Chương 18

Vương Nhất Bác tìm được quán cà phê đã hẹn cũng là lúc màn đêm đã buông xuống rồi. Không phải cậu không biết đường, chỉ là không tập trung. Ngẫm lại, hai người suốt một tuần điên loan đảo phượng ở trên giường, suy nghĩ của cậu không tự chủ được lại phiêu diêu nơi phương trời nào. Kết quả là năm lần bảy lượt nhìn sai đường, vất vả lắm mới đến được quán cà phê đã hẹn trước với Bách Nhiên.

- Lão Vương....

Bách Nhiên không chào hỏi, vô lực cúi đầu, ngồi trong góc vẫy vẫy cậu.

- Bách Nhiên....

Vương Nhất Bác cực kì ngượng ngùng đi tới, đang muốn mở miệng giải thích, Bách Nhiên bỗng nhiên chỉ vào cổ cậu hỏi.

- A? Cái vết đỏ đỏ này là cái gì?

Vương Nhất Bác trong đầu nhớ lại những gì đã xảy ra, mặt hơi đỏ, đứng lên đi về phía nhà vệ sinh. Bách Nhiên cười ha hả đứng dậy, kéo cậu ngồi xuống.

- Gạt cậu thôi! Làm gì có vết đỏ nào! Bất quá... xem ra tôi đoán không lầm.

Vương Nhất Bác chột dạ, mặt trắng bệch không còn chút máu.

- Tiểu tử cậu rốt cuộc muốn gì? Đoán đúng đoán sai cái gì chứ.

Bách Nhiên tiếp tục được nước làm tới.

- Đừng có giả bộ trước mặt tôi. Tôi nói, lão Vương à, cậu không biết Bách Nhiên này là ai rồi! Hiểu biết của các cậu về mặt này chỉ như mới học bảng cửu chương thôi, tôi chẳng thèm đoán cũng biết! Nói đi, cậu định làm thế nào?

Vương Nhất Bác giật mình.

- Làm thế nào là làm thế nào?

- Cậu hỏi tôi sao? Cậu định cứ dây dưa với Tử Kiều như vậy, để cô ấy ngốc nghếch chờ cậu, rồi mỗi ngày cùng người kia lén lút quấn lấy nhau. Cậu xem như vậy được không?

Vương Nhất Bác bỗng nhiên nở nụ cười.

- Không hổ là anh em tốt nha!

Bách Nhiên cũng ngoác miệng cười lạnh.

- Lão Vương, đừng có dùng lời đường mật mà xu nịnh tôi, tôi không bỏ qua cho cậu đâu. Nói, cậu định làm thế nào?

Vương Nhất Bác không khỏi có chút do dự.

- Tôi... tôi còn chưa nghĩ ra...

- Cậu chưa nghĩ ra thì không sao, cậu có thể từ từ mà nghĩ. Nhưng Tử Kiều là con gái, tuổi xuân ngắn ngủi, cậu làm cho cô ấy chờ như vậy cho đến khi hoa tàn nhuỵ rụng không ai thèm hay sao?

- Tôi...

- Tôi hiểu, chuyện này nói ra không hay lắm.

Bách Nhiên dừng lại một chút.

- Vậy cậu ấy nghĩ thế nào?

- Cậu ấy? A... cậu ấy.... cậu ấy...

- Cậu ấy cũng chưa nghĩ ra?

- Ừ...

- Tôi thật không hiểu, cậu lúc nào cũng vậy, làm gì cũng không nghĩ đến hậu quả. Nhưng cậu ta làm việc rất cẩn trọng, luôn suy tính trước sau, sao cuối cùng cũng giống cậu vậy?

Vương Nhất Bác trầm mặc một chút.

- Cậu bảo tôi đến, không phải là để vẽ ra tương lai cho chúng tôi đó chứ?

Bách Nhiên gọi bồi bàn tới kêu vài món, rồi quay đầu cười với cậu.

- Hà hà, cậu đúng là hiểu tôi nha!

- Nói đi, cậu rốt cuộc muốn làm gì?

- Sao vậy? Sốt ruột à? Cậu ta đang ở trên giường chờ cậu hả?

Bách Nhiên đùa cợt -- Đại sự quan trọng hơn! Đừng có buông thả quá mà tổn hại sức khoẻ nha!

Vương Nhất Bác suýt chút nữa là sặc.

- Bách Nhiên!

Bách Nhiên cười nói.

- Được rồi được rồi, không đùa với cậu nữa. Cậu cũng biết, tôi thích Tử Kiều. Tôi cũng không muốn giả bộ làm thánh khuyên cậu quay lại với Tử Kiều. Tôi biết, cậu ta thực lòng thích cậu, cậu cũng vậy, đúng không?

- Ừ.

- Ha ha, các cậu thật là! – Bách Nhiên lắc lắc đầu -- Sách báo tiểu thuyết tôi đọc qua rồi, nhưng ngoài đời thực chưa từng thấy qua.

- Vậy thì sao? Cậu dám kỳ thị?

- Ấy, tôi đương nhiên không kỳ thị. Nhưng mà, tôi không kỳ thị, không có nghĩa là người khác sẽ không như vậy. Ba cậu thì sao? Mẹ cậu thế nào? Các cậu đều là con trai một, là cháu đích tôn duy nhất, mọi người đều trông chờ vào cậu nối dõi tông đường đó!

- ...

- Còn có Tử Kiều, cậu tính nói sao với cô ấy?

- Aizz...

Vương Nhất Bác lơ đãng múc một muỗng đường cho vào ly cà phê.

- Tôi tính nói chuyện rõ ràng với cô ấy, nhưng sợ cô ấy chịu không nổi.

- Cậu yên tâm, còn có tôi ở đây.

- Cậu?

- Lúc cô ấy đau khổ nhất, tôi sẽ luôn có mặt bên cạnh để an ủi. Đó cũng là một cơ hội của tôi, không phải sao?

Bách Nhiên cười cười.

- Cũng đúng...

Vương Nhất Bác gật gật đầu, có chút buồn bực.

- Tử Kiều!

Bách Nhiên bỗng hướng về phía cửa vẫy vẫy tay. Vương Nhất Bác cả kinh, thấy Trịnh Tử Kiều đang đi tới.

- Các anh sao lại hẹn em ra đây?

Trịnh Tử Kiều cười nhạt ngồi xuống một bên. Trên mặt cô tuy được phủ một lớp phấn trang điểm mỏng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ tiều tuỵ.

Bách Nhiên nhìn đồng hồ trên tay một chút.

- À, anh có việc, đi trước nha!

Dứt lời vội vàng rời khỏi quán, trước khi đi không quên nháy mắt với Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác trong lòng rên một tiếng, sau vội bày ra nét mặt tươi cười.

- Phải rồi... Tử Kiều à... anh có chuyện muốn nói với em.....

.

.

Bách Nhiên chán nản dựa vào cột điện bên cạnh quán cà phê, cuối cùng Trịnh Tử Kiều từ bên trong nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra, gương mặt thất thần.

- Tử Kiều....

- Tử Kiều!

Vương Nhất Bác từ phía sau đuổi theo, thấy Bách Nhiên rõ ràng đang thở dài một hơi.

Bách Nhiên trong lòng thầm nguyền rủa: thật là xui xẻo! Liền nhanh chân đuổi theo bám lấy Trịnh Tử Kiều.

- Tử Kiều....

Bách Nhiên lo lắng gọi, hắn vốn chỉ muốn Tử Kiều thà đau một lần rồi thôi, nhưng không ngờ Tử Kiều phản ứng mạnh như vậy.

Trịnh Tử Kiều ngơ ngác nhìn hắn, khẽ lắc đầu.

- Bách Nhiên, đưa em về nhà đi.

- Ừ.

Bách Nhiên vội vàng cởϊ áσ khoác khoác cho cô, thật cẩn thận giúp cô lên xe mình.

.

Nhìn xe chậm rãi rời đi, Vương Nhất Bác từ từ thở dài một hơi, nhíu nhíu mày. Chôn chân ở đó rất lâu, mới cảm thấy hơi lạnh. Bỗng nhiên, nhân viên quán cà phê ở đằng sau bảo cậu tránh đường một chút, từ trong quán bưng ra một cây thông Noel.

Vương Nhất Bác lúc này mới để ý, thì ra xung quanh quán đều có trang trí ông già Noel, cây thông Noel, còn có chữ "Merry Christmas" thật to.

Đêm an lành... Nhớ rõ lúc mừng lễ Giáng sinh đầu tiên hồi học đại học, mọi người cùng hẹn nhau đi ăn cơm. Chính là lần đó, cậu quen biết Trịnh Tử Kiều, cậu chưa từng thấy ai đẹp như vậy, không kềm chế được nhìn chằm chằm cô ấy thật lâu. Mọi người uống say, một đám bọn họ cùng nhau trêu ghẹo: trai tài gái sắc, bên nhau trọn đời. Cô ấy cười, nghiêng đầu về một bên.... Nhưng, hai ngày sau đó, cậu gặp anh ấy. Nếu như không có anh ấy, như vậy, cậu và cô, có lẽ đã có cơ hội...

Có lẽ... bánh xe vận mệnh, thật sự thần kỳ.

Vương Nhất Bác nhìn cây thông Noel thật to, cười cười, cậu nghĩ: mình tuyệt đối không hối hận. Sau đó cậu vội vàng đi đến garage, bỗng nhiên muốn nhìn thấy anh ấy, muốn nói cho anh ấy biết.

Cậu không hối hận, cả đời không hối hận!

.

.

==== Hết chương 18 ====

Bánh bèo đã hết vai, ra lãnh lương ăn phở rồi đó mọi người 😉