Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn hắn, một người đàn ông đẹp trai và ưa nhìn, dáng vẻtiều tuỵ, không tự chủ được mà nghĩ đến Vương Nhất Bác trước kia.
Có lẽ anh biết tại sao Vương Nhất Bác trở nên như vậy, anh đã đoán ra được nguyên nhân rồi. Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy đau lòng.
"Anh xin lỗi."
Lần này Tiêu Chiến nói xin lỗi.
Trước ánh mắt nghi ngờ của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến run rẩy đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của em trai mình.
"Nhất Bác, anh là một tai hoạ. Ai ở cùng với anh cũng sẽ không may mắn."
Anh ấy đã nói như vậy.Trần Vũ trước đây đã nói rằng, anh là một yêu quái hút máu người, đáng ghét nhưng quyến rũ.
"Anh hai không phải là tai hoạ."
Vương Nhất Bác nghiêm túc nhìn nhận và đáp lại anh.
"Anh hai chính là thần tiên."
"Cái gì?"
Tiêu Chiến ngạc nhiên, Vương Nhất Bác mỉm cười và đặt khuôn mặt mình lên khuôn mặt của anh, nhẹ nhàng rúc vào.
"Anh hai em không phải là tai hoạ, cũng không phải quái vật. Anh hai em là thần tiên, là tiểu tiên của em, là tiên nữ duy nhất trong lòng Vương Nhất Bác."
***
Một cuộc ân ái là điều không thể tránh khỏi. Tiêu Chiến dù sao cũng không thể đoán trước được nhu cầu của Vương Nhất Bác.
Trước khi Vương Nhất Bác xuất viện, hai người đã lợi dụng sự yên tĩnh của bệnh viện vào ban đêm, lén lút kí©h thí©ɧ và ngông cuồng làʍ t̠ìиɦ.
Quần dài của Tiêu Chiến bị tụt xuống đầu gối. Anh đang ngồi trên người Vương Nhất Bác với hai chân mở rộng, và anh đỡ lấy bụng của Vương Nhất Bác nhún lên dập xuống.
Không có chất bôi trơn trong bệnh viện, họ đành làm liều. Vương Nhất Bác sử dụng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tiêu Chiến để nới lỏng phía sau anh. Tiêu Chiến chỉ có thể chịu đựng cơn đau và mặc cho dương v*t nóng bóng của Vương Nhất Bác đi thẳng vào cơ thể.
Cơ quan sinh dục của Vương Nhất Bác quá lớn, khi Tiêu Chiến ngồi hẳn xuống, anh cảm giác như mình bị xé rách, trên bụng có một vết lồi nhẹ, lờ mờ di chuyển theo động tác của Tiêu Chiến.
Người khıêυ khí©h cuộc tình này ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào người đàn ông đang lắc mình qua lại, đang thở hổn hển, kìm nén, phát ra những tiếng rêи ɾỉ quyến rũ. Tiêu Chiến đôi mắt hơi nheo lại, đôi mắt thuỵ phượng trong veo, giờ phút này đều đỏ hoe, trong màn đêm mơ hồ, hư không, giống hệt như trong trí nhớ của Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến quá đẹp, có lẽ hắn không nên dùng những từ ngữ nữ tính như vậy để miêutả anh trai mình, nhưng anh ấy đẹp, đẹp đến nỗi bất cứ ai đến gần anh ấy đều là phạm thượng với anh. Vương Nhất Bác đã cố gắng rất nhiều mới có được can đảm đó.
"Em động đi, anh mệt."
Tiêu Chiến nói với hắn, giọng nói của anh ấy mệt mỏi mà quyến rũ. dương v*t của Vương Nhất Bác dựng thẳng đứng vì thanh âm của anh. Tiêu Chiến cố kiềm nén tiếng rêи ɾỉ, xương của anh mềm đi không kiểm soát được. Nằm trên người Vương Nhất Bác ở tư thế này, được hắn ôm trong vòng tay, nơi riêng tư của họ vẫn đang kết hợp chặt chẽ, và khi Vương Nhất Bác di chuyển trong tiềm thức, họ cùng xuất ra vì kɧoáı ©ảʍ. Từng giọt từng giọt rơi xuống ga giường màu trắng.
Thật tuyệt khi được làʍ t̠ìиɦ cùng người mình yêu.
Tiêu Chiến tự cho phép bản thân có được hắn trong một khoảng thời gian ngắn. Hai người cùng đánh giá cao hình thức quyến rũ và cảm động nhất của nhau. Vương Nhất Bác vươn tay vào trong áo khoác mà Tiêu Chiến chưa cởi ra, trượt trên làn da anh, chạm môi vào khuôn miệng của anh.Hắn công kích cả thế giới của hắn ở trước mặt mà không tốn sức lực, Tiêu Chiến thân thể bị chiếm cứ, đầu lưỡi Vương Nhất Bác tuỳ ý hút vào trong miệng, phát ra tiếng nước.Nhịp thở của Tiêu Chiến rối loạn. Thân dưới đứng thẳng cọ vào bụng Vương Nhất Bác khiến anh khó chịu một cách kì lạ. Anh muốn vươn tay xoa dịu nó, nhưng cánh tay bịVương Nhất Bác ghìm chặt bên mình.
"Trước đây cũng bị cắm bắn cơ mà?"
Vương Nhất Bác cười trầm mặc.
"Cố gắng đi anh."
Vương Nhất Bác lại gọi anh là anh trai ở trên giường. Tiêu Chiến nhanh chóng trở nên mềm nhũn. Anh không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận nụ hôn của Vương Nhất Bác một cách thụ động.Thân thể run lên bần bật, anh biết mình sắp đến rồi. Vương Nhất Bác vẫn không ngừng nói những lời ân ái. Tiêu Chiến cắn chặt môi, giữa mày và mắt ngoại trừ du͙© vọиɠ vẫnlà du͙© vọиɠ. Cuối cùng, anh buộc phải đạt được cực khoái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh bắn thẳng vào bụng Vương Nhất Bác.
"Ah ah ah ah..."
Ngay cả lúc này, Tiêu Chiến vẫn đang cố gắng khống chế bản thân chỉ phát ra những tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ, khuôn mặt bỏ bừng hoàn toàn, thân thể yếu ớt ngã xuống người Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cũng buông tha môi anh, bắt đầu dùng sức. Tiêu Chiến đã không chịu được nữa, toàn thân phát run, miệng không ngừng nói, không, không, không.
"Em có còn là người không?"
"Vốn cũng không muốn làm."
Vương Nhất Bác nói trong khi thúc càng lúc càng mạnh vào anh.Cao trào của Vương Nhất Bác cuối cùng cũng đến cùng lúc với Tiêu Chiến. Là lần xuất tinh thứ hai của anh. Cả người anh rơi vào trạng thái mất sức. Anh nằm trên người Vương Nhất Bác và thở hổn hển. Vương Nhất Bác cẩn thận chạm vào da anh. Vật bịchôn vùi trong người đang háo hức muốn đứng lên. Tiêu chiến từ trên người Vương Nhất Bác ngồi dậy. Anh cảm thấy không ổn.
"Làm ơn dừng ở đây thôi. Anh không thể chịu được nữa."
Anh đáng thương cầu xin, nhưng không biết rằng giọng nói của anh lúc này rơi vào tai Vương Nhất Bác lại có tác dụng giống như thuốc kí©ɧ ɖụ©.dương v*t của Vương Nhất Bác to lên với tốc độ có thể nhìn rõ bằng mắt thường, và sau đó, trong cái nhìn kinh hoàng của Tiêu Chiến, hắn bắt đầu di chuyển thắt lưng của mình, mỗi lần đều chạm đến tận cùng.
"Lần cuối cùng, anh hai."
Hắn hứa hẹn để dỗ dành anh, và sau đó, trong vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Tiêu Chiến, hắn bắt đầu đợt tấn công tiếp theo.
***
Vương Nhất Bác nghĩ rằng liệu hắn và Tiêu Chiến có thể ở bên nhau như thế này không.
Một đêm trằn trọc.
Tiêu Chiến ngủ ngon lành bên cạnh, nhưng hắn lại không hề buồn ngủ. Hắn quay đầu ngắm anh đang ngủ say, trong lòng không hiểu sao lại có chút hoảng hốt. Hắn sợ hãi. Sợ Tiêu Chiến khi tỉnh lại, liền quay mặt không nhận người, sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ, sợ khi Tiêu Chiến tỉnh lại thì mọi chyện lại trở về như cũ. Anh sẽné tránh, từ chối hắn và âu yếm, mập mờ cùng những người đàn ông khác. Thở hổn hển và rêи ɾỉ khi ở bên cạnh họ.Nếu là như vậy, Vương Nhất Bác thực sự sẽ làm như hắn từng nói với anh, khoá chặt anh lại, để cả đời này, anh chỉ có thể nhìn hắn.
***
Khi Tiêu Chiến tỉnh lại, anh đã nằm trong phòng ngủ ở nhà, về phần ai đưa anh từ bệnh viện trở về, đáp án đã quá rõ ràng.Tiêu Chiến đỡ thắt lưng đau nhức đi xuống lầu, nhìn thoáng qua liền thấy người ngồi trên sô pha đang nhìn điện thoại.
"Vương Nhất Bác."
Tiêu Chiến gọi hắn.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên đáp lại. Khi hắn nhìn thấy rõ Tiêu Chiến, màn hình điện thoại tối sầm lại. Tiêu Chiến nhìn hắn nhưng không nói gì, anh chỉ bước từng bước đến bên cạnh Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác đặt điện thoại của mình lên trên bàn và đứng dậy, đối mặt với anh.Tiêu Chiến nở một nụ cười thật đẹp.
"Anh hai, anh tỉnh rồi."
"Oh, em đang làm gì vậy?"
"Em không làm gì cả, chỉ đang xem qua các báo cáo công việc do công ty gửi đến."
"Ừm."
Sau đó hai người không nói gì.Vương Nhất Bác đang do dự, Tiêu Chiến trong lòng lại rối bời, không biết phải nói gì với hắn.Cuối cùng, chính Vương Nhất Bác không nhịn được và phá vỡ sự im lặng.
"Anh hai, anh có chấp nhận em không?"
Tiêu Chiến bất giác cắn môi dưới sau khi nghe những lời của Vương Nhất Bác. Chấp nhận nó, anh nghĩ. Anh không biết sau năm năm rời đi, chuyện gì đã xảy ra với Vương Nhất Bác, hắn đã thay đổi quá nhiều. Anh không thể từ chối bất kể lí do gì.
"Ừm..."
Sau một hồi lâu chờ đợi, Tiêu Chiến đáp lại một cách nhẹ nhàng.
Trái tim Vương Nhất Bác đang như muốn ngừng đập lại đập ngay lập tức. Hắn vui mừng nhìn Tiêu Chiến, trong mắt là niềm vui sướиɠ và điên cuồng mà anh có thể cảm nhận được.