu trống rỗng, đáy lòng buồn bã không nói nên lời. Cậu cảm thấy gần đây Khuất Hàn hơi kì lạ, cậu không biết tại sao, cũng không dám nghĩ nhiều.

Sau khi hai tập phim ngoài lề của ”Hành tinh khác” quay xong, Bạc Hà Đen nhận được giấy mời tham gia bữa tiệc kết thúc quãng đời độc thân của Ngôn Tiêu Duyệt.

Bữa tiệc được tổ chức tại quán bar Loạn Sắc mà Bạc Hà Đen tương đối quen thuộc. Đông đảo bạn tốt của Ngôn Tiêu Duyệt được mời đến, đêm đó vô cùng náo nhiệt. Ngôn Tiêu Duyệt thay đổi hình tượng dịu dàng ưu nhã thường ngày, tóc uốn xoăn nhuộm vàng rực rỡ, trang điểm mắt khói, cô mặc quần áo mang phong cách rock cuồng nhiệt, đi đôi giày cao mười lăm phân, trên sân khấu rung đưa cuồng loạn theo điệu nhạc.

Hai người bạn tốt nhất của cô, Khang Tương Ngữ và Hòa Từ Tư cùng điên cuồng theo cô. Ba người bạn nói tôi cười vạch khuyết điểm của nhau. Họ cùng nhau hát ca khúc cho người độc thân nổi tiếng của Ngôn Tiêu Duyệt có lên là ”Tôi không cần ai hết”. ”Tôi không cần ai cùng ăn cơm chiều, tôi không cần ai ngủ cùng, không cần người cùng xem TV. Tôi cũng chẳng cần ai cùng uống cà phê, không cần ai già cùng tôi, không cần người cùng khóc…” Hát được mấy câu thì ba người ôm nhau khóc nức nở.

Những người bạn khác ngoài tặng những lời chúc phúc ấm áp thì còn biểu diễn nhiều tiết mục đặc sắc khác.

Bạc Hà Đen hát ca khúc kinh điển ”Tôi muốn đi xa” của Ngôn Tiêu Duyệt. Ngôn Tiêu Duyệt không thỏa mãn, chỉ đích danh Khuất Hàn và Du Vụ hát bản tình ca rất nổi tiếng của cô và Khúc Phóng có tên ”Anh sống trong tim em”. Cô nói, ”Bài hát này mới có thể mô tả tâm trạng hiện tại của chị, ha ha!”

Mặc dù hai chàng trai cùng song ca một bài hát thì hơi kì lạ, nhưng do Ngôn Tiêu Duyệt yêu cầu, không muốn làm cô mất hứng, Du Vụ và Khuất Hàn dù mất tự nhiên cũng đành ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh.

”Không nhớ rõ nơi nào chúng ta tình cờ gặp nhau…”

”Không biết từ lúc nào em xâm chiếm trái tim anh…”

”Em muốn được gần anh, nhưng chúng ta luôn luôn cách nhau một khoảng mờ ảo…”

”Tại sao chúng ta không thể thật sự bên nhau…”

”Anh yêu, em thật sự rất nhớ anh…”

”Em yêu, anh không thể sống mà không có em…”



”Anh vẫn luôn sống trong trái tim em, dù cố gắng thế nào em cũng không thể từ bỏ…”

”Anh yêu em, là bí mật đẹp nhất trong trái tim anh…”

Đắm mình trong tiếng piano du dương trầm bổng, đôi mắt đối phương nhìn chằm chằm vào nhau, thanh âm ồn ào xung quanh chợt trở nên xa xôi và hư ảo, trong khoảnh khắc đó, Khuất Hàn cảm thấy thế giới dường như chỉ còn lại mình anh và Du Vụ.

Bài hát hát xong, tiếng vỗ tay nhiệt liệt và tiếng huýt sáo nồng nhiệt vang lên, Khuất Hàn không kìm lòng được mà đến gần Du Vụ, nhưng Du Vụ chỉ nhàn nhạt nhìn anh một cái rồi xoay người bước khỏi khán đài.