Chương 20 (H)

.

Vương Nhất Bác cởϊ qυầи lót ra, đỡ phần eo Tiêu Chiến ngồi xuống. Tiêu Chiến chấn động, cố gắng hết sức thả lỏng thân thể, mặc cho cậu đùa nghịch.

Lúc vừa tiến vào, cảm giác không tồi, nhưng càng tiến vào sâu càng có chút đau đớn. Tiêu Chiến khẽ rên một tiếng, hai tay đành phải chống lên bả vai của Vương Nhất Bác, cắn răng, từ từ ngồi xuống.

Khi hoàn toàn tiến vào hết, hai người cùng thở ra một hơi khoan khoái.

Tiêu Chiến chậm rãi di chuyển thân thể, vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của Vương Nhất Bác. Mà hồn phách của cậu giờ đã bay lên tận chín tầng mây, nhất thời chỉ còn phát ra tiếng rêи ɾỉ trong cảm giác tiếp xúc tiêu hồn thực cốt với người yêu.

- Thật tuyệt vời!

Cậu thỏa mãn, thở dài một hơi.

Vừa thở dài xong, cậu liền tóm lấy thắt lưng Tiêu Chiến, bắt đầu tự mình di chuyển.

Cậu nhìn thắt lưng Tiêu Chiến dưới ánh trăng, nhỏ nhắn mỏng manh như vậy, quả thực sợ anh không chịu nổi sẽ bị tổn thương, liền giảm tốc độ.

Bên này Tiêu Chiến một tay chống lên vô lăng, một tay tựa vào cửa kính, ngửa người đón nhận cảm giác được tiến sâu vào đầy ngọt ngào. Chợt có cảm giác cậu đang giảm tốc độ, liền mở to mắt nhìn.

Ai ngờ lúc đó, có một người đi qua xe của bọn họ. Tuy cửa kính xe của Vương Nhất Bác là loại bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài lại không thể nhìn thấy bên trong, nhưng Tiêu Chiến vẫn cảm thấy sợ hãi, giống như đang ân ái giữa chừng thì bị người khác nhìn thấy. Trong lòng căng thẳng, phía dưới chợt co rút lại, Vương Nhất Bác chưa kịp phản ứng, nhất thời liền phun thẳng vào trong người anh.

- Anh sao vậy?

Vương Nhất Bác chưa được tận hứng, cảm giác có chút bất mãn.

- Bên ngoài có người...

Tiêu Chiến vẫn đang giữ lấy du͙© vọиɠ của Vương Nhất Bác, tiểu huyệt hãy còn khép mở.

Vương Nhất Bác bực mình hừ một tiếng, tay lại nắm lấy eo anh.

- Bên ngoài nhìn vào đâu có thấy...

- Cho dù nhìn không thấy... A... Anh... Anh cũng sợ...

Tiêu Chiến cảm thấy phân thân còn đang trong cơ thể mình dần dần trướng đại, phía dưới có cảm giác tê dại thoải mái, ngay cả nói cũng không kịp tròn vành rõ chữ.

- Vậy bây giờ làm sao?

Vương Nhất Bác bị gián đoạn giữa chừng, cũng không yên lòng mà hỏi.

- Ra đằng sau đi.... A... chỗ này gần cửa sổ quá... Ưʍ...

Tiêu Chiến âm thanh vừa mềm mại vừa mê hoặc

- Vậy anh bò qua trước đi.

Vương Nhất Bác vỗ vỗ chân anh.

Tiêu Chiến mặc dù không muốn rời đi, cũng đành phải gượng đứng dậy, từ trên đùi Vương Nhất Bác leo ra phía sau.

Hai người một trước một sau, bò ra sau ghế. Tiêu Chiến còn chưa nằm đàng hoàng, liền bị Vương Nhất Bác mau chóng đè lên người, tóm lấy hai chân anh đặt lên vai bắt đầu vuốt ve.

Tiêu Chiến vừa thở vừa quát.

- Chậm một chút a! Em... Em muốn chết hả... Ưʍ... Ưʍ....

Vương Nhất Bác không thèm quan tâm đến anh, chỉ lo vui sướиɠ một mình. Thấy anh ồn ào quá, liền khom xuống hôn anh, đem tiếng lầm bầm oán giận ngăn lại trong cổ họng, cũng may Tiêu Chiến gân cốt mềm mại, dễ dàng gác chân lên vai tên sư tử đói khát kia. Không bao lâu sau, Tiêu Chiến chỉ còn có thở dốc không thôi.

Hai người đang nhiệt tình như lửa, bỗng nhiên nghe xôn xao bên ngoài cửa xe.

- Bên trong có người hay không? Đang làm gì đó? Ra ngoài!

Vương Nhất Bác cả kinh, liền bịt miệng Tiêu Chiến lại, không cho anh rêи ɾỉ. Lúc vừa ngước nhìn, thiếu chút nữa đã bị dọa đến mất hồn, ở ngoài có hai viên cảnh sát đang thay phiên nhau gõ cửa.

- May mà cửa đã khóa rồi.

Vương Nhất Bác liếc cửa xe, thở phào.

- Người ở bên trong nếu không ra ngoài, chúng tôi sẽ phá cửa!

Không đợi cậu có hành động gì, viên cảnh sát bên ngoài lại gọi to.

- Ây da, thật là xui xẻo mà....

Vương Nhất Bác chỉ còn cách chậm rãi ngồi dậy. Tiêu Chiến lúc này cũng đã tỉnh táo, hai người thoáng nhìn nhau, lại đồng thời nhìn cửa xe.

Cửa xe chậm rãi hạ xuống một chút, Vương Nhất Bác ló đầu ra.

- Có chuyện gì vậy?

- Trong xe chỉ có một mình cậu?

Viên cảnh sát hoài nghi dò hỏi.

- Tôi... A, đúng, chỉ có một mình tôi, không có ai khác.

Vương Nhất Bác ho khan một tiếng, kiên định nói.

- Một mình cậu ở trong xe làm gì? Sao lại có tiếng động lớn như vậy?

Viên cảnh sát tay định mở cửa.

- Ấy, đừng đừng. Hì hì, đồng chí cảnh sát, tôi nói thật với các anh, bên trong còn có vợ tôi.

- Vợ cậu?

Hai viên cảnh sát lấy làm lạ đồng thanh hỏi, liền cầm một cái đèn pin chiếu vào.

- Ấy ấy, nói thế nào nhỉ, đừng chiếu đừng chiếu!

Vương Nhất Bác cuống quýt lấy tay che chắn.

Ánh đèn thoáng chiếu vào xe, hai viên cảnh sát chứng kiến một người đang ngồi cúi đầu, thoáng thấy một phần nhỏ bên sườn mặt tinh xảo, giọt mồ hôi đang nhỏ xuống, cánh tay trắng nõn nhìn qua thật mê hoặc lòng người.

- Thật là...

Cảnh sát Giáp có chút xấu hổ nói.

- Tôi sao có thể lừa các anh được, đồng chí cảnh sát, đã khuya thế này, các anh cũng nên nghỉ ngơi đi!

Vương Nhất Bác không thể chờ được, muốn đóng cửa.

- Ấy, chờ một chút!

Cảnh sát Ất dường như khó khăn hơn người kia.

- Lại chuyện gì nữa vậy?

- Sau này nhỏ tiếng một chút!

Thấy Vương Nhất Bác dường như muốn gϊếŧ người bằng ánh mắt, hai viên cảnh sát cười cười mờ ám, rồi rời đi.

- Thật mất hứng.

Vương Nhất Bác dựa vào ghế thở dài.

- .....

-Aiz... Sao rồi? Giận rồi sao?

Thấy Tiêu Chiến đang ngồi bên kia không có phản ứng, Vương Nhất Bác trong lòng hơi hồi hộp. Người này tính tình nắng mưa lắm, nếu giận có thể gây ra án mạng đó nha. Đều là tại hai tay cảnh sát kia, tự dưng lại nghĩ oan cho người tốt!

- ......

Vẫn không có phản ứng.

- Rốt cuộc anh làm sao vậy? Để em xem xem.

Thấy Tiêu Chiến quay mặt ra chỗ khác, Vương Nhất Bác càng thêm luống cuống, hay là giận thật rồi? Tay cậu áp lên mặt anh.

Nhìn gương mặt Vương Nhất Bác căng thẳng, Tiêu Chiến không nhịn được nữa, bật cười ha ha.

- Em cũng có lúc bị gạt nha, ha ha ha ha ha ha...

Thì ra thỏ đểu này giả bộ! Vương Nhất Bác hai tay nâng mặt anh lên, hung hăng véo hai má.

- Không! Được! Cười!!!

- Ui da! Đau! Đau!

- Ai cho anh cười!

- Em còn dám nói, em nói ai là vợ em hả?

Tiêu Chiến cũng không yếu thế, hai tay cũng nhéo mặt Vương Nhất Bác.

Đột nhiên, hai người đồng thời rụt tay lại.

- Này, anh... anh có lạnh không?

Vương Nhất Bác lắp bắp hỏi.

Tiêu Chiến không trả lời.

Thì ra cả hai người đều không có mặc quần!

- Này, nếu không có thì, thì mình tiếp tục chứ?

Thật vất vả mới lấy hết dũng khí mở miệng.

Tiêu Chiến không nghĩ cậu lại nói ra rõ ràng như vậy, trong lòng không biết nên gật đầu hay lắc đầu đây. Nhất thời không khí trở nên khó xử, Vương Nhất Bác cũng không biết nên làm gì, nhưng sợ anh bị lạnh, nên tuy do dự, vẫn ôm lấy chân anh vào lòng.

Vốn lần này mới làm có một nửa đã bị gián đoạn, Tiêu Chiến thân thể vẫn rất mẫn cảm. Bị cậu ôm như vậy, chân đương nhiên cũng mềm nhũn ra.

Vương Nhất Bác thấy anh kêu khẽ một tiếng, liền nâng hai chân anh lên, Tiêu Chiến cũng thuận thế nằm xuống.

Vương Nhất Bác không nóng vội, mang cặp chân thon dài kia ôm vào ngực nhẹ nhàng vuốt ve, còn không quên trêu chọc.

- Khó trách vì sao anh cao hơn em, chân thật đúng là rất dài.

Tiêu Chiến cười, bàn chân cọ cọ vai cậu.

- Rất dài sao?

Giọng anh vừa có vẻ mệt mỏi, vừa có vẻ mị hoặc.

Vương Nhất Bác nuốt nước miếng.

- Sao, muốn khıêυ khí©h em? Anh biết hậu quả rồi mà.

- Anh không có. Cái này gọi là đầu óc em da^ʍ tà thì nghe thấy cái gì cũng đều có suy nghĩ da^ʍ tà.

Tiêu Chiến dứt lời liền cười khanh khách, đem hai chân từ trong lòng cậu rút ra.

- Em da^ʍ tà? Chẳng lẽ anh trong trắng lắm sao?

Vương Nhất Bác tóm hai chân anh lại, thuận thế thẳng lưng, mang vật đó cắm vào giữa hai chân anh.

Tiêu Chiến cả người mềm nhũn, vốn định đẩy cậu ra, nhưng tay cũng vô lực rũ xuống.

Vương Nhất Bác chậm rãi ma sát, không chịu tiến sâu vào. Tiêu Chiến chịu không nổi giật giật chân.

- Em làm cái gì vậy? Đang tới cửa còn không chịu tiến vào cho đàng hoàng, em tính làm cái gì?

- Tiến vào cho đàng hoàng...

Vương Nhất Bác cười run cả người.

- Tiến vào cho đàng hoàng là sao?

Tiêu Chiến đỏ mặt, cắn môi, trừng mắt không nói.

Vương Nhất Bác vươn tay xoa môi anh.

- Được rồi, là em nói bậy. Đừng cắn môi, chảy máu bây giờ.

Bọn họ cũng chỉ mới chính thức yêu nhau, số lần lên giường không nhiều. Vì vậy Tiêu Chiến vẫn rất ngượng ngùng, không dám lớn tiếng cũng không dám hưởng thụ, vì để kiềm chế bản thân, lúc nào anh cũng cắn môi. Vương Nhất Bác mỗi lần nhìn thấy anh cắn muốn nát môi, hết sức đau lòng, cho nên lúc nào cũng chú ý để anh không làm như vậy nữa.

Tiêu Chiến nghe nói như vậy, có chút cảm động, hơi dùng lực kẹp chặt hai chân, cọ xát vật đó của Vương Nhất Bác, nhẹ giọng nói.

- Nhanh lên, anh lạnh lắm.

Vương Nhất Bác nghe vậy, nhẹ nhàng đè lên người anh.

Nhưng vì bị gián đoạn hơi lâu, Vương Nhất Bác cảm thấy mất hứng, chỉ làm qua quýt, rồi nhanh chóng kết thúc.

Tiêu Chiến nằm trên ghế nhìn cậu mặc quần áo, bên ngoài sao trời lấp lánh, xung quanh tĩnh lặng. Bỗng nhiên cả người anh run lên một cách kì lạ, chống thân người ngồi dậy bám lấy bả vai Vương Nhất Bác, ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ lưng cậu, âm thanh khàn khàn mị hoặc.

- Em thật vô dụng.

- Sao anh nói vậy?

Vương Nhất Bác ngừng tay, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến, đôi mắt sáng như sao, sâu thẳm mà rực rỡ.

- Đương nhiên là bởi vì, thời gian....

Tiêu Chiến còn chưa dứt lời, chỉ cảm thấy thân mình dịch chuyển mạnh, thì ra Vương Nhất Bác đã ôm anh vào lòng.

- Thật vậy sao?

Vương Nhất Bác từ phía trên nhìn anh, gương mặt nho nhỏ, trong ánh sáng mờ mờ của ban đêm, chỉ thấy đôi mắt anh ánh lên một chút tinh quang, như chứa cả bầu trời đầy sao khiến cậu như bị hút sâu vào.

Tiêu Chiến nghe vậy, ngẩng mặt lên, Vương Nhất Bác ngẩn ngơ ngắm nhìn cái cổ thiên nga duyên dáng, cong thành một đường như hình trăng khuyết, trên đó nổi lên yết hầu nhỏ nhỏ xinh xinh, cảm thấy dường như có một vầng ánh sáng nhu hòa nào đó phát ra từ cơ thể xinh đẹp của anh.

Cần cổ thon nhỏ, lộ một đường gân xanh mỏng, mỗi lần mạch máu ở nơi đó nhảy một chút lại khiến cho đối phương không kềm chế được mà nuốt nướt bọt. Cậu thẳng lưng, ôm lấy thân thể trần trụi tuyệt mỹ kia vào lòng, từng đường cong duyên dáng như gợn nước, ánh sao cùng ánh sáng trên da thịt hòa lẫn vào nhau, phập phồng theo từng hơi thở, dường như muốn nung cháy trái tim của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến ngẩng đầu, ôm lấy cổ cậu hôn một cái.

- Em nhìn lâu như vậy, có cảm tưởng gì?

- Biết em thích anh từ lúc nào không?

Cậu rất hài lòng về nụ hôn đó, đôi môi mềm mại của anh, là chất gây nghiện mạnh nhất.

- Lúc nào?

- Lúc em bắt đầu có ảo tưởng với anh. Đây là lời nói thật.

- Ảo tưởng? Đừng có nói với anh như vậy, anh chưa bao giờ nghĩ em xấu xa đến thế.

Tiêu Chiến cười cười, thân thể mềm mại di chuyển, chậm rãi kích ngòi nổ.

- Thật có lỗi, em đúng là xấu xa như vậy đó.

Vương Nhất Bác đưa ngón tay vào miệng Tiêu Chiến, quậy phá trong miệng anh.Cùng Nhau Chinh Phục Bầu Trời [Bác Chiến] - Chương 20 (H)- Nhưng anh còn xấu xa hơn em, anh khiến rất nhiều người đối với anh có ảo tưởng. Là anh không tốt.

- Hừ, ai dám nói vậy anh sẽ...

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác càn quấy đến thần trí rối loạn, cắn một phát.

- Ây da!

Vương Nhất Bác rút tay ra, bắt đầu giở trò âu yếm chọc phá. Tay kia gắt gao khống chế anh, không cho động đậy.

Tiêu Chiến bị giữ chặt lấy, rêи ɾỉ thừa hưởng những vuốt ve ngọt ngào đó.

- Được rồi, để em nói cho anh biết.

Vương Nhất Bác bắt đầu hồi tưởng lại.

- Lần đầu tiên gặp anh, em thấy rung động ngay lập tức, chưa bao giờ em gặp được người nào có thể khiến em hồn bay phách lạc ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dần dần về sau, em bắt đầu thích anh. Bất cứ cái gì thuộc về anh đều khiến em say đắm. Sau đó hiểu rõ anh hơn, em bắt đầu đau lòng vì anh. Tuy em chưa bao giờ quá vọng tưởng, nhưng cũng chưa bao giờ có ý định từ bỏ anh.

- Thật sao?

Lúc này mà nói, đáy lòng như tràn ngập xuân dược ngọt ngào. Tiêu Chiến thở hổn hển một lúc, mới cất tiếng hỏi.

- Là giả đó.

Vương Nhất Bác xấu xa ngắt nhẹ tính khí của anh.

Tiêu Chiến co giật một cái, cả người gục xuống, thở hổn hển.

- Kỳ thực, anh còn vô dụng hơn em.

Vương Nhất Bác nâng anh dậy, vỗ nhẹ lưng anh.

- Là em chơi ăn gian.

Tiêu Chiến nhìn cậu, ánh mắt như thôi miên, mị hoặc.

- Không thèm nói chuyện với em nữa.

Nói xong lại hạ giọng áp môi mình vào môi cậu.

- Suỵt, không được lên tiếng.

Đêm tối là tình dược không ngừng thôi thúc. Vương Nhất Bác ở trên người Tiêu Chiến ra sức làm kịch liệt, mồ hôi đổ xuống làm ướt cả lưng anh. Cậu vươn tay vuốt một đường dọc theo xương sống, ngón tay dừng lại dưới thắt lưng vài phân, đặt trên bờ mông trắng mịn.

- Anh biết không... kỳ thực... anh rất béo....

- Cái gì... ưʍ... béo... A....

- Chỗ nào nên béo... đều rất béo... A...

Vương Nhất Bác ra sức đùa một chút, cuối cùng chậm rãi tiến vào

- Béo quá... ngoằn ngoèo chật hẹp... Ô... Ô...

Tiêu Chiến dùng sức lùi lại một chút.

- Ăn nói... hàm hồ... A!!!!!!

Vương Nhất Bác rốt cuộc chống đỡ hết nổi, dùng sức ra vào, ào ạt mạnh mẽ.

Aizzz, đêm nay thật ngọt ngào!

.

.

.

==== Hết chương 20 ====Cùng Nhau Chinh Phục Bầu Trời [Bác Chiến] - Chương 20 (H)😛😛😛😛😛