"Nhiều nước quá, anh, anh làm sao thế."
Vương Nhất Bác giấu ý đồ xấu của mình đi, lọ gel bôi trơn cậu mang theo người trên thực tế dùng không đáng bao nhiêu, tối nay Tiêu Chiến ướt đến mức dọa người.
Anh cũng không giải thích nổi mình bị làm sao. Khuôn mặt nhỏ nhắn đó của Vương Nhất Bác, càng nổi bật lên vẻ non trẻ dưới lớp áo đồng phục trường. Anh ôm cậu, dường như đang thật sự được ôm cậu của những năm tháng thiếu niên mà anh chưa được tham dự.
"Thích em trai ít tuổi không?" Giọng nói trầm ấm hơi khàn khàn của cậu rơi bên tai Tiêu Chiến, anh không dám lên tiếng, kɧoáı ©ảʍ bị cưỡng ép khiến làn da cả người nổi lên một tầng đỏ.
"Cái sở thích tìиɧ ɖu͙© này của anh ấy à, đúng là không thay đổi chút nào....." Vương Nhất Bác cười rất tùy ý, ai nhìn thấy cũng nhịn không nổi mà phải mắng một câu, con mẹ nó đúng là tra có đẳng cấp luôn, sao Tiêu Chiến lại thích cơ chứ.
Dòng suy nghĩ hỗn loạn, anh trả lời bừa bãi: "Gì cơ....."
Khóe miệng lưu manh vô lại của Vương Nhất Bác cong lên, "Em nói anh đó, trâu già thích gặm cỏ non."
"Em biến đi....."
Tiêu Chiến đưa tay ra muốn đánh người, lại bị Vương Nhất Bác túm chặt lấy cổ tay.
"Không phải sao? Anh chính là thích người nhỏ tuổi hơn mình, càng nhỏ anh càng hưng phấn." Vương Nhất Bác kéo tay anh sờ xuống bộ phận nơi hai người đang giao hòa với nhau, "Nào, tự mình cảm nhận xem, nước nôi lênh láng rồi....."
"Vương Nhất Bác.....em có thể đừng nói nữa được không....."
Cậu ấy không nói, tự bản thân Tiêu Chiến cũng chưa hề nghĩ tới vấn đề này. Trước Vương Nhất Bác, anh cũng từng yêu người khác, trong ấn tượng của mình, anh trước giờ chưa từng đem tuổi tác ra làm điều kiện tham khảo, điều này đối với anh không hề quan trọng.
Anh cũng không cho rằng mình có sở thích tìиɧ ɖu͙© gì.
Vậy chắc là sau khi yêu Vương Nhất Bác, nếm được vị ngon ngọt của niên hạ rồi, cảm thấy rất tốt, rất nghiện.
Nhưng tiểu nãi cẩu anh cũng chỉ thích duy nhất một người mà thôi.
"Không thích nghe em nói chuyện, vậy anh chặn miệng em lại." Vương Nhất Bác hơi hạ thấp người xuống, đưa mặt qua, nhưng vẫn cố ý giữ lại một khoảng trống, không hôn anh ấy.
Anh trai này dễ bị lừa lắm, tự mình đưa miệng lên hôn cậu ấy rồi.
Tuổi đời chiếc giường gỗ này cũng khá cao, động tác của hai người hơi mạnh là sẽ phát ra âm thanh kẽo kẹt, Tiêu Chiến ôm lấy cổ cậu cầu xin: "Nhẹ chút, nhẹ chút.....Anh không ổn rồi, Nhất Bác....."
Anh càng cầu xin, Vương Nhất Bác càng nhấp mạnh hơn, cuối cùng lúc sắp lên tới đỉnh điểm, cậu nhấp tới nỗi người ta suýt chút nữa bật khóc luôn.
Lúc phóng túng không khống chế nổi, sau khi mãn nguyện rồi thì lý trí cũng nhanh chóng được phục hồi.
Sau khi xuất, Tiêu Chiến thở hổn hển cuộn người trong lòng Vương Nhất Bác, nửa ngày mới ổn định lại. Chiếc áo đồng phục đã bị làm cho nhăn nhó, ướt đầm đìa toàn là mồ hôi, Tiêu Chiến túm lấy cổ áo màu xanh da trời, sau khi hơi thở đều dần, sắc mặt vừa đắn đo vừa phiền muộn.
"Chú dì chắc chắn đã nghe thấy rồi....."
Vương Nhất Bác thấy rất buồn cười, hai người họ bao nhiêu tuổi rồi, sao trông cứ như hai bạn nhỏ đang làm chuyện xấu thật vậy, căng thẳng gì chứ.
Cậu rút lấy hai tờ giấy trên mặt bàn, ấn đùi Tiêu Chiến xuống lau cho anh, "Nghe thấy cũng không sao, anh xem dì anh đến giấy cũng chuẩn bị hết cho chúng ta rồi, chu đáo biết bao."
Dì đúng là rất chu đáo, Vương Nhất Bác thì không phải người, làm anh cậu đến giờ chân vẫn còn run.
Tiêu Chiến mệt đến mức không muốn động đậy, mặc kệ cho cậu làm gì thì làm, ngữ khí lúc mở miệng nói chuyện có chút hơi âm thầm oán giận: "Em không thể nói mấy câu đứng đắn với anh được hả."
Vương Nhất Bác lúc nào cũng vậy, làm gì cũng có vẻ không nghiêm túc, ngày nhỏ còn đỡ, cũng từng vô cùng nghiêm túc mà nói lời tình cảm khiến Tiêu Chiến cảm động rơi nước mắt, nhưng sau lần làm lành đó, mấy câu tình cảm hình như trở nên vàng bạc khó cầu.
Con người chính là như vậy, càng lớn tuổi càng dễ xấu hổ.
Vương Nhất Bác là vì xấu hổ sao?
Bạn nói xem bây giờ cậu đối diện với anh cậu còn xấu hổ không?
"Thế nào gọi là đứng đắn." Sau khi cậu lau sạch sẽ thì kéo chăn đắp lên người cho Tiêu Chiến, "Có cần em thề độc, sống là người của anh, chết là ma của anh không?"
"Cũng được, thề đi." Tiêu Chiến thờ ơ nói.
Vương Nhất Bác cười, không nhìn ra là thấy vô vị hay thấy ngại ngùng, dù sao cậu cũng không tiếp lời nữa.
Cách một lớp chăn, cậu nằm bò lên người Tiêu Chiến, ban nãy vận động mạnh quá, chiếc áo đồng phục mặc có chút hơi khó chịu, cậu tiện tay cởi nó ra.
Thứ đập vào mắt là một cơ thể săn chắc với những đường cơ rõ ràng, làn da trắng bóc, phần ngực và cổ có mấy nốt ruồi, gợi cảm muốn chết. Rất đẹp, sao cậu ấy lại càng ngày càng đẹp như vậy chứ.
Tiêu Chiến thấy hơi khát, không phải kiểu khát nước bình thường, là cơ thể cảm thấy thèm khát.
Ánh mắt trần trụi, tâm tư của anh hoàn toàn viết hết lên trên mặt.
Vương Nhất Bác mà không nhìn ra thì cậu có mà bị mù.
"Sao thế, bị em làm cho mê mẩn, lại muốn rồi à?"
Tiêu Chiến không thừa nhận cũng không phủ nhận, "Vương Nhất Bác, tắt đèn đi."
Vương Nhất Bác đá lông mày một cái, xuống giường đi đến phía cửa tắt đèn, lại lần mò trong bóng tối leo lên giường, Tiêu Chiến trực tiếp mở chăn ra ôm cậu ấy vào trong.
Trong màn đêm, những chiếc hôn nhẹ nhàng như mưa rơi lên người cậu, không có quy luật gì cả, Tiêu Chiến chạm vào đâu thì hôn ở đó.
Vương Nhất Bác yên tĩnh nằm đó, không có ham muốn tìиɧ ɖu͙© cần vội vàng phóng thích, sự yêu thương vỗ về như vậy thật tốt, nụ hôn của người yêu nở từng đóa hoa trong trái tim cậu ấy.
Nhưng thật kỳ lạ, bông hoa đó lại có vị chua chát.
Người chịu khổ quá lâu, trong một chốc một lát không được trao cho quá nhiều vị ngọt, cậu ấy sẽ không tiêu hóa được hết.
Cậu cố gắng điều chỉnh cảm xúc, anh cậu đang hưng phấn, đang cảm xúc, cậu không thể khiến anh mất hứng được.
Sau đó cậu cảm nhận được, Tiêu Chiến không hôn cậu nữa.
Gò má ấm nóng dán lên ngực cậu, giấu mình trong chăn, Tiêu Chiến chỉ ôm cậu, yên tĩnh mà ôm cậu, không nói bất cứ điều gì.
Cậu nhấc chăn lên, lật người đè Tiêu Chiến xuống dưới thân mình.
"Sao thế?" Cậu hỏi Tiêu Chiến.
Người dưới thân không nói chuyện, Vương Nhất Bác lại nhẹ nhàng hôn lên đuôi mắt anh một cái.
Vẫn khô, yên tâm rồi.
Cậu lại hỏi Tiêu Chiến: "Làm không? Anh nằm hay là ngồi phía trên? Hay là em từ phía sau? Tư thế nào thì anh thoải mái?"
"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến ôm cổ cậu kéo xuống phía dưới, không tiếp tục nói với cậu về việc làʍ t̠ìиɦ nữa, chỉ dùng sức ôm chặt lấy cậu.
Vương Nhất Bác đưa tai mình kề sát bên miệng Tiêu Chiến, "Anh nói đi."
"Anh rất nhớ em."
Không có cách nào kể cho em nghe hết từng ngày từng ngày dài đằng đẵng đã trôi qua, những gì có thể nói ra, cũng chỉ có mấy chữ này mà thôi.
Anh rất nhớ em./
Bố mẹ Vương muốn bọn họ ở lại thêm mấy ngày, quả thực là về quá vội vã, bên phía Vương Nhất Bác còn đỡ, nhưng Tiêu Chiến đã gác lại mấy việc gấp trong tay, không thể chậm trễ mãi được, nên chiều tối ngày hôm sau hai người đã lên đường quay về.
Trước lúc đi Tiêu Chiến tìm một lý do để bảo Vương Nhất Bác đi trước, anh biết mẹ Vương có lời muốn nói riêng với mình.
Thật ra cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng lắm, không nói Tiêu Chiến cũng hiểu, anh ấy từng này tuổi rồi, sao có thể ngây thơ như vậy được.
Không phải bố mẹ Vương Nhất Bác đã tiếp nhận anh, họ chỉ đang thỏa hiệp.
Chỉ có mỗi một đứa con trai này thôi, còn thật sự quyết tâm có chết cũng phải đối đầu với bọn họ đến cùng, họ không chấp nhận thì còn có thể làm gì khác.
"Chiến Chiến, con đừng hận chú dì ích kỷ, đều là vì con cái, bây giờ con cũng là người làm bố rồi, có thể hiểu cho chú dì không?"
Thật ra trước giờ Tiêu Chiến đều chưa từng ghi hận, bao gồm cả việc năm đó mẹ Vương giấu Vương Nhất Bác, từ chối cả ba người nhà họ ở cách cả ngàn dặm, không cho bọn họ bất cứ cơ hội thương lượng nào.
Những điều này Tiêu Chiến đều có thể hiểu, người làm cha làm mẹ có rất nhiều điều khó nói, đạo lý ở trên đời, làm tổn thương người nhà chính là đã sai.
Kiểu gì cũng có người phải nhượng bộ, kiểu gì cũng có người phải cúi đầu.
Thế nên đến tận bây giờ Vương Nhất Bác cũng không biết năm đó anh đã hạ quyết tâm lớn như thế nào, không biết bố mẹ Tiêu đã đến, không biết Tiêu Chiến vì cậu mà cố gắng bao nhiêu.
Tiêu Chiến không định nói cho cậu ấy, anh cảm thấy không sao cả, thật đấy.
Bạn nói xem thế nào được coi là yêu một người?
Nhìn hết một lượt những người yêu thương nhau trên thế gian, giống như làm kinh doanh mà tính toán tỉ mỉ xem nên đầu tư cái gì, sẽ thu được cái gì. Em tổn thương tôi một lần, tôi cũng tổn thương em một lần, là do em quay lưng với tôi trước, dựa vào cái gì mà muốn tôi quay đầu lại trước đây?
Nợ nần, phụ bạc, nỗi tủi hờn có nói ba ngày ba đêm cũng không hết, những thứ này có liên quan đến tình yêu, nhưng đều không phải bản chất của tình yêu.
Tình yêu vô cùng đơn giản, không tính đến chuyện được mất mà thôi.
Thế nên Tiêu Chiến không oán hận bố mẹ cậu, ngược lại khi thấy dáng vẻ của mẹ Vương hiện tại, chỉ cảm thấy đau lòng.
Một người tuổi tác đã quá năm mươi, vì muốn giữ lấy tình thân với con trai mà cẩn thận từng li từng tí đi lấy lòng một người mình vốn không đồng ý.
Trưởng bối đời này của bọn họ, nào chịu bày ra dáng vẻ như thế này, phải bị ép tới bước đường nào mới phải như vậy chứ.
"Dì à, con đều hiểu hết, cảm ơn dì."
"Con có thể hiểu được là tốt. Chiến Chiến à, thường xuyên đưa Tiểu Bác về thăm nhà nhé."
Khi những người làm cha mẹ bắt đầu nhìn sắc mặt của con cái, thì bọn họ thật sự đang già đi rồi.
Tiêu Chiến chịu không nổi cảnh họ cứ nhắc đi nhắc lại nhớ đưa con trai mình về thăm nhà, trong lòng vô cùng khó chịu, lại không nói nổi rốt cuộc ai mới là người sai.
Tạo hóa trêu ngươi, bốn chữ vừa tàn nhẫn vừa tầm thường này, lại hình dung ra bộ mặt thật sự của cuộc sống.
— Nếu cả đời này anh đều không làm lành với em, em cũng cả đời không về nhà chắc?Đây là câu hỏi mà Tiêu Chiến từng hỏi Vương Nhất Bác.
Cậu ấy cũng không trả lời đàng hoàng.
Cũng đúng, cậu ấy phải trả lời thế nào, mới khiến bản thân trông không giống một kẻ điên rồ.
Ngày này qua tháng khác kiên trì trong vô vọng, cậu ấy có biết mình đang kiên trì vì cái gì không? Nửa xu cũng không có, mà vẫn dám đánh cược.
Nhưng cậu đã cược thắng rồi.
Con hẻm nhỏ không có cửa chính cũng chẳng có cửa sổ, cậu ấy thật sự đã dùng chiếc chìa khóa cũ kỹ đó, gõ mở được bức tường dày kiên cố kia.