Chương 30

Đến tối, Vương Nhất Bác cố ý ở trong phòng. Đợi tới 8g, chuông điện thoại ngoài phòng khách vang lên.

- A, là bác sĩ Trần? Đang ở dưới nhà sao? Mau lên nhà ngồi chơi! Sao? Không được à? Ờ... Ờ... Được được, để bác xuống! Sao? Muốn Tiểu Bác xuống dưới hả? Ờ, được được, để bác kêu nó xuống.

Vương mama tựa hồ có chút kích động, cao giọng gọi Vương Nhất Bác đang ở trong phòng.

- Nhất Bác à! Bác sĩ Trần mang thuốc đến cho con, đang đứng chờ ở dưới lầu, con nhanh nhanh đi xuống đi!

Vương Nhất Bác chờ chính là một tiếng này.

- Dạ! Con xuống ngay!

.

.

Xuống tới dưới lầu, đèn đường có chút ảm đạm, xung quanh im ắng, giống như không có ai.

- Bác sĩ Trần?

Vương Nhất Bác thử gọi một tiếng.

Bỗng nhiên, cậu thấy cạnh cửa có một bóng đen, đợi đến khi nhìn rõ, tim như bị siết chặt.

Tiêu Chiến đang ngồi ở đó, cuộn tròn người ôm đầu gối.

Vương Nhất Bác nghiêng ngả lảo đảo chạy đến, ôm anh thật chặt, trong lòng hoảng loạn không nói nên lời. Cậu cảm nhận được thân thể Tiêu Chiến lạnh như băng.

Tiêu Chiến đang lúc mơ màng, chỉ cảm thấy có một giọt nước nóng hổi rơi lên mặt, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng người trước mắt, ra vẻ thoải mái, khẽ nói.

- Em ở đâu vậy? Anh rất nhớ em.

- Ngốc, sao người anh lạnh thế này? Anh chờ ở đây bao lâu rồi?

- Không lâu. Anh không sao.

- Ngốc...

Vương Nhất Bác rốt cuộc nhịn không được, khóc nức nở.

Tiêu Chiến ôm chặt cậu, cười mạnh mẽ, nói.

- Thật không có triển vọng. Đường đường là một đại nam nhân mà khóc, không thấy mắc cỡ sao?

Vương Nhất Bác buông anh ra, lấy tay quệt nước mắt, cười toe toét.

- Thỏ thối, dám chọc ghẹo em.

Tiêu Chiến cũng cười.

- Không muốn cười đừng có cười, khó coi quá hà.

Lời còn chưa dứt, Vương Nhất Bác cả người bổ nhào về phía trước, hung hăng cắn môi anh.

Hôn điên cuồng, đến không thể thở nổi.

Cuối cùng Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra, thở dốc từng cơn.

Dưới ánh trăng, hình dáng anh xinh đẹp nhu hòa, giống như một đứa trẻ.

Vương Nhất Bác nâng mặt anh, dùng ngón tay vuốt ve từng đường nét trên đó, đau lòng nói.

- Sao anh lại gầy thế này...

- Không phải em cũng vậy sao?

- Bác sĩ Trần đã nói với anh rồi?

- Ừ, anh biết hết rồi.

- Chiến ca, bây giờ em không thể nói nhiều với anh được. Tóm lại, em không sao hết, chỉ muốn tịnh dưỡng một thời gian. Chờ em đi làm lại, chúng ta có thể bên nhau rồi.

Tiêu Chiến gật gật đầu.

- Cho nên anh không cần phải lo lắng, biết không? Đừng để mình gầy như vậy, em đau lòng lắm.

- Em cũng biết đau lòng? Vậy em gầy thế này, anh không đau lòng sao?

Tiêu Chiến trừng mắt nhìn cậu.

- Em biết, chúng ta đều phải ăn uống cho thật tốt. Có sức khỏe thì mới tính tiếp được, biết không?

- Ừ. Anh...

Lời còn chưa nói xong, Tiêu Chiến hoảng hốt nhìn chằm chằm phía sau Vương Nhất Bác.

- Sao vậy?

Vương Nhất Bác theo ánh mắt anh quay lại, nhất thời cũng sợ đến mức người cứng đơ.

Vương baba hai mắt bốc hỏa, tát Vương Nhất Bác một cái như trời giáng.

Vương Nhất Bác lảo đảo, Tiêu Chiến phía sau đỡ lấy, nếu không sẽ bị ngã.

Vương baba nén cơn giận, tóm lấy tay Vương Nhất Bác, trầm giọng quát.

- Mày theo tao quay trở lên lầu!

Vương Nhất Bác còn chưa tỉnh táo.

- Ba...

- Mày đi theo tao ngay!

Cơn giận bùng nổ, ông hét to, tay bắt đầu dùng lực kéo cậu.

- Bác trai!!

Tiêu Chiến bỗng hét một tiếng, hai người ngẩn ra một lúc.

- Bác trai, hôm nay cháu đến tìm Nhất Bác để nói lời chia tay. Cháu đã có bạn gái, nghe nói hai bác vì chuyện này mà lo lắng, cháu thật sự rất xin lỗi. Từ hôm nay trở đi hai bác đừng bận tâm nữa, cháu cũng sẽ nghỉ việc. Hai bác cứ yên tâm. Cháu đi đây.

- Chiến ca...

Vương Nhất Bác ngây ngốc, hai mắt cậu mở to nhìn anh.

- Anh mới nói cái gì...

- Cậu nói thật?

Vương baba bình tĩnh hỏi, ông thừa nhận không thể thất thố trước mặt hậu bối, cho nên bất luận hỉ nộ ái ố, ông cũng không biểu lộ ra bên ngoài.

- Cháu nói thật, ngày mai cháu sẽ nộp đơn xin nghỉ việc.

- Được.

Vương baba vỗ vai anh.

- Tôi tin cậu. Đều là người lớn cả, tất biết có một số việc phải nên làm thế nào. Được rồi, tôi tiễn cậu.

- Bác không cần làm vậy.

Tiêu Chiến nói xong câu này, xoay người bước đi.

.

.

Anh bỏ chạy về ký túc xá, anh không biết vì sao lại nói như vậy, nhưng nhìn bộ dạng Vương Nhất Bác tiều tụy uể oải, anh còn có thể nói gì. Chả lẽ trước mặt ba cậu lớn tiếng tuyên thệ tình yêu của họ? Buồn cười! Cái đó rất không thực tế. Vậy chẳng lẽ quỳ xuống cầu xin? Lúc đó ba Vương đang rất tức giận, chắc chắn sẽ không nghe, không chừng còn làm khó xử cho Vương Nhất Bác. Cho nên, việc anh có thể làm, chỉ có vậy thôi.

Nhưng mà, tuy anh vẫn tự nhủ rằng mình chỉ có thể làm thế, vẫn không thể giấu được suy nghĩ trong lòng.

Sao có thể nói mấy câu đó lưu loát như vậy? Dường như đã chuẩn bị từ lâu rồi. Phải không? Giống như đã chuẩn bị từ lâu rồi...

Tương lai của Vương Nhất Bác rạng rỡ như vậy, gia đình tốt như vậy, tuyệt đối không thể bị phá hủy chỉ vì anh, tuyệt đối không thể!

Anh dừng lại, ngồi bên đường tự giày vò bản thân mình.

Anh nhớ lại từ trước đến giờ, mình chỉ là một người thừa. Bởi vì anh, ba đã bỏ rơi mẹ. Bởi vì anh, mẹ làm gái điếm, trong vòng vài năm đã chết. Bây giờ lại bởi vì anh, một người tốt như Vương Nhất Bác bị biến thành như vậy.

Những ý niệm ai oán này, bình thường Tiêu Chiến căn bản không muốn nghĩ đến, thế nhưng đôi khi nó cứ hiện ra rõ mồn một. Anh cười cay nghiệt.

Dường như ai ở gần anh cũng bị xui xẻo, gặp toàn những chuyện không tốt đẹp gì cả. Anh chỉ muốn có được một gia đình êm ấm, hạnh phúc. Khó lắm sao? Nếu anh là người dư thừa, tốt hơn hết anh cứ cách xa mọi người một chút.

.

Anh tiếp tục đi, trong đầu anh hiện lên một viễn cảnh, không bao lâu sau, Vương Nhất Bác đã không còn trông mong gì ở anh, có lẽ sẽ mời anh đi uống rượu mừng? Sau đó, sẽ là ngày đầy tháng của con cậu? Sau đó thì sao? Có lẽ, cậu sẽ nói với anh.

- Anh cũng không còn nhỏ, nên tính chuyện lập gia đình đi.

Con cháu đầy đàn, cả nhà hạnh phúc.

Tiêu Chiến càng nghĩ càng cao hứng, anh nghĩ, anh nên cự tuyệt Vương Nhất Bác như thế nào, nói mình ngày ngày đều lăng nhăng bên ngoài? Nói mình đã có con riêng được hai tuổi rồi? Bộ dạng Vương Nhất Bác lúc đó chắc tức cười lắm, nghĩ nghĩ một hồi, anh cười phá lên.

Có cái gì đó nóng ấm từ mắt anh rơi xuống, anh hung hăng đưa tay lau mặt, bỗng nhiên cảm giác được kim loại lành lạnh. Nhìn xuống tay mình, trên đó đeo một cái nhẫn nam bạch kim.

Đó là chiếc nhẫn Coco Crush "Yêu từ cái nhìn đầu tiên", Vương Nhất Bác vừa mới mua cho anh. Lúc đó anh đã rất vui nhưng vẫn cố ý trêu chọc cậu. Hạnh phúc chưa được bao lâu. Cớ sao.... Cớ sao...

Tiêu Chiến thấy tim đau như ai xé, chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống ven đường, ôm mặt đau đớn khóc ngất.

.

.

Vương Nhất Bác đang bị ba cậu kéo lên lầu, đột nhiên bỏ tay ba cậu ra, nhìn ba cậu chằm chằm.

- Mày làm gì vậy? Còn không theo tao đi lên!

Bị cậu nhìn như vậy, Vương baba không biết phải làm sao, bỗng thấy chột dạ.

- Ba!

Vương Nhất Bác lắc đầu, ngữ khí thực bình tĩnh.

- Con không thể sống thiếu anh ấy, anh ấy cũng không thể nghỉ việc. Ba hiểu không?

- Mày...

Vương baba chỉ vào mặt cậu, nói không nên lời.

- Muốn con chia tay với anh ấy, chỉ có con đường chết mà thôi!

- Mày nói cái gì? Mày uy hϊếp tao?

- Con không có. Ba, con rất xin lỗi.

Vương Nhất Bác liếc ba cậu một cái, khập khiễng chạy xuống lầu.

- Mày! Mày quay lại đây cho tao!

Vương baba tức giận định đuổi theo, bỗng nhiên cảm thấy có người đằng sau kéo ông lại. Ông quay đầu, liền thấy Vương mama đôi mắt sưng đỏ. Vương mama lắc đầu.

- Đừng đuổi theo, để cho nó đi đi.

.

.

==== Hết chương 30 ====Cùng Nhau Chinh Phục Bầu Trời [Bác Chiến] - Chương 30