Chương 2

Mở cửa bước vào ký túc xá, Tiêu Chiến ngửa mặt nằm ngã xuống giường.

Lúc nào cũng vậy, vĩnh viễn đứng sau cậu ta! Cứ nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ không gặp nhau nữa, ai ngờ vẫn gặp lại! Nói đến thành tích, Tiêu Chiến hơn hẳn Vương Nhất Bác, luận án tốt nghiệp được đánh giá rất tốt, trước giờ hiếm thấy. Thế nhưng, thành tích cũng không thể hiện được điều gì, mấy thứ khác cũng vậy thôi! Mạnh mẽ thì sao? Không phải đều là đứng sau Vương Nhất Bác? Ai bảo tên đó ai gặp cũng thích cũng vui! Thế giới này thật không công bằng.

Ngẫm nghĩ một hồi, Tiêu Chiến dần dần mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ, chợt nghe Vương Nhất Bác gõ cửa.

- Tiêu Chiến, mở cửa, là tôi!

Tiêu Chiến miễn cưỡng phải đứng dậy đi ra mở cửa.

Cửa mở, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến mắt díp lại, dáng mệt mỏi, cảm thấy ngại, nên chỉ đứng ở cửa không vào, đưa ra một cái gói to nói.

- Tôi thấy anh không ăn cơm chiều, nên đi căn tin mua vài thứ, nè, nếu không ăn cơm sẽ không tốt cho dạ dày.

Tiêu Chiến nhìn cậu, nhất thời không kịp phản ứng.

Hai người đứng chôn chân ngoài cửa, ánh mắt dán chặt trên túi đồ ăn, một lúc lâu sau cũng không mở miệng.

- A... tôi có chút việc, không vào đâu, anh cứ từ từ ăn đi.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không phản ứng, cảm thấy thật xấu hổ, cười ha ha rồi nhanh chóng đi khỏi.

Tiêu Chiến cười khách sáo, tay nhận túi đồ ăn, cũng không có ý giữ Vương Nhất Bác ở lại, sau đó quay người, khép cửa.

Vương Nhất Bác đứng ở ngoài cửa, giây trước còn ôm hy vọng Tiêu Chiến sẽ mời mình vào uống nước, giây sau cửa đã đóng, chỉ biết cúi đầu tức giận.

Vương Nhất Bác ơi Vương Nhất Bác, uổng cho cậu tự xưng con đại bàng trên trời xanh a, cái gì cũng từng gặp qua, sao mới gặp Tiêu Chiến có một lần ngắn ngủi lại bị người ta làm cho xấu hổ như vậy.

Hít sâu một hơi, Vương Nhất Bác đi thẳng về phòng mình. Thế nhưng đi tới cửa phòng, chợt cảm thấy vui vẻ. Tiêu Chiến dù sao cũng nhận đồ ăn của mình, con đường dẫn tới mục tiêu đã tiến được một bước dài rồi.

.

.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng mở túi đồ ăn, một mùi hương xông vào mũi. Lúc này mới thấy đói hơn, nhưng lại không muốn ăn. Đi tới thùng rác trước mặt, chuẩn bị ném túi đồ ăn vào, đột nhiên nhớ đến khuôn mặt tươi cười xấu hổ của Vương Nhất Bác, anh cười lạnh. Tên đó đúng là người tốt, lúc nào cũng cười không có chút ác ý, dường như muốn biến mọi người thành anh em với mình. Loại người này hết lần này tới lần khác làm mình thấy chướng mắt, vậy mà mỗi lần so sánh lại thấy tên đó xuất sắc hơn.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến theo bản năng mím chặt môi, rồi thở dài một hơi thật sâu.

Đúng lúc đó, dạ dày anh bắt đầu phản đối. Đau dạ dày đã theo anh nhiều năm, ăn uống bất thường lại càng làm bệnh thêm nghiêm trọng. Còn nhớ lúc trước, mỗi lần ăn cơm không ngon, mẹ cứ lải nhải bên tai, khi đó cảm thấy thật phiền phức. Bây giờ ngẫm lại, lúc đó là mẹ quan tâm thật sự. Tuy nhiên, từ khi trở thành cô nhi, mọi thứ trước đây đều thấy giả tạo hết.

.

Tôi thấy anh không ăn cơm chiều, nên đi căn tin mua vài thứ, nè, nếu không ăn cơm sẽ không tốt cho dạ dày.

.

Nhớ tới lời của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến quên đi ý định trong đầu, dù mình không muốn ăn, nhưng là đồ của người khác đưa, lãng phí cũng không tốt. Chợt nhớ trước bãi tập có mấy con mèo hoang, có thể cho chúng ăn. Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến lục lại trong thùng rác lấy đồ ăn ra, xoay người bước ra cửa.

Trên đường ra bãi tập, Tiêu Chiến lại nghĩ đến ngày hôm nay, thật không vui, trong lòng âm thầm thở mạnh một hơi.

Vương Nhất Bác, từ hôm nay chúng ta cạnh tranh cho tốt, thử xem rốt cuộc ai mới là người giỏi nhất. Sau khi tập huấn kết thúc, xem ai được đào tạo bay quốc tế trước!

.

.

Đã sớm nghe nói, cường độ huấn luyện của huấn luyện viên Lý Vinh không khác gì địa ngục, khiến rất nhiều học viên trước kia không ngừng kêu khổ. Vậy nhưng, đối với nước mắt kháng nghị của vô số học viên, "đại bác" xem như không nghe không biết, vẫn làm theo ý mình. Vì thế, "đại ma đầu đại bác" chính là danh hiệu của Lý Vinh.

- Này, đại bác có phải ở nhà có chuyện với vợ hay không mà giận cá chém thớt, toàn bộ trút lên người chúng ta!

Trương Bình lê từng bước, sức lực gần như cạn kiệt.

- Nhóm kia, vì sao dừng lại?

Lý Vinh hùng hổ đi tới trước mặt Trương Bình - Mới như bây giờ còn không chịu được, sau này bay lên không trung, tôi xem cậu làm ăn ra sao!

- Nhưng...

Trương Bình vừa định giải thích, lại bị cái nhìn nghiêm khắc chặn họng.

- Tập huấn ở chỗ tôi, không có nhưng nhị gì hết!

Lý Vinh trừng mắt, vẻ mặt như sắp bùng nổ, dọa Trương Bình khiến tên này lời nói chưa thốt khỏi miệng vội chạy ngược về cổ họng.

- Đội trưởng! Đội trưởng!

Lý Vinh hướng về bóng người đang luyện tập ở phía xa, gọi to.

- Cậu tới giám sát người này, hít đất một trăm cái!

- Một trăm cái? Thần linh ơi!

Trương Binh vẻ mặt như tro tàn nhìn Vương Nhất Bác đang đi về phía mình, khóc không ra nước mắt.

.

.

Xa xa, một bóng người áo trắng đang khẩn trương tiến hành huấn luyện, Vương Nhất Bác giám sát Trương Bình, ánh mắt lại không ngừng dõi theo bóng ngươi kia. Mặt trời đã khuất, huấn luyện thể lực đã kéo dài mấy canh giờ, một vài học viên đã không cầm cự được nữa liền ngã xuống đất. Kỳ thực, chỉ cần bọn họ lắc lắc miếng vải đỏ buộc trên cổ tay, Lý Vinh sẽ cho họ ngồi nghỉ, tất nhiên điểm thành tích sẽ bị trừ.

Cuối cùng, một đám học viên đã dần dần biến khỏi sân tập, chỉ có bóng người áo trắng kia vẫn lướt qua các dụng cụ huấn luyện, tốc độ có dần giảm đi, nhưng trên khuôn mặt nét kiên nghị vẫn không suy suyển.

Vương Nhất Bác xem mà có chút ngây người, chính cậu cũng không rõ, sao lại bị ám ảnh bởi một người, tệ hơn nữa người này lại là con trai. Dù là làm cái gì, cậu cũng thấy người đó thật hấp dẫn. Có lẽ, chính cái vẻ nghiêm túc, không bao giờ chịu thua của Tiêu Chiến đã cuốn hút anh.

.

.

==== Hết chương 2 ====