Vương Nhất Bác ừm một tiếng.
Chủ đề này không thể tiếp tục.
Thấy anh tỏ vẻ hờ hững vô tình nói chuyện với cậu.
Cậu suy nghĩ một chút rồi giải thích:
_Lần sau gặp được Mộ Thiếu Tuấn, em sẽ tránh hắn đi đường vòng.
Nghe vậy, Tiêu Chiến cuối cùng cũng quay đầu lại, đôi mắt sâu sắc bén dừng lại trên mặt cậu nửa giây, sau đó lại quay đầu lại tập trung lái xe.
Cũng không trả lời.
Anh thực sự đi công tác sáng nay.
Phải vài ngày sau anh mới quay lại.
Nhưng anh nhận được một cuộc gọi từ Tân Thành Sơn vào buổi trưa, kể cho anh nghe cuộc trò chuyện giữa cậu và Chu Minh Phú, nói rằng cậu thực sự sẽ góa phụ khi lấy anh.
Anh thay đổi quyết định ngay khi đầu nóng bừng bừng, chiều bay về!
Vương Nhất Bác thấy anh nhìn chính mình, liền quay đầu không nói gì, cho là anh không tin.
Cậu mím môi, giọng nói chắc chắn hơn trước một chút:
_Những gì em nói đều là sự thật. Nếu lấy anh, em sẽ không vướng vào những người đàn ông khác nữa.
_Em có sợ trở thành góa phụ cả đời không?
Tiêu Chiến đột nhiên chạy chậm lại.
Quay đầu lại, nhìn chằm chằm cậu một cách sắc bén, như muốn nhìn vào trái tim cậu.
Anh đã tìm thấy cậu ngày hôm qua nói rằng anh sẵn sàng giúp đỡ công ty của cha cậu vượt qua khó khăn, với điều kiện cậu không thảo luận về chủ đề này khi kết hôn với anh.
Khi đó, cậu bị một nhóm nhà cung cấp làm cho xấu hổ, không nghĩ tới, cậu đồng ý với anh.
Vẻ kinh ngạc lóe lên từ đáy mắt Vương Nhất Bác, có chút không ngờ Tiêu Chiến lại nói những lời như vậy.
Mặc dù toàn bộ thành phố G đã lan truyền rằng anh là kẻ vô nhân đạo, nhưng điều này là về nhân phẩm.
Đàn ông nào chả quan tâm.
Cậu nhìn anh khẽ mím đôi môi mỏng cùng khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Trong lòng cậu khoan khoái nghĩ, với loại bệnh tật như vậy, trong lòng anh nhất định phải khổ sở lắm.
Lưu tâm đến điều này.
Đôi mắt cậu nhìn anh có một tia mềm mại, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng.
_Có gì phải sợ, có rất nhiều thứ trên thế giới phi giới tính. Cuộc sống, cùng một cặp vợ chồng hạnh phúc, em đã kết hôn với anh, em sẽ chăm chỉ học cách làm một người vợ đủ tiêu chuẩn. Anh có thể yên tâm về điều đó.
Cậu không phải loại người vô ơn.
Mặc dù cuộc hôn nhân của họ dựa trên những gì họ cần, nhưng cha mẹ cô đã dạy cậu từ khi còn là một đứa trẻ phải trung thực tử tế.
Tiêu Chiến đột nhiên cong môi cười!
Anh đưa mắt nhìn Vương Nhất Bác, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cậu lộ vẻ nghiêm túc, ánh mắt kiên định, tựa hồ sợ anh sẽ không tin.
Nhưng những gì cậu nói rất mềm mại nhẹ nhàng, có chút thoải mái mà không dễ gì phát hiện ra.
Anh tin cậu mà không biết tại sao.
Hãy tin những gì cậu đã hứa, cậu sẽ làm được, cả một dấu vết ấm ức bấy lâu cũng vô tình lướt qua trái tim cậu.
Vương Nhất Bác sửng sốt trước nụ cười của Tiêu Chiến.
Người đàn ông này có khuôn mặt đẹp trai làm khuynh đảo mọi sinh linh, với các đường nét trên khuôn mặt sâu, các góc cạnh sắc nét, cùng một nụ cười nhẹ trên môi.
Cậu bị nhiễm, trong mắt Tiêu Chiến cũng chứa đựng ý cười.
Lại nói, giọng điệu của cậu trở nên gấp gáp hơn:
_Vậy thì anh sẽ không tức giận vì chuyện vừa rồi!
Bầu không khí sau đó dường như tốt hơn rất nhiều cùng một lúc.
Tuy rằng Tiêu Chiến ít nói, nhưng Vương Nhất Bác lại nói rất nhiều, cậu chủ động tìm đề tài cùng anh nói chuyện, chưa kịp hiểu ra thì đã đến cửa nhà.
Trước khi xuống xe, nhã nhặn hỏi:
_Anh có muốn vào uống một cốc nước không, đợi em ở đây, em thu dọn quần áo.
Khi giọng nói của cậu vừa rơi xuống, điện thoại di động của Tiêu Chiến đột nhiên vang lên.