Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Bác Chiến] Nhớ Anh

Chương 26

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Vương Nhất Bác em đừng nghịch nữa....." Tiêu Chiến cắn răng cắn lợi cảnh cáo cậu, lúc nói chuyện còn không dám to tiếng.

Vương Nhất Bác quả không phải là người, càng thấy anh căng thẳng càng cố ý trêu anh, giữ lấy cằm anh, hôn thật nhanh lên môi anh một cái. Trên môi cậu dính nước kim quất, lúc hôn dính cả lên môi Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vô thức liếʍ môi, vị vừa ngọt vừa chua.

Đột nhiên trong phía phòng bếp vang lên một âm thanh rất không hợp lúc, hình như là cái gì đó bị rơi, Tiêu Chiến giật mình đẩy Vương Nhất Bác ra một khoảng xa, dùng khẩu hình miệng hỏi cậu ấy: "Sao thế?"

Vương Nhất Bác nhìn vào trong bếp, lại nhìn ra phòng khách, nói với Tiêu Chiến: "Anh ngồi đây, em đi vào xem sao."

Không sao cả, ban nãy mẹ Vương trượt tay, đánh rơi cái muỗng xuống đất thôi.

Vương Nhất Bác khom người nhặt chiếc muỗng lên, bình tĩnh đứng bên bồn rửa xả nước, mẹ cậu quay lại mở nắp nồi ra đảo thức ăn bên trong, cũng không nhìn cậu. Trong phòng bếp khí nóng hầm hập, bà đưa tay lên lau mồ hôi trên chóp mũi.

Vương Nhất Bác ngửi thấy trong bếp toàn mùi ớt cay nồng nên hắt xì một cái, lại nhìn kỹ thêm một lượt, mấy món ăn đã nấu xong đều đỏ màu ớt, nhìn thôi đã thấy toát mồ hôi lưỡi.

"Mẹ cũng không biết Chiến Chiến thích ăn gì, thằng bé là người miền Nam, mẹ lên mạng tra mấy món ăn phổ biến, làm tạm mấy món, lát nữa để cậu ấy nếm thử xem có hợp khẩu vị không."

Ngữ khí mẹ Vương nói chuyện với con trai mình có vẻ hơi khách sáo, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thức ăn trong nồi, cũng không ngẩng đầu lên.

Vương Nhất Bác đem chiếc muỗng đã được rửa sạch cắm vào giá đựng, đi đến bên cạnh bà, vẫn nghịch ngợm như ngày còn nhỏ, dí sát mặt mình đến trước mặt mẹ, "Sao thế mẹ, khóc gì chứ, con trai mẹ về mẹ không vui sao?"

Mẹ cậu vội vàng lấy tay áo lên quệt mắt một cái, "Khóc gì mà khóc, ớt cay mắt."

Vương Nhất Bác cười, cũng không vạch trần mẹ, nhận lấy chiếc muỗng trong tay bà, đảo thức ăn trong nồi giúp bà, giả vờ tủi thân mà nói: "Mẹ cho nhiều ớt thế này, con ăn làm sao được....."

Mẹ cậu căn bản không thèm để ý đến cậu, vốn dĩ cũng không phải làm cho cậu, thích ăn thì ăn không thích ăn thì nhịn.

Sau đó hai mẹ con bưng thức ăn bày lên bàn, lúc này ngoài cửa có tiếng động, tiếng chìa khóa tra vào ổ xoay hai vòng, bố Vương Nhất Bác mở cửa đi vào.

Tiêu Chiến vội vàng đứng dậy chào hỏi, trong lòng vẫn hoảng sợ, dù bố mẹ Vương Nhất Bác đối xử với anh hòa nhã bao nhiêu, chuyện năm đó vẫn canh cánh trong lòng anh mãi.

"Ba, ba về rồi." Vương Nhất Bác đi ra khỏi phòng bếp, giây phút nhìn thấy bố, trong lòng lập tức dấy lên một trận chua xót.

Bố cậu đã béo hơn lúc trước, trong trí nhớ của mình, bố cậu là một người đàn ông rất đẹp trai, rất có tinh thần. Dưỡng bệnh mấy năm, khí chất cũng đều tiêu tan hết, nhưng so với trước đây trông đôn hậu hơn rất nhiều, đồng thời, tóc trắng và vết chân chim ở đuôi mắt cũng nhiều hơn.

Tay ông xách một túi giấy dầu, Vương Nhất Bác vừa nhìn đã nhận ra, chính là cửa hàng bán món kho mà cậu thích ăn nhất.

Những ông bố trên đời này đều không giỏi biểu đạt tình cảm, ông chỉ biết coi cậu con trai đã 30 tuổi của mình như một đứa nhỏ ham ăn, đi tận mấy con phố chỉ để mua cho con trai món mà nó thích ăn nhất, thằng bé ăn vui vẻ, người làm bố như ông cũng thấy vui vẻ.

Mẹ Vương đi lên cầm lấy túi đồ ăn, vừa trách bố cậu, ở nhà đã nấu nhiều đồ như vậy rồi còn mua cái này làm gì, vừa nhanh nhẹn sắp đồ ăn ra đĩa.

Bố của Vương Nhất Bác là kiểu ông bố có tuổi không biết cách biểu đạt nhất trên đời, ngồi trên bàn cứ yên tĩnh mà ăn, cũng không nói chuyện. Nhưng có thể thấy, con trai về ông ấy rất vui, rót cho mình một ly rượu nhỏ, bác sĩ khuyên ông không nên uống rượu, nhưng hôm nay không có ai cản ông cả, ngầm cho phép ông uống một ly.

Vương Nhất Bác đã gần năm năm không về nhà rồi.

Con trai mấy năm nay kiếm được không ít tiền, bạn bè thân thích ở quê nhà cũng đều biết cậu có năng lực. Mấy kẻ nói năng hàm hồ lúc trước ra ngoài nói Vương Nhất Bác chung chạ bừa bãi với đàn ông, không biết từ lúc nào đã đổi cách nói, gặp bố mẹ Vương Nhất Bác đều khen con trai họ giỏi giang. Hai vợ chồng già không chấp nhặt mấy lời bọn họ nói lúc trước, Vương Nhất Bác ở tận nơi xa xôi, càng không chấp nhặt nữa. Con gái nhà này đã tốt nghiệp, muốn nhờ vả tìm công việc, con trai nhà kia sắp kết hôn, lúc mua nhà muốn nhờ người quen mặc cả giá, những chuyện tìm tới Vương Nhất Bác, trong phạm vi năng lực của mình, giúp được cậu đều đã giúp.

Cũng không phải vì điều gì khác, Vương Nhất Bác không mong chờ đám người này sẽ báo đáp lại cái gì, cậu chỉ mong bố mẹ có thể thẳng lưng lên mà sống ở quê nhà, khi nhắc đến cậu con trai này, không cảm thấy đây là nỗi xấu hổ.

Tất cả mọi mặt, cậu ấy đều làm rất tốt.

Nhưng cậu ấy nhất quyết không về nhà.

Không khí trên bàn ăn tự tại hơn rất nhiều so với những gì Tiêu Chiến nghĩ, liên quan tới việc của anh và Vương Nhất Bác, cái gọi là tình yêu giữa hai người đàn ông, rốt cuộc có thể đi bao xa, sau này có dự định gì, chú dì nửa chữ cũng không hỏi. Dường như hai người trước mắt này đều là những đứa con nhiều năm không về của họ, thứ họ quan tâm, chỉ là bình thường hai con làm việc có vất vả không, có ăn uống đàng hoàng, có nghỉ ngơi đúng giờ không.

Bình an khỏe mạnh, tất cả những thứ khác đều không quan trọng.

Bố Vương Nhất Bác rót cho hai người mỗi người một ly rượu, ông đã quá lâu không uống, tửu lượng không tốt như xưa. Mẹ Vương không ngăn cản, ông liền uống nhiều thêm mấy ly, sau khi ngà ngà say thì nói năng cũng thay đổi, ông gắp cho Tiêu Chiến một chiếc đùi gà to vào bát, "Chiến Chiến, chào mừng con đến nhà chú."

Chào mừng con trở thành người nhà của chú dì.

Dù cho Vương Nhất Bác sớm đã làm công tác tư tưởng đầy đủ cho anh, nhưng khi thật sự cảm nhận được sự tiếp nhận của chú dì, Tiêu Chiến vẫn cảm thấy thụ sủng nhược kinh*.

*thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà lo sợ.

Còn một điều nữa là, lúc Vương Nhất Bác vào bếp lấy thêm đồ ăn, chú Vương cuối cùng cũng không nhịn được mà nói với Tiêu Chiến mấy câu: "Chú biết hai đứa làm ăn bận rộn, có thời gian cũng về thăm nhà nhiều chút nhé, muốn ăn gì thì báo trước, để dì làm cho hai đứa ăn."

Thỉnh cầu của người lớn cũng rất có thể diện.

Sao Tiêu Chiến có thể không nghe ra chứ.

Họ nhớ con trai rồi. Suốt mấy năm Vương Nhất Bác phản kháng trong im lặng như vậy, tất cả những góc cạnh không bằng phẳng cũng đã được mài cho nhẵn nhụi, tất cả những chuyện không thỏa hiệp được cũng đều đã thỏa hiệp. Họ đã lớn tuổi rồi, không quản nổi, cũng chẳng muốn quản nữa, con trai họ cứ nhất định muốn sống như vậy thì tùy ý nó đi.

Nhưng đừng có không về nhà, bố mẹ rất nhớ con.

/

Ăn cơm xong, Tiêu Chiến giúp mẹ Vương rửa bát, sau khi dọn dẹp sạch sẽ hết cũng không vội vã về phòng. Ngày mai họ đã phải quay về công ty rồi, có cả đống việc đang chờ họ về xử lý, sau này Tiêu Chiến nhất định sẽ thường xuyên về thăm nhà với Vương Nhất Bác, nhưng bao lâu mới có thể quay về một lần thì thật sự anh không dám chắc chắn.

Nhân lúc đang ở nhà, anh muốn nói chuyện với chú dì nhiều thêm một chút.

Nhưng hai người họ thì ngồi ở sofa, người lớn đã quay về phòng ngủ. Cửa phòng vẫn mở hờ, hình như vẫn đang nói chuyện, không biết là đang thương lượng gì. Mấy phút sau, mẹ Vương đi ra, trên tay cầm đồ, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến.

"Dì....." Thấy bà có vẻ có điều muốn nói với mình, lúc Tiêu Chiến cất tiếng gọi, bất giác nhìn sang phía Vương Nhất Bác một cái.

Mẹ Vương lấy thứ đồ ở sau lưng ra đưa cho Tiêu Chiến, "Chiến Chiến, cái này cho con."

Là một bao lì xì, vỏ bao màu đỏ đậm, phía trên có dòng chữ bình an vui vẻ in bằng thếp vàng, nhìn vô cùng dày dặn.

"Dì ơi, cái này..." Tiêu Chiến không biết có nên nhận hay không, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn sang Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác mím môi lén cười, đá lông mày với anh, ý bảo anh cứ nhận lấy, tiền đấy còn chê à.

Mẹ Vương thấy Tiêu Chiến băn khoăn, cũng có chút thấy hơi ngại, vội vàng giải thích: "Chiến Chiến, con là con trai, dì cũng không biết thế này có thích hợp hay không, có thương lượng với chú con một lát. Con với Nhất Bác.....hai đứa con.....nếu đã quyết định rồi, phong tục của quê hương chú dì, lần đầu tiên khách đến nhà nhất định phải đưa lì xì, con nhận lấy đi."

"Con....." Mặt Tiêu Chiến đỏ bừng, anh dù sao cũng là một người đàn ông lớn bằng từng này, đi đến đâu cũng oai phong lẫm liệt, chạy tới nhà Vương Nhất Bác làm con dâu, có xấu hổ không cơ chứ.

"Anh ấy không lấy thì con lấy." Vương Nhất Bác rất ngứa đòn, Tiêu Chiến vẫn chưa kịp nhận, cậu đã giật lấy lì xì qua bên đó, còn mở vỏ bao ra nhòm vào bên trong, vừa nhìn vừa cười hệ hệ cảm thán, "Mẹ, mẹ hào phóng thế."

"Mẹ cho Chiến Chiến, con giành cái gì."

"Được, cho anh ấy cho anh ấy, xem mẹ em đối tốt với anh biết bao." Vương Nhất Bác hơi cà chớn mà sáp vào bên cạnh Tiêu Chiến, nhét bao lì xì vào trong túi áo anh.

"Cảm ơn dì." Tiêu Chiến siết nhẹ nắm đấm tay, ngại ngùng thì đúng là ngại ngùng, nhưng trong lòng thật ra vẫn rất vui.

Mẹ Vương cười, "Đừng khách sáo, phải rồi, dì nghe nói, con có con trai phải không?"

Sao tự nhiên lại nhắc tới cái này? Trong lòng Vương Nhất Bác đột nhiên hoảng sợ, không biết tại sao mẹ cậu tự nhiên lại nói như vậy, chỉ sợ có câu nào nói không đúng, Tiêu Chiến sẽ khó chịu trong lòng. Con người anh ấy nhạy cảm như vậy, không biết sẽ suy nghĩ nhiều đến mức nào.

"Mẹ...." Cậu muốn bảo mẹ cậu đừng hỏi mấy chuyện vô ích này nữa.

Nhưng Tiêu Chiến không để cậu ngăn cản, vỗ hai cái lên cánh tay an ủi cậu, không sao đâu, vốn dĩ cũng là sự thật, không cần né tránh.

Anh gật đầu với mẹ Vương, "Vâng thưa dì, con con bốn tuổi rồi."

Mẹ Vương cũng giống như sợ Tiêu Chiến sẽ hiểu lầm, cười phụ họa theo anh, nói rằng có con là chuyện tốt, sau đó vội vàng móc một chiếc hộp nhỏ từ trong túi áo ra đưa cho Tiêu Chiến.

"Cái này, mang về cho bé con đi."

"Đây là?"

Tiêu Chiến vừa mở ra xem, bên trong là một chiếc khóa trường mệnh.

Mẹ Vương nói với anh: "Trẻ con bây giờ không thích đeo mấy thứ như thế này, cứ cất ở nhà, cầu chút may mắn cát tường. Ngày nhỏ Nhất Bác cũng từng đeo, con đừng chê nhé, là vàng đó, cụ bà của Nhất Bác để lại cho thằng bé đấy, cũng đáng chút tiền."

Tiêu Chiến nắm chặt lấy chiếc hộp nhung trong tay, cổ họng dấy lên một trận xúc động đến khó chịu.

Anh ấy vui, vui đến nỗi ngoại trừ cảm ơn ra thì không biết nói gì khác.

"Được rồi, dì cũng không còn chuyện gì khác, sức khỏe của chú con không tốt, chúng ta phải nghỉ ngơi sớm, hai đứa con cũng ngủ sớm đi, ngày mai còn phải quay về đi làm nữa."

Sau khi dặn dò xong, mẹ Vương bèn quay về phòng đóng cửa lại.

Nhìn sang Tiêu Chiến, mắt đã đỏ hết cả. Anh ngồi đó không nói năng gì, ai không biết còn tưởng rằng người nhà này khiến anh ấy chịu bao nhiêu ủy khuất.

Vương Nhất Bác cau mày lại cười khổ, nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến kéo anh dậy, "Đi thôi, dì anh bảo chúng ta về phòng ngủ."

/

Phòng Vương Nhất Bác được dọn dẹp rất sạch sẽ. Căn phòng này mẹ cậu ấy cứ hai ba hôm lại dọn dẹp một lần, những bộ quần áo trước kia cậu từng mặc, những cuốn sách cậu từng đọc, đều được bày ngay ngắn ở vị trí cũ, không hề thay đổi.

Tiêu Chiến ngồi bên mép giường, Vương Nhất Bác kéo ghế sang ngồi đối diện với anh, hai chiếc đầu gối cứ mở ra kẹp vào chân anh, trêu anh: "Trong bao lì xì có bao nhiêu tiền, anh không lấy ra đếm xem à?"

Tiêu Chiến không thèm tiếp lời cậu, cúi đầu tự nghịch ngón tay mình. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng thở dài một hơi, thò tay vào túi áo anh, móc bao lì xì ra, ngồi đếm từng tờ từng tờ trước mặt anh.

Vừa đếm vừa đọc to: "Một trăm, hai trăm, ba trăm....."

Tiêu Chiến nghiêng đầu mình sang một bên, nước mắt nén nhịn cả nửa ngày cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa mà âm thầm tuôn ra từ khóe mắt.

Vương Nhất Bác để tiền lên trên bàn, sáp lại nhìn anh cậu ấy, trên miệng vẫn treo ý cười, "Sao thế, chê ít à?"

Tiêu Chiến vẫn ngó lơ cậu, cậu liền nhào người lên phía trước, đẩy anh ngã lên giường.

Tiêu Chiến bị cậu ấy đè lên, trốn cũng không trốn được, đôi mắt ầng ậng nước đang không ngừng tuôn trào trước mắt cậu.

Anh khóc mà không hề có chút âm thanh nào, chỉ thấy yết hầu liên tục cử động, nước mắt chảy nhiều quá thì tự lấy mu bàn tay quệt một cái, dáng vẻ đó thật sự rất giống một đứa trẻ.

Vương Nhất Bác vén tóc mái của anh sang bên, thấp giọng hỏi anh: "Tủi thân à?"

Tiêu Chiến không nói thành lời được, nén nước mắt vào trong mà lắc đầu, đuôi mắt cay xè, nước mắt giống như hỏng van, càng muốn ngăn lại càng tuôn trào mãnh liệt.

Vương Nhất Bác đưa ngón tay lên lau cho anh, "Bảo bảo anh đừng khóc như thế, giống như là em đang bắt nạt anh vậy."

"Chỗ nào không vui rồi, anh nói đi, hửm?"

Phải dỗ dành thôi, đau lòng lắm, rốt cuộc là ai nhỏ hơn ai sáu tuổi đây.

Cảm xúc của Tiêu Chiến lắng xuống bớt một chút, lúc mở miệng nói chuyện vẫn còn mang tiếng nấc, "Không.....vui....."

Vương Nhất Bác bị âm thanh của anh chọc cười, ôm mặt anh cúi xuống hôn, hôn bờ môi hồng hào căng mọng của anh, hôn đôi mắt đã đỏ ửng lên của anh.

"Vui thì khóc cái gì, ngốc nghếch không cơ chứ."

"Em ngốc ấy....." Tiêu Chiến một phát ôm lấy cổ cậu, lau đầy nước mắt nước mũi lên người cậu, cứng họng nói: "Có ai ép bố mẹ mình như em không, nếu cả đời này anh đều không làm lành với em, em cũng cả đời không về nhà chắc....."

"Vậy thì không được." Giọng nói của Vương Nhất Bác nhẹ như bay.

Mấy năm nay cậu ấy rốt cuộc đang làm gì, cậu ấy không cần bất cứ ai biết hay thấu hiểu cho mình, bao gồm cả Tiêu Chiến. Cậu ấy không cần anh cảm động cho mình.

Những kẻ cảm thấy cậu là tên khốn nạn sẽ nhìn thấy, ngày tháng tốt đẹp cậu ấy cũng có thể trải qua, nhưng Tiêu Chiến phải quay lại, cậu ấy chỉ sống tốt đẹp khi ở cùng Tiêu Chiến.
« Chương TrướcChương Tiếp »