Chương 9

Đoàn làm phim "Dạ Vũ", bởi vì nam thứ mà toàn bộ thông cáo, các cảnh phim trước đó đều phải bỏ đi hết. Nhân viên trong đoàn thức suốt đêm để lập ra lịch trình mới, hôm nay Vương Nhất Bác có việc phải ra ngoài, họ đều làm việc ở tổ hai, tìm diễn viên thế thân, quay các cảnh quay của nam thứ, muốn chờ sau khi nam thứ quay lại, thì chỉ cần quay mấy cảnh cận mặt là xong. Vậy là có thể rút ngắn thời gian, giảm bớt chi phí phát sinh.

Nhưng bây giờ Tiêu Chiến tới rồi, các cảnh quay của thế thân đương nhiên cũng không dùng được nữa. Dáng người của thế thân kia cường tráng, nào được thanh thoát như Tiêu Chiến?

Cũng may người tới sớm, hôm nay cũng chưa quay nhiều cảnh lắm.

Phó đạo diễn hưng phấn muốn kéo Tiêu Chiến đi quay bổ sung cảnh trèo tường, lướt trên các mái nhà.

Bởi cảnh này chỉ quay từ xa, Tiêu Chiến không cần phải hóa trang kĩ càng lắm. Chỉ mặc trang phục diễn, đội tóc giả lên, anh đã bị sư phó cùng tổ phim kéo đi quay một cách bất đắc dĩ.

Tiêu Chiến cũng không biết có phải đoàn làm phim điện ảnh nào cũng đều kiệm lời như vậy hay không, dù sao thì cái tổ phim này làm gì cũng đều rất gấp gáp.

Chờ tới khi Tiêu Chiến học xong hết các động tác, tập luyện hai lần, tới giờ nghỉ, Vương Nhất Bác mới quay lại. Hắn đang ở trong một lều khác, quan sát kĩ cảnh quay trong nhà của nữ chính. Không hề tới làm gián đoạn cảnh quay của Tiêu Chiến, tức là cho anh qua rồi.

Tiêu Chiến mặc áo khoác vào, đi qua, đứng ngoài cửa im lặng chờ hắn.

Ánh mặt trời chiếu lên nửa người anh, làm cho làn da anh trở nên trắng ngần.

Vương Nhất Bác quay phim một lúc mới thấy anh, không khỏi mỉm cười, bảo mọi người nghỉ ngơi, lại vẫy tay với anh, ý bảo anh qua đây.

Tiêu Chiến đi tới, bọc người trong áo khoác, nhỏ giọng hỏi: "Tôi tạm thời chưa kí hợp đồng có được không."

Vương Nhất Bác nhướng mày.

Tiêu Chiến lại nói: "Tôi với công ty quản lý còn chưa chấm dứt hợp đồng... Để tới cuối tuần đi, mà cũng không cần tới tận cuối tuần đâu."

Vương Nhất Bác cũng đã được xem trò khôi hài kia của họ, biết thời gian này hơi nhạy cảm, nghe vậy thì đáp: "Được rồi. Hợp đồng cậu cầm về xem trước đi, không sao cả, lúc quay thì cậu cứ quay như bình thường. Tôi nói cho Lưu Phong một tiếng. Nhưng nội dung kịch bản thì phải bảo mật, quy định này cậu hiểu chứ?"

Tiêu Chiến: "Hiểu."



Tiêu Chiến chưa kí hợp đồng, Vương Nhất Bác cũng không đưa kịch bản hoàn chỉnh cho anh.

Nam thứ có rất nhiều đất diễn, dưới tình huống không có cảnh quay nào cận mặt, thì còn lại chỉ toàn là cảnh quay võ thuật. Vương Nhất Bác cho anh thời gian một tuần để quay lại tất cả các cảnh quay xa phải bỏ đi trước đó, đồng thời học thêm động tác của các cảnh quay sau với chỉ đạo võ thuật, rồi lại chụp một bộ ảnh tạo hình. Chờ kí kết xong, là bước vào giai đoạn quay phim theo lịch trình đã định.

Dáng người này của Tiêu Chiến, quay cảnh đánh võ thế nào trông cũng rất đẹp.

Hơn nữa tay chân anh nhanh nhẹn, chỉ cần trao đổi qua với chỉ đạo võ thuật là có thể lập tức phối hợp được ngay, mấy cảnh quay xong gần như không có lần nào NG, tiến độ còn nhanh hơn cả dự đoán.

Nhà sản xuất cũng tới đây xem một lát, cảm thấy đúng là rất được, thì lại quay đầu đi rồi.

Phó đạo diễn đối với Tiêu Chiến càng thêm "yêu chiều có thừa", tận tới lúc chạng vạng, trợ lý Lưu chạy tới nói với Tiêu Chiến rằng đã sắp xếp xong phòng ở cho anh, anh mới có thể chạy thoát khỏi tay phó đạo diễn.

Tiêu Chiến tự mình thay lại quần áo, rút điện thoại từ trong túi ra xem nhật kí cuộc gọi.

Anh thấy Vương Đào gọi cho mình mười mấy cuộc, mấy chục cái tin nhắn.

Tiêu Chiến không trả lời lại mà lên ứng dụng mạng xã hội xem xét tình hình trước.

Video quay anh và Quý Vân Phàm – hoa mỹ nam chung người quản lý với anh – đóng phim sáng nay đã được up lên rồi. Bóng Đèn là một paparazzi chuyên nghiệp, góc quay rất xảo quyệt, hơn nữa chất lượng video lại cao, hình ảnh rõ ràng, làm cho đối phương không thể có cơ hội để lươn lẹo chối cãi.

Video được up lên vào buổi sáng, tới trưa, thủy quân bắt đầu share bài tạo thế, tới tối rốt cuộc cũng chậm rãi trở thành cơn sốt.

Không biết có phải do Vương Đào đắc tội với người khác hay là sự nhẫn nại của công chúng đối với sự loạn lạc của làng giải trí đã tới cực hạn, mà cứ liên quan tới scandal của idol nào, là ai cũng đều thích bu lại hóng phốt, độ hot của chuyện này còn cao hơn cả tưởng tượng của anh.

Dưới video quả thực chính là hiện trường thoát fan, tốc độ này muốn khống chế cũng khống chế không nổi.

Không lạ khi Vương Đào gấp tới như ngồi trên đống lửa, muốn tìm anh.

Trong lúc nhất thời Tiêu Chiến lại cảm thấy xa lạ như đã mấy đời, lại có chút hoang đường tới buồn cười.



Lúc này chuông điện thoại lại lần nữa reo vang, tần suất rung động cũng có vẻ càng thêm vội vàng, Tiêu Chiến chỉ chậm rãi ấn nghe máy.

Khi Tiêu Chiến mặc thường phục ra ngoài, Vương Nhất Bác đang ăn cơm, Lưu Phong ngồi cạnh thì cầm điện thoại hóng phốt kể cho hắn nghe.

Không biết là thấy được vụ gì, cả hai túm tụm vào nhau, lẩm bà lẩm bẩm tới là kích động.

Vương Nhất Bác thoáng thấy Tiêu Chiến lại gần, lập tức ngậm mồm, bày ra hình tượng cao lãnh.

Tiêu Chiến thấy vậy thì tạm dừng bước chân rồi mới lại gần. Lưu Phong lại rất thẳng thắn, cậu ta cầm điện thoại chạy tới, làm mặt quỷ hỏi: "Đây là anh phải không?"

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn, phát hiện đúng là video anh vừa xem ban nãy, gật đầu.

Lưu Phong vui vẻ nói: "Anh bị đạo diễn Vương nhặt về như vậy đấy hả?"

Tiêu Chiến cảm thấy cái từ "nhặt" này dùng khá là vi diệu, đáp lại qua loa: "Hẳn là như vậy."

Lưu Phong vỗ mạnh lên vai anh: "Anh đây là trong cái rủi có cái may! Có gì đâu mà phải ngại nhỉ?"

Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác, hỏi: "Đạo diễn Vương, tôi xin nghỉ ngày mai được không?"

Vương Nhất Bác hơi khựng lại, liếc mắt đánh giá anh, hỏi: "Có chuyện gì?"

Tiêu Chiến đáp: "Tôi đi chấm dứt hợp đồng."

"Bây giờ lại tìm gặp anh để chấm dứt hợp đồng á?" Lưu Phong hừ một tiếng, "Động cơ chắc chắn là không đơn thuần!"

"Vậy chấm dứt với bên kia xong thì kí luôn với bên này." Vương Nhất Bác rút tờ giấy ăn ra lau miệng, sau đó ung dung thản nhiên gật đầu bảo: "Tôi cho phép, ngày mai tôi sẽ đưa cậu đi. Ở đây không tiện gọi xe."

Tiêu Chiến há hốc miệng đờ ra, đối diện với vẻ mặt "ông đây phải đi xem náo nhiệt" của Vương Nhất Bác, cuối cùng vẫn nuốt chửng bốn chữ "tôi tự lái được" xuống, sửa lại thành: "Cảm ơn."