◇◇
Ngôn Băng Vân khó chịu quay đầu đi, thoát khỏi bàn tay làm loạn kia.
Ngón tay Tạ Doãn dừng lại giữa không trung một lát, thức thời mà rút về, khom lưng, bế một con dị thú như tiểu ngưu từ bên chân lên, con thú kia có đầu rồng mặt người chân ngựa, mới đầu ngoan ngoãn nằm trong khuỷu tay Tạ Doãn, không biết vì sao lại cử động, nhe răng trợn mắt muốn lao vào người Ngôn Băng Vân, miệng phát ra những tiếng kêu la chói tai, tựa như tiếng khóc của trẻ con.
Ngôn Băng Vân giật mình, lui về sau hai bước, không biết làm rơi thứ gì, loảng xoảng đầy đất.
Mắt thấy y sắp ngửa ra sau ngã xuống, Tạ Doãn liền vội tiến lên đỡ ngang lưng y, vững vàng kéo vào l*иg ngực.
Vòng eo thon mảnh kia chỉ một tay là ôm hết, hắn nhịn không nổi nhẹ nhàng nhéo một cái. Ngôn Băng Vân nắm lấy y phục trơn bóng trên vai hắn, đuôi mắt một vẻ kinh sợ, nhiễm chút đỏ, nhìn qua còn có chút ấm ức.
Tạ Doãn sửng sốt, nghĩ đến đôi mắt ấy đã từng đặt dưới thân hắn, cùng từng yêu kiều mà giận dữ trừng hắn như thế, trong cơ thể nhất thời nổi lên một ngọn lửa vô danh.
Nhưng người ôm trong lòng còn chưa ấm, Ngôn Băng Vân đã như một con chim nhỏ hoảng hốt đẩy hắn ra, y cực kỳ không vui mở miệng, trong giọng nói có sự lạnh lẽo thoáng chốc khó tìm: "Tiên nhân thì đối với ai cũng khinh nhờn như thế sao?"
Tạ Doãn chột dạ, rõ là không có lý, nhưng lại vẫn mặt dày vân đạm phong khinh mà hỏi y: "Đều là nam nhân cả, ôm eo thôi thì có gì mà khinh nhờn?"
Cuối cùng, lại ra vẻ bừng tỉnh mà trêu đùa y: "À, suýt thì quên mất, ngươi thích nam nhân mà, vậy đúng là do ta đường đột rồi."
Ngôn Băng Vân đỏ mặt nghiến răng, Tạ Doãn hoàn toàn coi như không thấy gì, vuốt lông con thú nhỏ trong lòng, giơ lên trước mặt Ngôn Băng Vân.
"Đây là cái... cái..." Ngôn Băng Vân không nói hai chữ "thứ gì" ra, y cảm thấy hai chữ này hơi đả thương người ta, mặc dù con quái vật này nhìn cũng không giống người.
"Nó tên là Ấp Dũ, là, con của Chúc Âm thần Chung Sơn. Sau này bị Nhị Phụ và thuộc hạ bày kế gϊếŧ hại." Tiểu thú trong lòng nức nở phát ra hai tiếng khóc than, Tạ Doãn vỗ vỗ đầu nó, nói tiếp, "Tộc Vu Y dùng thuốc khởi tử hồi sinh cứu nó, nhưng dược vật sức nặng, khiến tính tình nó thay đổi. Cổ thần năm xưa lại lưu lạc thành một cái xác không hồn chỉ biết đi khắp nơi làm loạn gϊếŧ chóc ăn thịt người, ta liền khoá linh thức của nó lại, mang nó về nuôi bên người."
Ngôn Băng Vân nghiêng đầu nhìn nó, lại cẩn thận mà chọc đầu con thú kia: "Là thần thú cơ à, không nhìn ra đấy."
Tạ Doãn bị dáng vẻ nghiêng đầu chun mũi của y câu hồn, giọng thanh thanh cong môi cười.
"Cái mà Minh Cơ đã uống, là viên thuốc bất tử cuối cùng trên thế gian này. Khởi tử hồi sinh, trường sinh bất lão, thứ này nghe thì mê người, nhưng ai biết được dưới vỏ bọc đường có phải là thạch tín không, thanh hương tứ phương có khi nào lại là rượu độc?" Tạ Doãn lại gần hai bước, đôi con ngươi lười biếng hẹp dài như muốn nhìn sâu vào tâm khảm Ngôn Băng Vân, "Huống hồ... chẳng phải ngươi cũng biết sao? Thật ra nàng ta đã thắt cổ tự vẫn, nàng ta căn bản không muốn sống."
Giọng Tạ Doãn nói ra câu này rất thấp, Ngôn Băng Vân nghe vậy ngẩn ra, gợi lên vài đoạn hồi ức đỏ tươi.
Ngày ấy sau khi lâm triều, Minh Cơ đặc biệt phái người gọi hắn đến đình giữa hồ ở Mãn Phương viên, triều thần không được vào hậu cung, Ngôn Băng Vân liên tục hỏi nha đầu đến truyền tin rằng Hoàng Hậu nương nương có chuyện quan trọng gì.
Nha đầu kia cúi đầu không dám nhìn y, nghe thấy y mở miệng nói là bắt đầu run rẩy.
Ngôn Băng Vân chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Lại nói, thanh danh của y trong triều thật sự không được tốt lắm, thứ nhất là do thanh danh của Thái Tử đã kém rồi, y ít nhiều cũng bị liên luỵ, thứ hai là y độc lập với lục bộ, là các lão Ám các thân tín của bệ hạ, chấp chưởng hình phạt trong cung.
Thời buổi loạn lạc, vì phò tá Thái Tử, y đã từng giao thiệp với rất nhiều gian thần nịnh bợ, cũng đã từng trừ khử trung thần. Người khác ngoài mặt thì hớn hở với y, nhưng sau lưng thì dùng nước bọt cũng đủ dìm chết y.
Ngôn Băng Vân thông tuệ, đương nhiên hiểu được những chuyện này, dần dần biến thành tính tình cổ quái, ngoài mặt thì ăn nói lưu loát, nhưng thực chất là lạnh nhạt kiệm lời, vào mắt đám hạ nhân trong cung thì càng thêm nghiêm cẩn đáng sợ.
"Nếu ngươi không trả lời được, xin hãy chuyển lời tới nương nương nhà ngươi, trong cung nhiều người nhiều miệng, ngoại thần như ta cũng nhiều bất tiện."
Lời còn chưa dứt, tiểu cung nữ đã run rẩy quỳ rạp xuống đất: "Ngôn đại nhân, Ngôn các lão! Cầu xin ngài cứu nương nương nhà ta với!!"
Lúc ấy Ngôn Băng Vân mới nâng hàng mi dài, trong mắt có lưu quang đảo loạn, giống như thể cất giấu một lưỡi kiếm đã được mài dũa cẩn thận.
Minh Cơ thật sự rất đẹp.
Ngôn Băng Vân chưa bao giờ nghi ngờ mắt nhìn của Phương Cảnh An.
Lan can đỏ trên đình giữa hồ bị ánh nắng chiếu xuống rực rỡ, Minh Cơ đang tựa bên trên cho cá ăn, dáng người thướt tha, từng cử chỉ đều lộ rõ phong hoa, cả người như chìm đắm trong một lớp nắng ấm dịu dàng.
Nhìn thấy Ngôn Băng Vân, Minh Cơ ngược lại lộ ra một nụ cười thật lòng, không biết vì sao, Ngôn Băng Vân nhìn thấy một chút tuyệt vọng và yếu đuối trong nụ cười tươi ấy.
"Ngươi đã đến rồi."
Ngôn Băng Vân quy củ khom mình hành lễ: "Vi thần tham kiến nương nương."
"Ngôn khanh không cần giữ lễ tiết, ngồi đi." Minh Cơ lùi lại, nhường cho y ba thước trên ghế dài, Ngôn Băng Vân rất mất tự nhiên mà hạ mi xuống, không cử động.
Minh Cơ nghiền nát thức ăn cho cá, xoa nhẹ một ít trong lòng bàn tay, rồi lại vươn người theo gió thả xuống hồ, khiến bầy cá loạn xạ tranh đoạt, sau đó nàng nghiêng đầu hỏi y: "Đang nghĩ mục đích ta tìm ngươi sao?"
"..."
"Ngôn Băng Vân, ta... sắp phải chết rồi." Minh Cơ cười cười, dường như đang nói về một chuyện gì đó chẳng hề quan trọng, "Trước khi chết, muốn gặp ngươi."
Ngôn Băng Vân sửng sốt, nha hoàn bên cạnh nghe câu ấy, bả vai run rẩy nhỏ giọng khóc nức nở.
"Lời này của nương nương là có ý gì?"
"Ngôn khanh... dường như vẫn luôn rất chán ghét bổn cung phải không?"
Y không nói phải, cũng không nói không phải, chỉ nói: "Nương nương ở địa vị cao, cần phải chu toàn mọi chuyện, trước khi hành sự, cần phải suy nghĩ cẩn thận."
"Ba năm trước, ngươi đến thương lượng với ta, ta đã đồng ý thuyết phục bệ hạ lập Cảnh An làm Thái Tử. Ngươi có còn nhớ khi ấy ngươi đã hứa gì với ta không?"
"Thần đã hứa với nương nương ba điều, bất kể thiên lý, bất kể cương thường, cho dù là gϊếŧ người phóng hoả, cũng sẽ thực hiện cho nương nương."
"Được, hôm nay có thể thực hiện được rồi. Chuyện thứ nhất, bất kể sau này ngươi phụ tá Thái Tử đăng cơ phải dùng đến thủ đoạn gì, ta muốn Ngôn Băng Vân phải khoẻ mạnh, bình an sống trên đời này."
"..."
"Chuyện thứ hai, không được phép cứu ta, cho dù ngươi có đến một vạn cách cứu ta đi nữa, nhưng ta vẫn cảm thấy ghê tởm, tuyệt đối không muốn sống tạm bợ trên đời nữa."
"Nương nương..."
Minh Cơ ngẩng đầu nhìn y, trong l*иg ngực ngổn ngang trăm mối.
Nàng khẽ cắn môi: "Chuyện thứ ba, Ngôn khanh... có thể ôm ta một cái được không?"
Thấy Ngôn Băng Vân đứng tại chỗ bất động, nàng vội vàng nói thêm: "Ta đã cho phong toả nơi này rồi, có thị vệ canh gác, không ai thấy được, sẽ không gây bất lợi cho ngươi đâu."
Ngôn Băng Vân suy nghĩ một lát, giang hai cánh tay ra, Minh Cơ liền nhẹ nhàng nhào vào lòng y.
Minh Cơ gầy quá, Ngôn Băng Vân cũng gầy, hai người ôm nhau, cộm đến mức xương cốt cũng đau.
Minh Cơ vòng qua eo y siết chặt, gương mặt chôn vùi trong ngực y nhuốm nước.
"Lúc trước ta chỉ nghe nói, người và hắn cùng ở trong chốn thâm cung hơn mười năm, tình như thủ túc."
"..."
"Ngươi biết hắn hận ngươi, biết vì sao hắn lại hận ngươi." Minh Cơ một mình nói, "Cũng tựa như ta biết vì sao ngươi lại hận ta."
Ngôn Băng Vân còn chưa kịp phản ứng lại với sự chân thành trong lời nàng nói, Minh Cơ đã đẩy y ra, lui lại hai bước.
"Ta bước một chân vào chốn danh lợi này, vì người ta yêu thương mà mưu quyền cả đời, kết quả, cũng chẳng qua là một trò cười chỉ có mình ta tình nguyện thôi."
Khi Minh Cơ đi vòng qua y rời đi, Ngôn Băng Vân nghe thấy nàng nói, ta vẫn luôn nhớ mưa bụi đầu xuân năm ấy, ta vẫn luôn nhớ rõ ngươi.
Tạ Doãn đứng trước mặt y búng tay một cái, trong ánh mắt từ nơi xa xôi vọng lại của người nọ, dùng đầu ngón tay gạt một sợi tóc rơi xuống bên mái y.
"Ta từng lĩnh giáo rồi, gương mặt này, quả thực dễ dàng khiến người ta nhìn một lần mà lưu luyến cả ngàn năm."
Ngôn Băng Vân vì thế có chút bực bội, "Chỉ toàn nói mấy chuyện ma quỷ."
"Nếu ta là quỷ, thì việc đầu tiên sẽ là nuốt ngươi vào trong bụng, để trừ ta ra thì không ai có thể nhìn thấy ngươi, thích ngươi được nữa."
"Ngươi thích ta à?" Ngôn Băng Vân rất biết nắm đúng trọng điểm, "Chuyện từ khi nào?"
"Rất lâu trước kia rồi."
"Chẳng qua chúng ta mới gặp đến lần thứ hai, cái thích của thần tiên dễ dàng như thế ư?"
Tạ Doãn không để ý đến lời trào phúng của y, cười cười nói tiếp: "Ngôn Băng Vân, ngươi có tâm nguyện nào chưa hoàn thành không? Ý ta là... ngươi muốn cái gì?"
"Không có."
"Sao lại không được? Người thì đều có nguyện vọng thôi, tham niệm không có điểm dừng đâu."
"Không phải cái gì ngươi cũng biết sao? Còn hỏi ta làm gì?"
"Ngươi và người khác không giống nhau..." Tạ Doãn nói, "Không phải lúc nào ta cũng có thể nhìn thấu được ngươi."
"Ta không muốn gì cả, tâm nguyện của ta chính là tâm nguyện của Cảnh An. Ngoại trừ cái này ra thì cũng không có gì khác, thế nên..." Ngôn Băng Vân dừng lại, "Thế nên Tạ Doãn, ta muốn Minh Cơ sống, nàng là người mà hắn yêu, nàng nhất định phải lành lặn mà sống."
"Ngươi biết nguyên nhân nàng ta thắt cổ tự vẫn mà đúng không? Ngày ấy thứ ở trên chiếc bàn lục giác trong tẩm cung Hoàng Hậu, ngươi đã thấy hết rồi."
"Ta... quả thực, ta đã thấy rồi..."
_________
Ngôn Ngôn thích Cảnh An, Cảnh An thích Minh Cơ aka mẹ kế của ổng, mà Minh Cơ thì lại thích Ngôn Ngôn
Éo le 🥲