Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hẻm Ô Y [Bác Chiến/Doãn Ngôn]

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
◇◇

Tin tức Ngôn Băng Vân muốn thu đồ đệ không tới một ngày đã truyền khắp Đào Nguyên.

Các vị trưởng lão có chút gấp gáp khó kìm nổi, đều muốn nhìn cho rõ vị đồ đệ y mang về từ nhân gian này, trong lòng bọn họ, người có thể lọt vào mắt Ngôn Băng Vân, nhất định là một kỳ tài tu tiên căn cốt tuyệt hảo.

Nhưng điều tất cả mọi người không nghĩ tới là, Tạ Doãn quả thực chỉ là một thằng nhóc con hết sức bình thường, trời sinh phản cốt, tâm tư không thuần, các vị trưởng lão ghé vào một chỗ tính ngũ hành của hắn, đều nói với mệnh cách của hắn, tương lai nhất định là một tai tinh gây ra hoạ lớn.

Ngôn Băng Vân lại không thèm để ý, y nhận lấy trà mà Tạ Doãn dâng lên trong lễ bái sư, trong mắt đều là vẻ từ ái mà xoa tóc hắn.

Ánh mắt dịu dàng ấm áp của y đặt trên mặt Tạ Doãn, lời nói ra lại là để cho tất cả mọi người ở đó nghe.

"Mệnh số khí vận là tạo hoá của hắn, nhưng Ngôn Băng Vân ta nhận đồ đệ, phải là người ta thật sự thích mới được."

"Thật sự thích..." Tạ Doãn lẩm bẩm đọc ba chữ này, trong lòng đột nhiên bùng lên một nỗi vui mừng mãnh liệt.

Ngôn Băng Vân kéo tay hắn trước mắt bao nhiêu người, giữa tầm mắt kinh ngạc hoảng sợ, đưa hắn về nơi ở của mình, vì thế mà tất cả mọi người đều biết, Ngôn Băng Vân trước giờ cự tuyệt không thu đồ đệ, đã nhặt một thiếu niên phàm nhân không có tư chất gì về, còn nói là mình thật sự thích.

Việc này khiến cho không ít người theo đuổi Ngôn trưởng lão phải đau lòng một phen, mấy đệ tử ban đầu muốn bái nhập môn hạ y bóp cổ tay tiếc hận, thầm than mình không được sinh ra với khuôn mặt như Tạ Doãn, không giành được một ánh mắt thương yêu của trưởng lão.

Mỗi người một ý, Ngôn Băng Vân đều coi như không nghe thấy, y vẫn luôn không thèm để tâm đến ánh mắt người khác. Nhưng thật ra Tạ Doãn thì có chút bất bình, hắn rất kính trọng Ngôn Băng Vân.

Hắn coi Ngôn Băng Vân như sao Bắc Đẩu treo cao trên trời, như đỉnh cao hiểm trở nhân gian, như một điều mà người ta chỉ có thể gặp được chứ không thể cầu được.

Hắn cảm thấy người mình đặt trong tim không nên nghe những lời suy đoán của người khác như thế, vì thế nên hắn nỗ lực học tập hơn bất cứ kẻ nào khác.

Ngôn Băng Vân cũng không thật sự muốn hắn phải lưu danh sử sách, nhưng Tạ Doãn thông tuệ, cho dù xuất phát thấp, nhưng học cái gì cũng nhanh, chưa tới ba năm đã có vẻ sắp vượt cả sư phụ.

Ba năm sau, Đào Nguyên tổ chức cuộc thi cho các đệ tử đồng cấp, Tạ Doãn tỷ thí đạt hạng nhất, khiến Ngôn Băng Vân nở mặt nở mày, những kẻ lúc trước nói hắn tư chất kém cỏi đều phải ngậm miệng, bình thường gặp hắn cũng phải tuân thủ lễ tiết, quy củ mà gọi một tiếng sư huynh.

◇◇

Sinh nhật mười chín tuổi, Tạ Doãn bệnh nặng một hồi, sốt mấy ngày không có chuyển biến tốt, Ngôn Băng Vân bắt mạch cho hắn, phát hiện mạch vẫn ổn định, không hề suy nhược, chỉ đành nấu một chút thuốc bổ, bón cho hắn uống rồi đắp chăn bông cho đổ mồ hôi.

Tạ Doãn ngủ không yên, trước mắt sốt đến mơ hồ, đắp chăn cho hắn mà chưa đến nửa canh giờ đã bị hắn đạp xuống giường bốn năm lần, Ngôn Băng Vân tức giận muốn lấy pháp lực giữ hắn lại, lại lo pháp thuật hệ băng của mình toả ra hàn khí làm hắn tổn thương, không còn cách nào, đành lấy chăn gối trong phòng ra, ôm hắn chịu đựng một đêm.

Ngôn Băng Vân từ nhỏ đã sống ở Đào Nguyên, một vẻ thanh sạch không nhuốm bụi trần. Nhưng Tạ Doãn lại lớn lên ở nhân gian, thiếu niên lang mười mấy tuổi, từ quyển hoạ đông cung đến chốn câu lan, những câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt hắn đã đều biết hết.

Nằm cùng giường mà ngủ, trong lúc mê man Tạ Doãn chỉ ngửi thấy một mùi hương hoa sơn trà, là thứ mà hắn nhớ thương bao ngày, mùi hương trên người Ngôn Băng Vân. Hắn cảm thấy nhất định mùi hương kia còn thêm chút tình dược, khiến hắn ngửi thấy liền mê muội không dậy nổi.

Đêm đó, Tạ Doãn có một giấc mộng, trong mộng y phục mỏng như cánh ve của Ngôn Băng Vân nửa mở, đầu vai tuyết trăng lộ ra trước mặt hắn mà lắc lư, trên mặt đối phương vẫn một vẻ vô tội, đuôi mắt lại đỏ thẫm, cắn môi ẩn nhẫn nhìn hắn, như thể dục cầu bất mãn.

Tạ Doãn ở trong mộng vẫn đắn đo hồi lâu, hạ thân trướng đến phát đau, còn khắc chế chính mình không được làm gì với Ngôn Băng Vân. Cứ như vậy, mãi đến khi hắn nhìn thấy Ngôn Băng Vân thở gấp, thân mình mềm mại hơi run, âm cuối run lên nói với hắn: "Tạ Doãn, muốn..."

Cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, lao đến hôn đối phương, như mưa rền gió dữ, thôi bạo mà dùng đầu lưỡi mυ"ŧ vào.

Giữa lúc nửa mộng nửa tỉnh, Tạ Doãn xốc chăn lên, lộ ra khuôn ngực tinh tráng, Ngôn Băng Vân buồn ngủ không mở mắt ra nổi, theo bản năng muốn kéo chăn lại cho hắn, Tạ Doãn lại mơ mơ màng màng đảo người lên, khiến Ngôn Băng Vân cả kinh, đầu gối động đậy chạm đến hạ thân cứng rắn của hắn.

Tạ Doãn kêu lên một tiếng, ác liệt đè ép tay y lên trên đầu, mười ngón nắm chặt, phủ lên môi đối phương, cảm giác ấy, còn mong mảnh hơn cả trong tưởng tượng của hắn.

Đây là lần đầu tiên sau gần trăm năm sống trên đời Ngôn Băng Vân hôn một người, y không hề có kinh nghiệm với việc này, bị đồ đệ áp chế, nhưng lại không hề động đậy, bấy giờ y mới chợt phát hiện ra, người thiếu niên phản nghịch, thường xuyên trằm lặng kia, đã bất tri bất giác mà trưởng thành từ bao giờ rồi.

Hắn bây giờ, cũng xứng với tiếng gọi sư huynh trong miệng người khác.

Tạ Doãn ghé vào tai Ngôn Băng Vân hổn hển, cách một lớp y phục hơi mỏng, đưa đẩy dưới thân Ngôn Băng Vân, không thoả mãn mà cọ sát lung tung.

Hắn cắn nhẹ vào vành tai hơi ẩm của Ngôn Băng Vân, hôn dọc theo sườn mặt đối phương xuống xương quai xanh, tiếng hít thở dần nặng nề hơn, hắn quay lại bên tai y, mượn sức nặng càng ngày càng lớn dưới thân, thì thầm nói với y: "Cho người hết... Sư phụ, đều cho người..."

Trong l*иg ngực quay cuồng của Ngôn Băng Văn có một tia rung động kì lạ, y nhìn chằm chằm gương mặt động tình của Tạ Doãn, ma xui quỷ khiến mà ngẩng đầu hôn lên, nhận ra người dưới thân đáp lại, Tạ Doãn nhất thời ngây ngẩn cả người, cơ hồ như nháy mắt trở nên tỉnh táo, nhiệt ý dưới thân Tạ Doãn nóng nảy, tiết ra rất nhiều những nóng bỏng giữa hai chân Ngôn Băng Vân.

Cả người hắn cứng đờ, mắt nhìn sợi tơ da^ʍ mĩ kéo ra khi Ngôn Băng Vân rời khỏi cánh môi hắn, đối mặt đáp lại ánh mắt của hắn, trong đôi mắt ấy vẫn là ngây thơ thuần tịnh như cũ, dường như cái hôn chủ động ấy chỉ giống như tìm tòi nghiên cứu một môn học mà y không quen thuộc.

Môn học... Phải rồi, nếu đối phương là Ngôn Băng Vân, thì giờ phút này có phản ứng lại, cũng dường như chẳng mang nhiều tình ý đến thế nữa.

"Sư phụ, ta..."

"Đỡ rồi thì đứng lên đi, ta đi sắc thuốc cho ngươi."

Y đã quyết tâm im bặt không nhắc đến những chuyện vừa xảy ra, Tạ Doãn cũng không tiện nói gì nữa.

Ngôn Băng Vân thong thả ung dung đứng dậy ra cửa, bên trên tiết khố còn vương thứ dính nhớp của Tạ Doãn.

Tạ Doãn nghe tiếng y kéo cửa kẽo kẹt, đoán rằng chắc y về phòng thay y phục, bây giờ mới thả lỏng ra, nằm trên giường ôm mặt mà cười.

Trong không khí vẫn còn một chút hương vị sắc tình, Tạ Doãn xoay người, nhẹ nhàng hôn xuống cái gối Ngôn Băng Vân vừa nằm.

Mà nếu như hắn cẩn thận thêm một chút, thì sẽ có thể phát hiện ra bước chân Ngôn Băng Vân thật ra lảo đảo vô cùng, như thể chạy trối chết.

__________

Mi cũng doạ sư phụ hết hồn chứ đùa
« Chương TrướcChương Tiếp »