Chương 11: Vĩ thanh
Nửa năm sau, Vân Lưu Cung tổ chức chuyện vui. Lần này, nhân vật chính là bốn vị đường chủ tiếng tăm lừng lẫy!!!
Đêm hôm đó để phản đối chuyện động phòng hoa chúc, trượng phu của bốn tỳ nữ bởi vì không cam lòng lúc trước bản thân mình thành thân đã bị bốn vị đường chủ ít hoặc nhiều dạy dỗ qua, cho nên quyết định trong buổi tối này toàn lực phản công, mà thân nhân của đàn gái cũng hào hứng gia nhập vào hàng ngủ phá động phòng…
Thần Long cư
“ Đông phương, tại sao chúng ta không thể ở lại trong phòng?” Vân Thủy Tâm kỳ quái hỏi.
“ Bởi vì tối hôm nay, chỉ sợ sẽ có bọn đạo chích hoành hành!” Đông Phương Tình lôi kéo thê tử đi tìm kiếm một chỗ an toàn khác.
Bọn đạo chích? Vân Thủy Tâm không hiểu được, Trong Vân Lưu Cung cũng có ăn trộm sao?
***
Bạch Hổ cư
“Hì hì.” Phong Sơ Tuyết cười trộm.
“ Suỵt!!” Tây Môn Bất Hồi có ý bảo thê tử chớ có lên tiếng.
Bọn họ đã làm xong một đôi người giả đặt ở trên giường, khuôn mặt kinh dị… bảo đảm sẽ làm cho người khác giật mình nha!
***
Chu Tước cư
“Không thể nào?”
Tiêu Vũ ngạc nhiên nhìn trượng phu.
“ Đây là chỗ tị nạn!” Nam Thiên Cừu dắt tay thê tử, đi vào ám thất sau bức tường, sau đó tất cả lại khôi phục lại nguyên trạng.
Cái này gọi là lo trước khỏi sợ họa! muốn đùa sao, đêm động phòng hoa chúc có thể để bị phá sao? Nam Thiên Cừu hắn tự nhận không có dạy dỗ qua bất kỳ kẻ nào, dĩ nhiên cũng sẽ không ngoan ngoãn chờ bị người ta chỉnh nha!!!
***
Huyền Vũ cư
“Chúng ta tới rồi.” Diễm kha lôi kéo trượng phu vội vã trình diện.
“Giao cho các ngươi.” Vô Danh ôm lấy Lam Tuyết đã bị phụ thân cùng với các huynh trưởng âm mưu “ tính kế” chuốc rượu uống say, quay ra phía sau rời đi.
Tối hôm nay, bọn họ cùng với Diễm Kha trao đổi phòng, bởi vì Diễm Kha tự nguyện lưu lại ngăn người của Thượng Quan gia.
Diễm Kha muốn giúp đỡ, thân là trượng phu Nhâm Phong Hành dĩ nhiên là ủng hộ. Hắn chưa từng thấy Vô Danh ức hϊếp Diễm Kha, hơn nữa lại từng cầu xin giúp Diễm Kha, hắn làm vậy cũng coi như là báo đáp ân tình.
***
Đêm động phòng hoa chúc, nơi ở của bốn vị đường chủ đứng đầu rơi vào đại hỗn chiến, nhưng Vân Chức Lâu vẫn bàng quan.
Khó có được chuyện vui, Liễu Khinh Phi cũng không ngăn cản, để cho bọn họ náo nhiệt một phen cũng tốt lắm, dù sao “ Ám” tự nhiên cũng sẽ thay nàng tạo nên một chốn thanh tĩnh.
Nàng đứng ở trên lầu mỉm cười nhìn một đám náo nhiệt kia, cho đến khi ngực không có báo trước rỉ ra một chút đau đớn, nàng không chịu nổi thiếu chút nữa ngã xuống.
Ám lập tức hiện thân, mở ra hàm răng nàng đang cắn chặt, đút vào một viên thuốc.
Một lúc lâu sau, mồ hôi lạnh của nàng dần dần ngưng lại, hư mềm dựa vào người hắn.
“Đừng nói cho bọn họ. . . . . .”
Ám cau mày, tràn đầy lo lắng.
“Dẫn ta trở về phòng nghỉ ngơi.” Nàng nói nhỏ, nhắm mắt lại dựa vào khuỷu tay hắn.
Ám chỉ có thể nghe lời nàng, đưa nàng trở về phòng.
Bốn đường không khí náo nhiệt, mà Vân Chức Lâu lại lặng lẽ bịt kín một tầng bóng ma.
Bất kẻ là nói như thế nào, bốn đường chủ đứng đầu cùng với bốn tỳ nữ nhân duyên mỹ mãn đó là chuyện tốt.Có thể suy ra tương lai của Vân Lưu Cung sẽ càng lúc càng náo nhiệt!!!