Chương 16 (H)

Cơn du͙© vọиɠ đã tăng cao, không thể khống chế được nữa.

Vương Nhất Bác một tay đỡ lấy thắt lưng anh, tay kia hướng về phía hai cánh mông trắng noãn mà tìm kiếm, ngón tay đặt tại huyệt khẩu, nhẹ nhàng mân mê, từng chút từng chút chuẩn bị tiến nhập vào sâu trong đóa hoa cúc non mịn mượt như tơ tằm kia.

Thấy Tiêu Chiến nương theo cử chỉ xoa bóp của cậu đã chậm rãi bình tĩnh lại, Vương Nhất Bác mới nhẹ đẩy ngón trỏ vào.

Tiếc rằng mới chỉ tiến vào một đốt ngón tay, Tiêu Chiến đã đau đến thở không nổi, dũng đạo chật hẹp mãnh liệt từ chối xâm lấn từ bên ngoài, khó khăn lắm mới đi vào được phân nửa.

Vương Nhất Bác có chút chật vật, lần trước đều dùng ái dịch do Tiêu Chiến phát tiết lần đầu làm chất bôi trơn, hôm nay không cho anh phát tiết, ai ngờ lại phiền toái vô cùng.

Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, chớp mắt thấy trên kệ gia vị có một hộp sữa đặc mới mua, hai mắt bừng sáng.

Chấm một chút lên ngón tay, mùi sữa thơm ngát tỏa ra, trắng mịn trơn mượt, thật sự là vô cùng thích hợp.

Ngón tay Vương Nhất Bác rời khỏi cơ thể Tiêu Chiến, nhúng vào hộp sữa, đầu tiên bôi một lớp ở huyệt khẩu, rồi lại tìm đường cũ xông vào.

So với cảm giác trúc trắc khi nãy, trọn vẹn xâm nhập lần này làm cho Tiêu Chiến cũng đạt được kɧoáı ©ảʍ nhè nhẹ, dũng đạo tự động mở ra dung nạp ngón trỏ của Vương Nhất Bác tiến vào.

Vương Nhất Bác cũng cảm nhận được nhiệt tình của Tiêu Chiến, đột nhiên xoay ngón tay mấy vòng, khiến thành vách bên trong cũng bị lôi kéo khai mở.

Kɧoáı ©ảʍ xa lạ làm Tiêu Chiến giống như bị sét đánh, thân thể hơi co giật, "AA" một tiếng, rồi ngã vào vai Vương Nhất Bác, há miệng thở dốc.

Vương Nhất Bác vừa chậm rãi bôi trơn ngón giữa, rồi cũng từ từ đi vào, vừa dùng bàn tay còn rãnh rỗi nâng gương mặt Tiêu Chiến lên, khàn khàn hỏi.

- Tiêu Chiến, có thể rồi sao?

Câu trả lời của Tiêu Chiến đi đến bên môi lại biến thành rêи ɾỉ mê man.

- Ư... Ưʍ....

Vương Nhất Bác thấy sắc mặt anh đỏ ửng như hoa đào, sóng mắt mơ màng như thu thủy, bởi vì không chịu nổi tìиɧ ɖu͙© mà đôi môi hơi hé ra, đầu lưỡi hồng nhẹ cong, thỉnh thoảng liếʍ liếʍ phiến môi, dường như nôn nóng khao khát một nụ hôn, đầu lưỡi hồng hồng chạm đến cả nốt ruồi đen làm cho nó thêm bóng loáng thật mê người. Trên mặt còn dính chút sữa sót tại từ tay Vương Nhất Bác, để lại vài dấu vết trắng ngà, lại càng tràn ngập hương vị tình sắc.

Đối với cảnh tượng này, Vương Nhất Bác cảm thấy thần trí không còn chống đỡ được nữa, trong đầu vang lên một tiếng ầm.

Đợi một hồi vẫn không thấy đối phương trả lời, cậu rút hai ngón tay ra, nâng phân thân của mình lên, trong một khắc mạnh tiến vào.

- Đừng....

Tiêu Chiến khó chịu hừ một tiếng, cắn mạnh một cái lên vai Vương Nhất Bác.

Mặc dù đã thích ứng với việc khai thác của hai ngón tay, cũng được bôi trơn đầy đủ, nhưng hành vật bởi vì ẩn nhẫn khá lâu, sớm đã sưng to đến không thể to hơn được nữa, lại vô cùng nóng bỏng, khiến Tiêu Chiến cảm giác thân thể mình như bị một thanh sắt vừa to vừa nóng xỏ xuyên, bản năng muốn lùi lại né tránh, nhưng quên mất mình đang ngồi trên bồn rửa bát, muốn lùi lại cũng không được, chỉ có thể cắn chặt môi, để mặc cho Vương Nhất Bác nâng thắt lưng mình lên mà tung hoành ngang dọc.

Vương Nhất Bác biết anh rất khó chịu, cũng không dám vọng động, chỉ là siết chặt đôi tay, khiến thân thể hai người dán chặt vào nhau, đem phân thân chôn sâu trong cơ thể anh, kiệt lực tĩnh tâm đợi đến lúc anh quen với cảm giác dung hợp.

Nhưng mà nội bích mềm mại ẩm ướt của Tiêu Chiến vẫn không thả lỏng mà siết chặt theo bản năng, vào được, lại động không được, Vương Nhất Bác vốn đang cực lực khống chế, khắc chế không được cảm giác từng đợt kɧoáı ©ảʍ cùng điên cuồng đang thôi thúc làm theo bản năng, nếu nhịn thêm nửa khắc nữa thì chỉ sợ nhanh sẽ phát điên thôi.

Cũng may đã có mấy lần kinh nghiệm, thân thể Tiêu Chiến cũng thích ứng rất nhanh với loại chuyện như thế này.

Đau đớn trôi qua, huyệt khẩu bị kéo giãn sinh ra một loại cảm giác tê dại dần lan tràn khắp thân thể. Phân thân chôn sâu trong cơ thể dù gây cảm giác đau đớn, nhưng nhiệt độ của nó lại khiến nội bích như được vuốt ve an ủi, vô cùng thoải mái.

Cảm nhận được mạch máu trên hành vật đang vùi trong cơ thể mình nhẹ co giật, Tiêu Chiến mơ màng thầm nghĩ.

Vương Nhất Bác đang ở bên trong mình, ở bên trong. . . Chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nữa. . .

Dưới cơn động tình, Vương Nhất Bác lại chỉ đứng yên không động đậy, Tiêu Chiến chủ động đem hai chân vòng qua xiết chặt lấy thắt lưng Vương Nhất Bác, lắc lư thân thể như muốn kiếm tìm càng nhiều.

Vương Nhất Bác không thể nhịn được nữa, nhìn thấy khao khát này của anh, tựa như được đặc xá, bắt lấy thắt lưng của anh giữ chặt, bắt đầu hung hăng va chạm.

Bồn rửa bát có độ cao thích hợp cho việc bếp núc, vừa vặn cũng cao tới hông của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến ngồi trên bồn, chỉ cần tách hai chân ra, phân thân có thể dễ dàng thông suốt một đường đến thẳng vào nơi thật sâu bên trong.

Lúc này Vương Nhất Bác rất thuận tiện, nâng đôi chân của Tiêu Chiến vẫn còn gác trên lưng cậu, mạnh đong đưa thắt lưng tiến lùi không chút trở ngại, trừu sáp vừa nhanh lại vừa mạnh không kiêng nể.

Mặc dù Tiêu Chiến cũng muốn nhiều hơn, nhưng thân thể mảnh khảnh làm sao chịu đựng được xâm phạm điên cuồng như vậy, trong lúc nhất thời như nhành liễu nơi đầu ngọn gió bạo tàn, cả người nghiêng ngả, chỉ nhờ hai tay ôm chặt lấy đôi vai của Vương Nhất Bác mới không bị ngã ra sau. Tiêu Chiến mở miệng van xin.

- Chậm. . . Chậm... một chút. . . Tôi chịu không nổi nữa. . .

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn Tiêu Chiến gần như đã muốn ngã ra khỏi lòng mình, chỉ thấy anh nhắm mắt nhíu mày, cắn chặt môi dưới lộ ra bộ dáng chịu đựng, trong lòng cảm thấy thương tiếc trào dâng, đành phải thả chậm tốc độ ra vào, cúi đầu khẽ hôn lên vầng trán của anh, thì thầm nói.

- Tiêu Chiến, đừng sợ, cứ giao hết cho tôi. . . Tin tưởng tôi. . .

Tiêu Chiến nghe vậy liền mở mắt ra, nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác, trên gương mặt thể hiện vô vàn cảm xúc, có tiếc nuối, có yêu thương, lại càng có nhiều kiên định, đối với giờ phút này, đối với tương lai.

Hai đôi mắt nhìn nhau trong chốc lát, Tiêu Chiến chủ động hôn lên môi Vương Nhất Bác, nhỏ nhẹ, mà kiên quyết nói.

- Tôi, tất cả đều là của cậu...

Ngay lập tức trong lòng Vương Nhất Bác dâng lên cảm giác thỏa mãn. Một Tiêu Chiến cao ngạo, một Tiêu Chiến không dễ dàng tin tưởng người khác, một Tiêu Chiến luôn xa lánh người khác, giờ đây lại tin tưởng vào lời hứa hẹn của cậu như vậy.

Dùng sức hôn đáp trả Tiêu Chiến, trong lòng âm thầm lập lời thề.

Tôi, Vương Nhất Bác, suốt đời này quyết không phụ Tiêu Chiến!

Nụ hôn càng lúc càng nóng bỏng, từ môi chuyển xuống cổ, vai, rồi trước ngực, dấu hôn dày đặc, từng tấc da thịt nơi đôi môi lướt qua đều trở nên nóng cháy, một đường thiêu đốt đến cả nơi kết hợp của hai người, hạ thể lại bắt đầu tiếp tục di chuyển.

Vương Nhất Bác không còn điên cuồng như lúc đầu, mà là chậm rãi thận trọng, từng chút từng chút một đưa đẩy.

Mỗi lần đỉnh vào đều kèm theo tiếng thở dốc nặng nề của Vương Nhất Bác cùng tiếng rên rĩ khe khẽ của Tiêu Chiến, ở tại nơi sâu nhất trong cơ thể mà mạnh mẽ khai thác chiếm hữu.

- Ahhh. . . Đừng. . . Nhất Bác.... ư... không. . . ưm ....

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy một địa phương yếu ớt thật sâu bên trong cơ thể bị từng đợt công kích mạnh mẽ không thôi, một cỗ kɧoáı ©ảʍ cực hạn lan tràn ra toàn thân, thiêu đốt phá hủy tất cả lý trí còn sót lại, từng âm thanh rêи ɾỉ tiêu hồn thực cốt thuận theo đó tràn ra, không còn có thể khống chế được nữa.

- Đừng sợ. . . Tiêu Chiến. . .

Vương Nhất Bác vừa đẩy mạnh, vừa hổn hển nói.

- Thả lỏng. . . thả lỏng... Thể xác và tinh thần, cảm nhận của tôi. . . Của tôi. . . Ha. . . Ha.... Ưʍ. . .

Ngay lúc đó, dũng đạo nóng rực của Tiêu Chiến co rút mẽ, khiến những từ ngữ còn lại cậu vừa thoát ra miệng bỗng hóa thành tiếng gầm nhẹ như dã thú.

Tiêu Chiến được sự cổ vũ của Vương Nhất Bác mà hoàn toàn buông thả ý thức, không nghĩ gì cũng không nói gì, thân thể mở rộng hoàn toàn, chỉ toàn tâm thừa nhận tình cảm mãnh liệt của cậu.

Toàn thân đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ dục tiên dục tử, Tiêu Chiến cơ hồ đã quên hô hấp như thế nào, chỉ ngửa cổ ra sau, há miệng hớp lấy từng ngụm không khí một cách chật vật.

Vòng eo nhỏ nhắn cũng không tự chủ được mà phối hợp với nhịp điệu đong đưa trừu sáp của Vương Nhất Bác, khiến cậu mỗi lần tiến vào thì sâu đến tận cùng, rút ra thì gần như hoàn toàn rời khỏi.

Hai chân khoá nơi lưng Vương Nhất Bác càng lúc càng siết chặt, như thể dù cậu có muốn rời xa anh nửa phần cũng không thể.

Bộ dáng thỏa mãn trước đây chưa từng có này của Tiêu Chiến khiến Vương Nhất Bác càng không chút kiêng dè mà liều chết luật động, chỉ hận không thể đem toàn bộ bản thân tiến vào trong thân thể anh, dùng toàn bộ sức lực và ấm áp mà lấy lòng anh.

Hết lần này tới lần khác, khoang thịt ma mị kia không chút thả lỏng, liều mạng đẩy ra, lại dùng lực hút vào, có khi dứt khoát gắt gao siết chặt lấy, Vương Nhất Bác không thể không dùng khí lực gấp bội mới có thể tiến lùi, phân thân trong lúc đó cọ xát vào dũng đạo cũng kịch liệt mạnh mẽ gấp bội, kɧoáı ©ảʍ trào dâng khiến hai người đồng thời thét lên, như si như cuồng.

Nơi hạ thể giao hợp, thỉnh thoảng do Vương Nhất Bác trừu sáp mà chảy ra dịch sữa, rồi lại bị đẩy ngược vào trong, phát ra từng đợt âm thanh da^ʍ mỹ, nghe qua khiến hai người càng thêm cuồng loạn.

Phân thân đang bừng bừng khí thế của Tiêu Chiến cũng không ngừng chảy ra chất lỏng trong suốt, hòa cùng với chất dịch tràn ra từ hậu huyệt, khiến mặt bồn thấm ướt một mảng lớn.

Tiêu Chiến ngồi trên bồn rửa bát trơn nhẵn, thân thể không ngừng nương theo nhịp độ của Vương Nhất Bác mà di chuyển đong đưa.

Mấy lần xông vào đều không thể tận hứng, Vương Nhất Bác càng lúc càng điên cuồng, giữ nguyên tư thế giao hợp, ôm lấy thắt lưng Tiêu Chiến, chuyển qua bên phía kia của bàn ăn, trong lúc đi lại cũng không quên nhẹ nhàng tiến thối.

Tư thế thay đổi cũng mang lại kí©h thí©ɧ khác nhau, kɧoáı ©ảʍ khiến Tiêu Chiến từ sống lưng đến hậu huyệt mãnh liệt co rút, cơ hồ đã muốn phun mạnh ra.

Vương Nhất Bác nhanh tay lẹ mắt, liền vội vàng lui ra, đặt Tiêu Chiến nằm ngang trên mặt đá cẩm thạch của bàn ăn. Cả tấm lưng dán lên mặt bàn lạnh lẽo, khiến du͙© vọиɠ muốn bùng phát của anh dần dần hạ nhiệt, nhưng tiểu huyệt phía sau lại bắt đầu khát cầu, đòi hỏi được lấp đầy.

- Nhất. . . Nhất Bác. . .

Hai chân Tiêu Chiến vẫn đang câu lấy thắt lưng của Vương Nhất Bác, cố gắng chống đỡ thắt lưng, cặp mông kiệt lực hướng đến trên người đối phương mà đòi hỏi.

- Cho tôi. . . cho tôi. . . muốn. . nhanh.....

Vương Nhất Bác cúi đầu tỉ mỉ nhìn Tiêu Chiến, chỉ thấy anh vô ý thức xoay đầu qua lại trên mặt bàn, mái tóc đã sớm rối tung, nhưng lại gấp bội lần mị hoặc. Hai mắt nhắm chặt, sắc mặt ửng đỏ, dĩ nhiên là đã hoàn toàn sa vào tìиɧ ɖu͙©, không cách nào tự kềm chế.

Một đôi chân ngọc ngà, thon dài lại càng chủ động mở ra thật rộng, để lộ hoa huyệt đỏ sẫm đang tự động khép mở, âm thầm cầu xin được cậu tiến vào.

Cả người mồ hôi lấm tấm, da thịt sáng ngà, trơn bóng, vì nhiễm tìиɧ ɖu͙© mà ửng hồng, nổi bật trên nền đá màu đen hết sức xinh đẹp.

Chứng kiến cảnh tượng mê người như vậy, Vương Nhất Bác làm sao còn có thể suy nghĩ cho nhiều, trực tiếp đem hai chân Tiêu Chiến gác lên vai mình, phân thân đặt nơi huyệt khẩu của anh, hơi đẩy thắt lưng, chậm rãi tiến vào nơi sâu nhất trong mật động nhỏ hẹp mềm mại kia.

- Ư. . .ưʍ. . . Tuyệt quá. . . Ha. . . A. . .

Thân thể bị mở ra từng chút từng chút một , huyệt khẩu bị kéo căng hết mức, nội bích vừa mới thả lỏng tức thì bị một vật nóng bỏng, cứng như sắt thép chen vào, cảm giác tiêu hồn thực cốt làm Tiêu Chiến thành thật mà siết chặt nghênh đón, khao khát càng nhiều.

- Đừng. . . Nhất... Bác. . . Sâu. . . Sâu thêm một chút. . .

Vương Nhất Bác chỉ có cảm giác bị khoang thịt nóng rực ma mị xinh đẹp kia bao lấy, cật lực mυ"ŧ vào, cực lạc kɧoáı ©ảʍ từng đợt xông lên đại não, như thôi miên tất cả các giác quan. Cậu cũng không còn quan tâm chú trọng vào cái gì là tiết tấu cùng kĩ xảo, chỉ áp lên người Tiêu Chiến điên cuồng mà trừu động.

- AAA . . Đừng. . .Đừng.... Tôi chịu không nổi. . .

Tiêu Chiến cảm giác cả thân thể đã bị đâm thủng, vật cứng nọ như đang muốn đào sâu tới đỉnh điểm tận cùng, ở trong cơ thể anh mà chà sát giày vò.

Trong mị bích mềm mại, nơi nào trải qua chà đạp, đều ẩn ẩn đau đớn, kéo theo cảm giác vui sướиɠ khuếch tán đến tất cả các ngóc ngách của cơ thể, mỗi tế bào thần kinh đều lớn tiếng kêu gào.

Phối hợp theo động tác của hai người, cả bàn ăn cũng mạnh lung lay, phát ra tiếng cót két, hòa cùng với tiếng thân thể da thịt va chạm nhau, tiếng nước da^ʍ mỹ nơi giao hợp, còn có tiếng rêи ɾỉ triền miên bất tuyệt của hai người, khiến cả cảnh xuân trong căn bếp nhỏ lại càng thêm vạn phần phong tình. .

Vương Nhất Bác cuồng bạo mà tiến xuất, kɧoáı ©ảʍ chồng lên từng đợt kɧoáı ©ảʍ điên cuồng, rốt cuộc cũng vượt qua điểm giới hạn.

Tiêu Chiến cũng không chịu nổi, cong lưng lại, khóc kêu lên.

- Dừng. . . Dừng lại. . . Tôi chết mất. . . Dừng lại. . .

Thêm một bước nữa, là có thể nếm thử cảm giác cao trào sung sướиɠ đến run người, nhưng bất luận Vương Nhất Bác đâm vào điểm mẫn cảm thế nào, trước sau vẫn còn thiếu một bước.

- Nói. . . Anh là của tôi. . . tôi sẽ cho anh phóng thích. . .

Vương Nhất Bác vừa thở hổn hển vừa dỗ dành. Kỳ thật cậu cũng sắp chống đỡ không nổi, khoang thịt của Tiêu Chiến càng lúc càng kẹp chặt, đã sớm khiến cậu như sóng vỡ bờ rồi.

- Tôi. . . là của cậu. . . Vương... Nhất Bác.... tôi là của cậu. . .

Cơ thể muốn căng ra vì không được phát tiết, Tiêu Chiến lo sợ chỉ một giây nữa thôi mình sẽ chết đi mất, vội vàng hét lên, đáp lại lời của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác vươn tay cầm lấy ngọc hành đã đứng thẳng của anh, dùng ngón cái vuốt dọc theo ngọc hành từ gốc tới đỉnh, cuối cùng dừng lại ở trên đầu mà tàn nhẫn xoa nắn ma sát.

- AAAA.....

Dưới bàn tay của Vương Nhất Bác, tất cả kɧoáı ©ảʍ như dòng điện tập trung về phía phân thân, đã sắp tuôn ra ào ạt, lại bị ngón cái dùng sức ngăn chặn.

Tiêu Chiến gắt gao nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, cả thân thể rướn lên, run rẩy cầu khẩn.

- Thả ra. . . Cho tôi. . . Cầu. . . xin cậu. . .

Nước mắt không còn kiềm chế được mà lăn xuống.

Vương Nhất Bác không đành lòng đùa giỡn tiếp với anh, buông lỏng tay ra.

- Ư... AA....

Điện quang hỏa thạch trong đầu chỉ vừa lóe lên, ngọc hành đang đứng thẳng liền phun ra một chuỗi những dòng ái dịch tích tụ đã lâu.

Đã đến thời khắc đạt được cao trào, nhưng Tiêu Chiến mở miệng cả nửa ngày cũng không thốt ra được một tiếng, ngay cả hô hấp cũng quên mất. Ý thức tan rã, chỉ còn thân thể từng chút từng chút co quắp lại. Nội bích đồng thời cũng co rút lại, chặt chẽ chưa từng có, kɧoáı ©ảʍ run run từ phân thân xông lên làm cho Vương Nhất Bác thấy hoa mắt, du͙© vọиɠ ào ạt tuôn ra như dòng suối, động thân mạnh một cái, liền cũng bắn thẳng vào nơi sâu nhất .

- Chiến... Tiêu Chiến....

Trước mắt dường như có cái gì đó bùng nổ mạnh mẽ, Vương Nhất Bác gầm nhẹ, gọi tên người yêu, nương theo từng đợt co rút mạnh mẽ ở phần hông, đem ái dịch nóng bỏng, toàn bộ bắn thẳng vào trong cơ thể của Tiêu Chiến.

Thân là con trai, lại bị một người con trai khác dày vò toàn bộ du͙© vọиɠ lẫn thể xác, cảm giác xấu hổ khiến Tiêu Chiến thoáng chốc tỉnh táo lại.

Cúi đầu nhìn Vương Nhất Bác đang gối đầu lên ngực mình thở dốc, trong lòng lại sinh ra cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Vòng tay khoát lên tấm lưng đẫm mồ hôi của cậu, ngón tay nhẹ nhàng luồn vào mớ tóc dính bết trên cổ của cậu, cảm nhận da thịt phập phồng, cọ xát theo từng hơi thở của cả hai, chỉ cảm thấy hai người tâm ý tương thông, thậm chí so với chuyện điên cuồng khi nãy, càng làm cho lòng người mê đắm hơn.

Tận đáy lòng dâng lên nguyện vọng mãnh liệt.

Đời này, không bao giờ ra đi nữa!

Vương Nhất Bác dường như nghe được tiếng lòng của anh, hai dấu ngoặc trên má càng lúc hiện rõ to.

Vốn định ngẩng đầu lên khẽ hôn anh, nhưng cảm giác vừa mới qua cao trào vẫn còn lưu lại trong cơ thể, xương cốt cả người như nhũn ra không động đậy được, đành phải ôm chặt người dưới thân, im lặng hưởng thụ tiếng tim đập đều đều của cả hai.

Phân thân còn ở lại trong cơ thể Tiêu Chiến cũng từ từ mềm xuống, từ trong huyệt khẩu dần tuột ra. Một tiếng "póc" mơ hồ nhẹ vang lên, làm cho Tiêu Chiến một trận đỏ mặt tía tai.

Ôm nhau hơn mười phút, Vương Nhất Bác cảm giác thân thể đã phục hồi sức lực, ngẩng đầu lên đã thấy Tiêu Chiến mơ màng muốn thϊếp đi. Nhận ra mặt bàn đá cẩm thạch lạnh lẽo thấu xương, cậu đành vội vàng ôm anh lên.

Tiêu Chiến trong lúc mơ hồ, liếc mắt thấy cái gì đó, xấu hổ vùi đầu vào vai Vương Nhất Bác, không chịu ngồi dậy.

Vương Nhất Bác nhìn theo hướng ánh nhìn của anh, dở khóc dở cười, thì ra lúc nãy hai người vun vẩy phóng túng, nên bây giờ trên mặt bàn màu đen tuyền đã lốm đốm những vệt trắng ngà.

Tiêu Chiến là một người quy củ, hồi tưởng lại tình cảnh bản thân vô cùng da^ʍ mỹ trên bàn ăn, chỉ ước gì tìm được chỗ nào đó để giấu mặt vào.

Vương Nhất Bác nghiêng người ôm anh về phòng ngủ, vừa đi vừa trêu đùa.

- Làm cũng làm rồi, còn xấu hổ cái gì, lúc nãy là ai khóc lóc nói muốn, muốn hả?... AA...

Tiêu Chiến ngượng quá hóa giận, cắn mạnh lên cổ cậu một cái.

Đến khi được thả xuống giường, Tiêu Chiến vẫn như cũ, vùi đầu vào trong gối, đưa lưng về phía Vương Nhất Bác, bộ dạng y như đà điểu rút cổ.

Vương Nhất Bác lúc đầu chỉ cảm thấy đáng yêu, sau đó lại nhìn thấy trên người anh có nhiều dấu hồng mai, là kiệt tác do mình tạo nên, trên bờ mông tuyết trắng còn lưu lại vài vết móng tay, Vương Nhất Bác không khỏi đau lòng, vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp. Tiếp xúc nhẵn nhụi khiến trái tim đã bay ra khỏi l*иg ngực, dục cảm lại nhen nhóm dâng lên.

Giữa cặp mông lộ ra hoa huyệt xinh đẹp vừa mới bị chà đạp, hồng tươi, ướŧ áŧ, thỉnh thoảng vẫn còn trọc dịch màu trắng chảy ra từ huyệt khẩu, uốn lượn theo bắp đùi tràn xuống, hình ảnh diễm lệ, khao khát không nói nên lời. Thấy vậy Vương Nhất Bác trong lòng nóng như lửa đốt, từng đợt từng đợt sóng du͙© vọиɠ dâng lên cuồn cuộn.

- Tiêu Chiến.....

Vương Nhất Bác cúi xuống, tựa vào lưng Tiêu Chiến, khẽ cắn cắn vành tai anh, thì thào lên tiếng, một đôi tay bắt đầu không an phận, vuốt ve lên da thịt lúc nãy còn thấm đẫm mồ hôi, giờ đã khô ráo mượt mà .

Lúc Tiêu Chiến phát hiện chuyện không đứng đắn đó thì đã muộn, thân thể bị đè nặng, bên tai tất cả đều là hơi thở nóng rực của Vương Nhất Bác, còn có thanh âm làm nũng của cậu

- Thêm một hiệp nữa đi~ Tiêu Chiến~ Tiêu Chiến ca ca ~~

Phía sau cái vật cầm thú kia đã sớm đứng thẳng, vừa cứng, vừa nóng, chạm vào giữa mông anh, cọ xát tới lui, vừa di chuyển vừa chờ đợi.

Một bên trong lòng đem người này mắng một trăm lần, một bên cảm giác được hành vật nóng rực đã kề cận tại hoa huyệt, cứ chầm chậm cọ xát mà không chịu tiến vào. Thân thể thành thật lại một lần nữa nổi lên phản ứng.

Vương Nhất Bác hài lòng nghe được người dưới thân phát ra tiếng rên nặng nề, biết anh không phản đối, liền kéo người anh qua, nằm đè lên, ngực bụng tương thϊếp, thẳng lưng đẩy mông từ từ di chuyển.

Thở dốc, rêи ɾỉ, nghênh hợp. . .

Dục hỏa bốc nhanh như củi khô gặp lửa, Tiêu Chiến cố bám víu lấy một tia lý trí cuối cùng , mơ mơ màng màng nghĩ, ngày mai, nhất định phải quay về kí túc xá của mình mới được. . .

....

....

.....

======

Hết chương 16

Ụ á, Vương Nhất Bác cậu quá đáng, còn gì cái eo của Chiến Chiến nữa chứ 🙃🙃Cùng Nhau Chinh Phục Bầu Trời [Bác Chiến] - Chương 16 (H)Cùng Nhau Chinh Phục Bầu Trời [Bác Chiến] - Chương 16 (H)