Quyển 1 - Chương 7

Từng giọt mồ hôi lăn trên mặt cả hai người. Ánh mắt cả hai nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Lão mo nhận thấy nếu cứ kéo dài thì sớm muộn gì cũng bị Cổ của bác ăn mất. Đàn trùng ngãi đang dần vơi đi thấy rõ. Lão cắn răng quyết định, lấy ra một chiếc dao đã gỉ sét, cắt đi 3 cái lá trên Huyết Tán ngãi.

Cây ngãi rung lên, như chịu đau đớn tột cùng. Tiếng rít lên the thé vang lên dồn dại. Bác nhíu mày nhìn lão. Lão dùng dao cắt trên đỉnh đầu và hai vai của mình, máu bắt đầu ứa ra. Nén đau, lão dùng máu bôi lên ngãi. Lá ngải nhanh chóng hút hết. Và lại đốt một lá bùa đã cũ, lão bỏ lá bùa đang cháy lên tay rồi bỏ cả 3 lá ngãi vào. Thoáng chốc, bàn tay lão đã bốc lên mùi khét của thịt.

Lão cười khà khà:

- Để xem lần này mày định làm gì.

Nói xong, lão bỏ 3 cái lá ngãi đang bốc cháy lêи đỉиɦ đầu và hai vai. Chúng bùng lên cháy dữ dội, rồi như tan biến vào trong người. Lão mo rú lên, mắt lão hằn lên những tia máu đỏ. Bác khinh bỉ:

- Hừ, lại dám dùng lửa tà ngãi dập tắt và thay thế lửa tam muội. Mày điên rồi.

Lão cười khà khà:

- Có gì mà không dám, miễn tao sống và gϊếŧ mày là được.

Nói rồi, lão dùng khúc xương gõ vào cái mõ xọ người. " Cộc cốc cụp cộc cụp..... " Vừa gõ lão vừa niệm một loạt chú ngữ. Cây ngãi như cộng hưởng, từng tán lá xào xạc vang lên. Bác bỗng thấy hoa mắt, quang cảnh xung quanh bắt đầu nhoè đi.

- Không ổn, là mê ngãi thuật

Bác nhanh cắn đầu lưỡi, nhờ sự đau đớn làm tỉnh táo. Phun lên cây sáo, đặt sáo lên môi thổi Thanh Tuệ kinh. Hai tiếng âm thanh áp vào nhau, đan xen rồi vỡ vụn. Cả hai đều quyết định ăn thua tới cùng.. Tai của hai bên đều đã rướm máu. Đến lúc cao trào nhất, bác dừng thổi. Lấy ra một tấm phù, phun máu vào. Nhanh chóng, ném nó về phía cây ngãi.

Như đυ.ng phải khắc tinh, cây ngãi rung lên. Từng làn khói khét và mùi hôi tanh bốc lên. Lão mo ngừng niệm, miệng ứa ra ngụm máu. Lão căm tức nhìn bác. Lúc này, bác đã choáng váng vì bị chú ngữ phá.

Cả hai đều nhìn nhau. Bác nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dùng tay bắt pháp ấn. Ấn vào thân tượng Atula, miệng niệm chú liên hồi. Thu ấn, bác dùng máu vẽ Hồi Luân ấn lên tượng. Bức tượng như sống dậy, rung lắc liên hồi. Bác dùng một lá bùa chưa vẽ ịn lên thân tượng. Rồi ném lá bùa về phía lão mo.

Lão mo hốt hoảng, dùng tay lấy hai bức tượng thần gác mồ hai bên, dùng nó để chắn lá bùa. Hai bức tượng bắt đầu bốc khói, từng dòng máu hôi tanh bắt đầu chảy ra. Từng thét, rú lên đầy đau đớn. 2 bức tượng như muốn thoát ra khỏi đôi tay của lão mo.

Lúc này, cây ngãi đã tạm nén cơn đau. Chúng lại rung lên xào xác, như muốn quấy nhiễu bác. Bác hừ khẽ, lấy lấy ra một cái ấn bằng đồng, hoa văn toát lên vẻ xa xưa.. Thân ấn là các kinh tự cổ. Đỉnh ấn có chữ Vạn của nhà Phật. Bác dơ ấn lên, rồi ấn xuống. Cây ngãi như bị thứ gì đó đè lên.

Nó oằn thân cây xuống đất, từng làn khói bốc lên, kèm theo là những tiếng rít lên đau đớn. Lão mo thấy vậy, nén đau đớn từ đôi bàn tay. Lão đẩy mạnh hai bức tượng về phía lá bùa." Bùng ". Hai bức tượng nổ tung, rơi xuống đất bốc cháy dữ dội. Lá bùa vẫn bay về phía lão mo, dính lên ngực lão. Như ta bỏ một khối sắt 100°C vào một tan băng. Da thịt lão bắt đầu tan rã, lá bùa chậm rãi đi sâu vào da thịt. Lão gầm lên, dùng tay kết ấn kéo lá bùa ra ngoài. Bác đã phun một ngụm máu, mắt cũng đã chảy máu vì phép không đã không gϊếŧ được lão. Nhận thấy cây ngãi yêu quý mình thờ bái đang bị thương. Lão dùng tay bắt pháp chú, lôi bức tượng thần gác mồ, sau đó dán tấm bùa đỏ lên cây ngải và thân tượng.Như bị hoán đổi vị trí, thân tượng ngã xuống, từng làn khói bốc lên. Giải thoát được cây ngãi, lão mo thở dốc:

- Khá lắm thằng chó. Để tao lấy mạng, dùng máu mày nuôi ngãi. Hồn phách bị tao hành hạ đến khi tan biến.

Nói xong, lão mo lấy ra một cây cờ nhiều màu sắc. Lão mo dùng nhựa cây ngãi đang chảy, bôi lên cờ. Rồi lão phất cờ lên, và ngồi xuống. Mắt long lên nhìn bác:

- Tao đành thả những âm binh mà tao dưỡng hơn chục năm nay ra, để chúng cắn nuốt mày.

Nói xong, lão niệm chú chú thuật. Từng tiếng chú vang lên, lá cờ lại bay dữ dội. Lần này, từng tiếng rì rậm, than vãn, la ó vang lên. Lão mo cười khặc khặc:

- Một khi tao thả lũ âm binh này ra. Thì chúng sẽ quay về khi đã hút đủ hồn phách.

Bác dữ tợn quát:

- Súc sinh, mày làm vậy là làm hại dân lành.Mày đã gϊếŧ bảo nhiêu người để luyện ra cái thứ tà thuật ghê tởm này.Thiên lý không dung. Để tao nhanh lấy cái mạng chó của mày.

Lão mo cười:

- Để tao xem mày làm gì được ?

Nói rồi lão lại niệm chú. Nhiệt độ lại giảm xuống quá nhanh, từng tiếng gào thét vang lên xung quanh bác. Những ngọn nến lung lay sắp đổ. Bọn âm binh đang định phá kết giới. Bác nghiêm mặt, nói:

-. Bọn bây khá đó. Để tạo tiễn chúng mày xuống địa ngục

Nói xong, bác đặt hai tay lên cánh cổng nhỏ. Miệng niệm Vãn Ngục kinh. Bỗng dưng, hai cánh cổng mở toang ra. Từng loạt tiếng gào thét đầy sợ hãi vang lên, lũ âm binh đang bị hút vào cánh cổng. Lão mo hoảng sợ, tay nhanh bắt pháp. Lá cờ càng bay dữ dội. Vụt, lão chưa kịp thu thì lá cờ đã bị bốc cháy thành tro. Tro tàn cũng bay vào cánh cổng. Lão mo gào lên:

- Đồ khốn, mày được lắm. Là mày ép tao.

Nói xong, lão lấy cây ngãi nuốt vào trong người. Cây ngãi như tìm đúng nơi cần ( như xứng với cái tên của nó:. Ngải ăn người ). Bác bất ngờ vì lão mo làm vậy:

- Hỏng rồi, không được để lão hoàn thành tà phép này..

Bác định nhanh chóng bắt ấn, định kết thúc lão mo. Nhưng lão mo, lấy ra một cái bông tai đã cũ.

- Mày nhận ra chứ.

Làm sao mà bác không nhận ra. Đó là bông tai mà bác tặng vợ lần đầu tiên. Lão kết ấn, dán lá bùa lên đó và đốt cháy. Làm xong, lão ném nó về phía bác. Bác định nhặt nó, bỗng một tiếng gọi mà trải qua bao lâu bác vẫn nhớ.

- Anh ơi ! Là em đây.

Trước mắt bác là hình ảnh người vợ thân yêu của mình. Bác trào nước mắt:

- Là em, là em. Anh không mơ chứ.

Lão mo cười khoái chí:

- Chờ mày bị nó mê hoặc, thì lúc đó. Phép tạo đã thành. Lúc đó là giờ chết của mày. Khà khà.

Bác vẫn hoảng hốt:

- Thật là em rồi.

Bác nghẹn ngào. Nhưng chợt bác loé lên:

- Không ổn, là mê thuật của lão mo.

Nói xong, định bắt ấn phá mê thuật. Thì hình ảnh vợ bác lại vang lên.

- Nếu anh phá vỡ thì sẽ không gặp lại được em đâu. Anh không thương em sao, chẳng phải anh rất muốn gặp em sao.

Thoáng chốc, bác dừng tay. Bên kia, lão mo đã sắp hoàn thành phép nhập ngãi. Cây ngãi đã sắp chui hết vào miệng lão.