Vương Nhất Bác nhìn qua máy quay giám sát, nói tiếp: "Về phần diễn xuất..."
"Tôi cảm thấy diễn cũng được lắm." Phó đạo diễn ngồi sau lưng hắn suýt chút nữa đã mất hết cả tiết tháo, chỉ vào Tiêu Chiến mà nói: "Hình tượng của người bạn nhỏ này, xem ra rất hợp với Bắc Cố. Lạnh lùng như thanh tùng lại mang theo cảm giác u buồn nhàn nhạt, có phải vậy không?"
Mấy người còn lại đều gật đầu theo.
"Cảnh võ thuật nếu quá coi trọng lời nói, diễn xuất thì cũng không dùng được bao lâu. Kĩ thuật của đạo diễn Vương đây tốt như vậy, chắc chắn có thể dùng kĩ thuật màn ảnh để bù đắp lại."
Trong lòng Vương Nhất Bác rất hưng phấn, nhưng hắn vẫn là một người đạo diễn nghiêm khắc, thế là hắn chỉ vào Tiêu Chiến, bảo: "Không phải xem kịch bản nữa, cậu, diễn vẻ mặt ẩn nhẫn phẫn nộ đi xem nào."
Tiêu Chiến mặc đồ mỏng manh, khuôn mặt đã sắp bị đông cứng lại, nghe vậy thì trầm tư một lát, rồi hít sâu một hơi, bày vẻ mặt ẩn nhẫn phẫn nộ ra.
Ai ngờ nước mũi lại long lanh lấp lánh phun ra.
Mọi người tức khắc cười ầm cả lên.
Người đàn ông mập mạp dẫn đầu vỗ tay nói: "Rất tốt! Vô cùng tốt! Tôi biết cậu đã nắm chắc được tinh túy rồi!"
Bầu không khí trong tổ quay lập tức trở nên sôi nổi.
Tiêu Chiến im lặng cúi đầu, đưa ngón tay đã sắp mất đi tri giác rút gói khăn giấy trong túi ra, lau sạch mặt. Hai tai anh hiện màu đỏ ửng, không biết là do trời lạnh hay là ngượng ngùng.
Vương Nhất Bác cũng muốn cười lắm mà vẫn cố xị cái mặt ra, nói: "Lời thoại của nhân vật này không nhiều lắm, nhưng diễn xuất nội tâm rất phức tạp, yêu cầu phải đọc hiểu được. Chút nữa cậu tới tìm tôi, tôi giảng giải cách diễn cho cậu. Động tác võ thuật cũng nhiều, khá nguy hiểm. Tôi nói rõ ràng với cậu trước, cậu đừng để đến lúc đó lại hối hận. Cậu phải nghiêm túc quay phim, nếu cậu không nghiêm túc, tôi sẽ cho cậu out luôn giống như nam thứ trước đó. Làm hỏng việc của tôi, tôi sẽ bắt cậu bồi thường tổn thất."
Tiêu Chiến gật đầu, lông mày hơi nhíu lại, chóp mũi bị đông lạnh tới đỏ bừng lên. Bộ dáng này vừa nhìn đã thấy thật đáng thương, ngoan ngoãn.
Trợ lý đã mang cái áo khoác anh cởi ra tới, khoác lên người anh, cười với anh một cái.
Vương Nhất Bác thuận lợi thu phục nhân viên dưới trướng, vui sướиɠ muốn chạy đi tìm nhà sản xuất, muốn anh ta thực hiện lời hứa. Lại nghĩ tới chuyện Tiêu Chiến bây giờ không có người quản lý, cũng chưa từng quay phim điện ảnh bao giờ, có thể sẽ không biết quy tắc trong đoàn phim của họ, thì lại gọi một tiếng: "Tiểu Lưu!"
Trợ lý: "Ở đây đạo diễn Vương!"
Vương Nhất Bác: "Cậu nói cho cậu ấy biết một vài yêu cầu và quy tắc của phim trường chúng ta đi!"
Trợ lý tướng thanh đáp: "Vâng thưa đạo diễn Vương!"
Vừa mới đáp lại xong, Vương Nhất Bác đã không còn thấy tăm hơi tung tích đâu nữa.
"Hoan nghênh anh gia nhập vào đoàn phim "Dạ Vũ"." Trợ lý đi tới trước mặt Tiêu Chiến, giơ tay ra với anh, cười nói: "Chào anh, Bắc Cố."
Tiêu Chiến ngẩn ra rồi mới kịp phản ứng lại.
"Bắc Cố..." Anh lẩm nhẩm tên của nhân vật này mãi, vẫn còn chưa biết nhân vật mình phải diễn rốt cuộc là nhân vật như thế nào, cũng đưa tay ra bắt lấy tay trợ lý.
Giờ phút này trong ánh mắt anh có chút mờ mịt.
Cứ vậy mà vào được đoàn làm phim lớn như thế? Vào thời khắc anh chuẩn bị rời khỏi cái giới này?
Trợ lý có vẻ rất hiểu anh, nở nụ cười, nói: "Đạo diễn Vương thường ngày chỉ lo việc quay phim, việc vặt gì cũng đều do tôi quản lý. Tôi tên Lưu Phong. Có việc gì anh cũng có thể tìm tôi, nào nào, thêm bạn tốt trước đã. Bình thường anh thích dùng WeChat hay QQ hơn."
Tiêu Chiến cũng lấy điện thoại ra: "Cái nào cũng được."
Trợ lý lại bảo: "Đoàn phim chúng ta, chỉ nghiêm túc đóng phim, không được làm việc gì thừa thãi. Anh cứ nhớ rõ những lời này là được rồi."
Khi nói, cậu ta nhìn vào mắt Tiêu Chiến, cảm thấy anh cũng không phải là người sẽ gây ra chuyện, chỉ nhắc qua như vậy rồi thôi.
Trợ lý Lưu còn đang định phổ cập một chút về chuyện của đoàn làm phim, người bên cạnh đã lên tiếng trước: "Này, cậu kia! Diễn viên mới tới ấy, tên là gì ấy nhỉ? Cậu tới đây hóa trang đi đã!"
Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn qua.
Phó đạo diễn đã túm lấy anh, cười với Lưu Phong: "Cậu ấy để tôi đưa đi trước đã, quay xong cảnh hôm nay rồi trả lại cho cậu."
Trợ lý vẫy vẫy tay: "Đi thong thả ~ ơ không đúng! Thông tin cá nhân của anh thì sao? Người quản lý nữa? Tôi còn phải sắp xếp cho anh!"