Quyển 1 - Chương 3

Ba mình hơi hoảng hốt, hỏi chữa cháy:

- Vậy có nặng lắm không lão ?

Lão mo cười:

- Bệnh này không đáng lo, lão chữa được. Mấy anh em đồng bào yên tâm. Tốt, rất tốt. Lát lão bảo người nấu thuốc đem ra.

Ba mình vôi đáp:

- Đã có thuốc của anh em đồng bào 2 bản kia cho rồi. Lão cứ giữ lấy, lo cho dân làng.

Nhưng lão mo nhất định phải đưa thuốc, ba mình đành nhận. Ngồi thêm lát nữa, lão mo và dân làng đi về. Ba mình vội đi tìm bác. Bác cười nói:

- Chú cứ nhận thuốc, nấu lên. Sau khi, thì dùng hình nhân ngâm vào chén thuốc. Rồi đem đến cho anh ?.

Ba mình cũng kể chuyện lão mo khám cho đoàn, bác nói:

- Yên tâm đi, lão không phát hiện được gì đâu. Trên người các chú vẫn có các dấu hiệu bị ếm trùng ngải, lão chỉ xác thực thôi.

Bác bảo ba:

- Tối nay, tụ tập mọi người cho anh. Anh có việc cần nhờ.

Ba mình có hỏi, nhưng bác chỉ cười. Lúc ba mình về trại thì vừa có người dân làng đó đưa thuốc. Ba mình cảm ơn, và làm theo lời bác. Khi cho hình nhân vào chén thuốc, kỳ lạ chén thuốc bị hình nhân hút hết. Lúc đó, tấm bùa nhỏ màu xanh có hình tim người cũng bị nhạt màu mất một phần.Ba với vài người nữa đem đến cho bác. Bác sắp xếp chúng theo hình chòm sao Hàm Mô tinh ( chòm sao giống hình con cóc ). Dùng bốn lá cờ đen, trắng, xanh lá và đỏ. Tương ứng trên cờ là hình Tứ Linh cố định 4 phương. Bác treo lên một tấm phù lớn và đốt. Tấm phù cháy rất chậm. Sau đó, lôi ra một cái lọ gỗ hôm trước. Trong lọ phát ra tiếng rít, như không đồng ý. Bác vỗ về:

- Chịu khó giúp tao đi, cho bọn trùng kia ít bổ độc. Sau này, nếu tìm được cây ngãi kia, tao sẽ để mày hưởng nhiều hơn.

Tiếng rít dồn dập, bác cười vỗ vào lọ. Tay kết ấn, gỡ tấm phù trên lọ ra. Một con cóc rất to nhảy ra ngoài: toàn thân là màu đỏ và chấm đen,đặc biệt nó chỉ có 3 chân. Bác bảo:

- Đây là thiềm thừ ở trong núi Cửu Vân ( Trung Quốc ) mà anh bắt được. Sau đó là luyện nó thành như thế này. Con thiềm thừ, nhảy đến từng cái chén có hình nhân, liếʍ một cái rồi sang cái khác. Hình nhân của ai bị nó liếʍ thì người đó cũng có cảm giác như bị một cái lưỡi lớn liếʍ hết toàn thân. Cứ thế đến cái cuối cùng mới nhảy lại vào lọ gỗ.

Bác thu dọn và nói:

- Qủa thật, thứ nước thuốc kia giúp trùng ngãi lớn nhanh hơn. Anh dùng bổ độc khiến chúng no nê mà không thể hoạt động. Lão mo kia sẽ tính đó là do trùng ngãi lớn nhanh, cắn nuột máu thịt mấy chú mà no nê. Giờ thì yên tâm được rồi..

Mọi người nghe bác nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm, suốt ngày mang bên mình trùng ngãi, không lo mới lạ. Bác bảo mọi người về trại đi. Ba bảo mọi người tối nay, ăn cơm sớm. Tụ tập chờ bác có việc nhờ. Gần 6h tối, bác đi vào trại. Thấy ai cũng súng vắt vai, tay cầm dao rừng. Bác bảo:

- Anh có nói là đi đánh nhau đâu, rõ chán mấy chú.

Chú mình cười, gãi đầu:

- Em tưởng anh kêu đi băm thằng mo già đó, hề hề.

Bác nói:

- Anh định nhờ khiêng đồ giúp thôi, không cần cầu kỳ vậy.

Ai cũng lạ, khiêng đồ gì cần tới 12 người, bác mới nói là khiêng mấy cái lọ gỗ có khắc hình. Có anh kia hỏi:

- Sao trên lọ khắc hình gì lạ vậy anh, nhìn giống la hán nhưng không phải ?

Bác đáp:

- Đây là các Atula tội đồ bị trục xuất khỏi cõi trời, sau đó được một vị Cổ Phật thu nạp, dần trở thành hộ pháp cho Phật pháp Tây Tạng..

Chú mình có hỏi:

- Trong lọ gỗ là gì vậy anh, em hơi thắc mắc. Hôm trước, định lén mở xem nhưng vẫn chưa có dịp ?.

Bác nghiêm mặt:

- Trong lọ là Cổ, là trùng trong Vu thuật Tây Cương. Anh phải tốn rất nhiều thời gian và công sức mới nuôi lớn chúng. Chú mà mở xem, chưa mở ra đã bị nó hút khô máu, hồn phách cũng bị nó ăn mất rồi, là khỏi đi đầu thai chuyển kiếp. Mấy chú cũng vậy, đồ của anh đừng tùy tiện đυ.ng đến.

Nghe đến đây ai cũng sợ, bác lại bảo mọi người khiêng giúp anh cái lọ. Ai cũng cười,vì cái lọ khá nhỏ. Sao không bỏ vào túi đựng cho nhanh. Bác cười:

- Mấy chú cứ thử xem.

Qủa thật, nó rất nặng. chắc cũng 60kg. Mọi người ai cũng nhìn nhau, không hiểu chuyện gì. Ba hỏi:

- Sao hôm trước thấy anh cầm nhẹ nhàng quá mà.

Bác cười nói đùa:

- Anh làm bọn nó dỗi, dỗ cũng không chịu để anh cầm. Để anh làm mỗi người một tấm bùa, dán lên lọ. Nhẹ ngay mà.

Sau khi dán lên, quả thật nhẹ đi nhiều. Ba người còn lại thì phụ mang ba lô và túi của bác. Chú có hỏi:

- Minh đi đâu vậy anh, tối rồi vào rừng chi. Đừng có nói là đi vô cái nhà mồ như lần trước đó nhan.Em hãi lắm rồi. Có đi thì gặp đồ sống thì được.

Bác cười:

- Không lần này, sẽ cho chú gặp vật sống.

Chú cười:

- Là gì vậy anh ?

HỔ TINH.

Chú mình nghe xong,mặt mũi muốn khóc. Mọi người cũng hãi, bác trấn định:

- Anh không để ai bị nó ăn đâu. Yên tâm đi, anh đảm bảo đấy.

Bác đã nói vậy thì đoàn cũng yên tâm phần nào. Chú hỏi:

- Hổ tinh có đáng sợ như lời đồn không anh ? Sao đang yên đang lành, đi gặp nó mà gì ?

Bác cười:

- Là con hổ đã sống lâu năm, hấp thụ nhật nguyệt mà dưỡng hồn đan. Nếu cứ như vậy, thì sẽ dạ thần, cai quản núi rừng, được con người thờ cúng. Thần rừng hôm trước là một con hổ đã sống được vài trăm năm, sắp thành minh thần rồi. Nhưng trong quá trình tu luyện, chúng sẽ đối mặt với cám dỗ lớn nhất: huyết nhục của người. Bất kỳ, con hổ hay thú nào đã ăn thịt người thì rất khó bỏ.Và chúng cũng nhận thấy ăn thịt,, hấp thu hồn phách thì sẽ nhanh hơn khi tu luyện. Nhưng đó là độc dược khiến chúng đi vào yêu đạo. Sẽ không tu thành chính thần được,mà hồn đan sẽ chuyển thành yêu đan. Và trở thành tinh.

Chú mình chen lời:

- Vậy mình đi gặp nó chi anh ?

Bác gằn giọng:

- Lão mo thấy nhà mồ bị phá, không còn ma cho lão sai khiến. Mà thần rừng chắc chắn sẽ từ chối, không giúp lão. Vậy chắc chắn sẽ đi nhờ bọn yêu tinh. Mà anh đã hỏi thần rừng và biết vùng núi này chỉ có một con hổ tinh rất tài phép. Hổ tinh nếu nhận lời thì sẽ rất phiền. Hổ tinh không cần bắt người, việc đó đã có bọn ma trành lo. Đó là những người bị hổ tinh ăn thịt, linh hồn bị nó giữ. Phải đi dụ dỗ, mê hoặc người khác cho hổ ăn thịt mới thoát được. Nhưng cũng có vài linh hồn không muốn đi, ở lại cạnh hổ tinh. Hấp thu phần thừa mà tu luyện thành quỷ. Gặp nó, anh sẽ nói rõ nhân quả, tránh nó giúp lão mo. Nếu nó không đồng ý thì anh đành trừ yêu cho dân. Sẵn tiện cho cổ một bữa no.

Bác đi phía trước dẫn đường, tay cầm la bàn bằng đồng hôm trước.. Bác giơ tay ra hiệu:

- Dừng chúng ta tới nơi cần đến rồi.

Và phía trước là một con suối, bên kia suối có một hang khá lớn. Đó là hang ổ của HỔ TINH.

Ba với chú đều sợ:

- Hay là thôi đi anh, hổ thường đã khó, mà đây còn là hổ đã thành tinh. Lỡ mọi người có chuyện gì thì, biết ăn nói thế nào đây anh ?.

Bác chỉ nói:

- Anh tự biết sắp xếp, 2 em không cần lo. Một con hổ tinh chưa làm khó được anh. Mà bây giờ, con hổ đã đi ra ngoài hấp thu nguyệt quang nên không có trong hang đâu.

Nói rồi, bác lội suối qua hang hổ, mọi người vội đi theo. Vào trong hang, mùi hôi tanh nồng nặc ập vào mũi.

Lúc bác dùng đèn pin soi đến cuối hang, thì mọi người mới thấy có nhiều bộ xương nằm rải rác, trên xương vẫn còn ít thịt. Bác đến gần cái bộ xương còn nhiều thịt nhất, bác đưa tay quệt ít máu cho vào miệng:

- Là thịt người, chắc đã bị ma trành dụ đến cho hổ ăn. Người này chết cách đây 2 tuần rồi. Đã vậy thì khỏi nói chuyện, tao đành diệt trừ mày vậy.

Ba định bảo mọi người đem bộ xương ra ngoài chôn cất. Bác ngăn:

- Làm bậy, hổ tinh sẽ biết. Lúc đó mấy chú tính sao. Cứ để nguyên đó. Hổ không ăn hết ngay đâu. Diệt xong nó, chôn cất họ chưa muộn.

Rồi bác chắp tay, tụng một kinh cầu siêu. Tụng xong, bác bảo đưa cho bác một cái lọ gỗ, tay kết ấn, gỡ tấm phù trên lọ ra. Một con rết lớn bò ra, toàn thân màu xanh đen và chấm vàng. Bác cho nó bò lên bộ xương:

- Con ngô công này rất độc, trúng phải thì toàn thân tê liệt, từ từ thối rữa mà chết. Chưa hết, trúng độc nó dù là yêu tinh hay pháp sư đều mất hết pháp thuật. Người thường trúng phải, chưa đến 5p toàn thân tan thành máu, hồn phách bị nuốt mất -

Nghe vậy, ai cũng né xa con rết đó. Làm xong, bác thu con rết lại và ra ngoài. Bác bảo:

- Mấy chú đưa đạn đây, anh có việc.

Bác lại gọi con thiềm thừ ra, bắt nó liếʍ đầu đạn từng viên một. Sau đó, bác lại lắp đạn vào băng đưa cho mọi người. Bác bảo:

- Làm vậy để tránh mấy chú bị trúng độc. Mà đạn bình thường chỉ gây vết thương nhỏ đối với hổ tinh. Thiềm thừ là vật chuyên phù hộ làm ăn, may mắn, cũng tính là thần vật khắc chế yêu tinh. Lát anh ra hiệu, mấy chú cứ bắn nhiệt tình cho anh.

Mọi người nghe vậy, cũng đỡ lo, ai cũng là dân đi rừng, săn thú đã lão luyện. Chú mình khều khều ba mình:

- Anh coi kìa, ở trên cây có con chim đẹp lắm. Em thấy nó từ lúc mới tới đây tới giờ. Hay bắt nó về nuôi đi - ( chú mình là dân nghiện nuôi chim cảnh ).

Ba cố nheo mắt nhìn thì thấy con chim đó: toàn thân màu xanh nhạt, đầu có mào, đuôi dài. Nhìn rất đẹp. Nhưng không có hứng nên bỏ qua, cũng không nói cho bác biết. Lúc đó, đã quá khuya. Mọi người đều buồn ngủ. Chợt bác lên giọng:

- Mọi người dậy đi, nó về rồi.

Nghe xong ai nấy đều bừng tỉnh, lên tinh thần. Nhanh trốn vào chỗ nấp. Tiếng bước chân dẫm lên lá khô, tiếng lá xoạt xoạc vang lên, nghe thấy rõ. Nó đang đến gần. Hai chấm đỏ to như trứng gà hiện lên. Con hổ lững thững bước ra khỏi. Mọi người bấy giờ mới thấy rõ nó.

- Ôi mẹ ơi, quỷ thần thiên địa - đó là lúc chú mình nghĩ thầm khi thấy nó. Nó to như một con bò, các vằn đen đã chuyển sang màu xám, toàn thân là các bó cơ thấy rõ. Lúc nó mở miệng ra liếʍ mép, các răng nanh cửa to và dài như ngón trỏ của đàn ông. Toàn thân là mùi tanh tưởi. Đôi mắt đỏ lòm như máu, như hai ngọn đèn. Mọi người thầm nuốt nước bọt. Nó đã đi vào hang. Bác ra lệnh, mọi người sẵn sàng. Tầm 40 phút sau thì có tiếng grào...ào..ào vàng lên. Con hổ lao ra ngoài, điên cuồng tông vào thân cây. - Bắn được chưa anh ?

Chú hỏi. Bác đáp: - Vẫn chưa, nó mới bị trúng độc. Chờ độc phát tác hẳn làm nó tê liệt rồi bắn.

Con hổ điên cuồng lao vào thân cây, rồi lại lăn xuống suối. 10p sau, nó lảo đảo, mồm há rộng, nước dãi và máu cứ tuôn ra ào ào. Toàn thân bắt đầu rịn máu, từng lớp da bị tróc ra do ma sát. Nó đưa cặp mắt, nhìn xung quanh.. Bác ra lệnh: - Được rồi, mọi người sẵn sàng.

- Bắn - bác hét lên. Đoàng Đoàng Đoàng. Từng loạt đạn vang lên, nhằm thẳng vào con hổ. Mọi người vừa bắn vừa thu dãn khoảng cách, tránh hổ vồ. Chú mình cười: - Ông bắn cho mày thành tổ ong, coi mày dám ăn người không ?.

Con hổ bừng tỉnh, lao lên nhưng lại rớt xuống vì độc đã ngấm nặng, nó dùng hai chân trước vồ phía trước, rồi lại ôm đầu. Bác mình bảo: - Được rồi, tất cả dừng lại.

Mọi người mới ngừng bắn. Bác đi về phía con hổ, toàn thân nó là vết thương, đã nằm gục xuống. Cặp mắt đầy căm thù nhìn bác. Bác lấy lôi cái lọ gỗ, kết ấn pháp, và gỡ tấm phù ra. Lần này, là một con rắn nhỏ. Toàn thân là một màu đen, trên đầu có 2 khối u nhô lên, đôi mắt xanh lè. Thấy con rắn nhỏ, con hổ mở tô mắt ra nhìn, như thấy thứ gì đó đáng sợ. Bác nói: - Nếu mày biết đây là thứ gì thì nôn yêu đan ra, tao còn tha cho đường sống. Không thì đừng trách. Mày cũng bỏ ý định vồ tao chết chung đi. - Con hổ gầm gừ, dùng vuốt cào cấu lên mặt đất. - Bác nhìn và nói: - Mày muốn nói chuyện với tao:. Bác vẽ hai tấm bùa, một tấm bác vô tròn ném về phía miệng hổ. Nó liền ngậm tấm bùa vào. Tay kết ấn, và đốt cháy tấm còn lại. Và ngồi xuống. Một hồi lâu, bác đứng lên khẽ thở dài: - . Niệm tình mày tu luyện đã lâu. Mày cũng không muốn thành yêu. Năm đó, vì có người gϊếŧ mất đàn con mới sanh.Mà lầm vào yêu đạo. Thôi, nhân quả mày với con người đã hết. Ông trời có đức hiếu sinh, tao cũng không nỡ gϊếŧ mày. Thôi, tha cho mày.

Con hổ gầm gừ, rồi mở miệng nôn ra một viên đá màu trắng nhỏ hơn viên bi. Bác lấy ra một lọ sứ, bên trong là thuốc bôi. Bác bôi lên thân hổ, rồi kết ấn đặt lên trán hổ. Sau đó, lấy ra một hộp gỗ, bên trong toàn là những con trùng đất màu trắng nhỏ hơn sâu cải. Bác cười: - Không sao, đây là những con mị trùng dùng để độ hoá yêu khí và chữa thương bên trong cơ thể. Sẽ giúp mày đẩy viên đạn ra ngoài. Khi cơ thể mày đã hết yêu khí, chúng tự biến mất.

Nói rồi liền đổ chúng lên thân hổ, kỳ lạ bọn trùng màu trắng liền chui vào thân hổ. Bác vỗ lưng con hổ và nói: - Được rồi, ngày sau gặp lại.

Rồi thu dọn đồ đạc, bảo mọi người thu dọn xương trong hang và mai táng cho họ. Lúc về,chú mình lại bảo: - Ủa, còn chim kia vẫn còn này - Định leo lên bắt nó thì bay mất. Bác thấy vậy, cũng nhìn. Bác nheo mắt nhìn, thì nói lớn: - Thôi, hỏng rồi. - Vội lấy viên yêu đan ra và dùng dao gọt một phần nhỏ. Lúc này mới thấy, bên trong yêu đan có rễ cây và hai cái lá nhỏ mới nhú. Chú hỏi: - Có chuyện gì vậy anh ?.

Bác nghiêm mặt, có vẻ lo lắng: - Là có người sắp xếp. Có người cố ý gϊếŧ hổ con, khiến con hổ kia thù hận con người. Làm nó đi vào yêu đạo. Rồi trợ giúp nó kết thành yêu đan. Nhưng lại âm thầm gieo mầm ngải vào đan. Con chim kia được luyện từ ngải ra để dám sát tình hình của con hổ -

. Ba mình hỏi dồn: - Vậy làm sao anh ? Có phải là lão mo không ?. Bác trầm mặt: - Nếu lão mo thì không đáng lo. Nhưng vẫn đề là mầm ngải này. Người có thủ đoạn này, chắc chắn là người có tài phép rất lớn. Cây ngải này là Hổ xoa ngải, rất khó gặp, được nuôi dưỡng trong đan của hổ thành tinh. Nhưng chả có con hổ tinh nào sẽ đồng ý vì làm ảnh hưởng lớn tới nó. Có thể luyện thành mầm ngải thì cần pháp lực rất cao, chưa hết còn cần nhiều thứ, trải qua nhiều giai đoạn mới thành. Lao mo kia chắc chắn sẽ không phải mà là một người khác. - Nghe bác nói vậy, ai cũng lo. Bác cười: - Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, rắc rối lớn tới rồi. Anh phá công sức của người đó. Chắc chắn sẽ tìm tới anh. - . Chú mình mới nói: - Hay anh nhanh kết liễu tên mo già đấy rồi tính tiếp.

Bác nghiêm mặt: - Anh định vờn lão mo đó thêm thời gian, nhưng giờ đành tiễn lão lên đường sớm.. Mọi người về sắp xếp, sau 3 ngày nữa sẽ thu dọn về xuôi.