Chương 7

Thân kiếm được nâng lên hơi cao.

Giây tiếp theo, bóng dáng anh bắt đầu chuyển động.

Ánh kiếm lóe lên, dồn dập quét về phía trước. Tiếng gió ào ào, hợp với hư ảnh làm màn múa kiếm trở nên hoa cả mắt.

Cho dù có là người ngoài nghề, cũng vẫn hiểu được rõ rằng chiêu thức của anh rất nhanh, là những chiêu thức chỉ sợ phải là chuyên gia mới có thể biểu diễn ra được.

Đột nhiên, động tác tấn công của anh hơi dừng lại, chân khẽ nhún, lại thu kiếm về phòng ngự, thân người nghiêng qua ngăn cản. Ngay sau đó, cổ anh như bị đâm trúng, toàn thân anh lảo đảo vội ngửa ra đằng sau.

Thế tiến công như mưa ban đầu, chợt trở nên gian nan, như gặp phải trở ngại lớn lao.

Anh che kiếm trước người, bàn tay trái bọc sau thân kiếm, cơ thể lùi về sau vài bước, cơ bắp toàn thân đều có thể cho thấy sự khẩn trương của anh vào giờ phút này.

Mọi người nín thở.

Rốt cuộc, ánh mắt của kiếm khách thay đổi, mang theo sự quyết tuyệt liều lĩnh, chân phải giẫm xuống đất làm trụ cột để toàn thân lui xuống, trường kiếm trong tay vừa rụt về, theo động tác hạ eo, anh lại quét mạnh về phía trước, lia một kiếm.

Gió yên lá rụng, sát khí tiêu trừ.

Tất thảy đã trần ai lạc định.

Kiếm khách thu kiếm về lại vỏ, xoay người đưa lưng về phía họ, bóng lưng quật cường kia, cứng cỏi mà lạnh lùng như núi băng.

Hô hấp của mọi người chậm hai nhịp, ai nấy chớp mắt thật mạnh mới hồi phục lại được tinh thần.

Động tác của Tiêu Chiến thực sự quá lợi hại! Chỉ là một cảnh võ thuật kéo dài chưa tới hai phút, họ lại như đã được xem xong một cảnh giao phong kịch liệt của hai người.



Xuất sắc tới mức có thể trực tiếp biểu diễn kịch câm, đủ để nhìn ra người biểu diễn đã dày công tôi luyện, nắm chắc sức lực cơ thể, đây căn bản không phải là thứ người ngoài nghề muốn bắt chước là có thể bắt chước được.

Cao... cao thủ!

Tiêu Chiến thu thế xong mới xoay người lại, vẫn đứng đó an an tĩnh tĩnh như trước, như một đứa trẻ cần cù chăm chỉ, thành thật không nói chuyện.

Vương Nhất Bác rất vui mừng, rất hài lòng, rất hưng phấn.

Nói thật, trong làng giải trí, có ai lại không thích đứa trẻ biết nghe lời?

Vương Nhất Bác ngửa đầu, vẻ mặt mang theo chút ra oai, quay đầu lại hỏi: "Thế nào? Người này diễn Bắc Cố được chứ hả?"

Mấy người phó đạo diễn và biên kịch gật lia gật lịa, hận không thể nhận người ngay lập tức.

Kỹ xảo võ thuật như vậy, họ còn nói được câu nào nữa?

Hoàn toàn thích hợp, vô cùng thích hợp. Động tác đẹp đẽ trôi chảy, chiêu thức linh hoạt bắt mắt, là một tuyển thủ có thể đạt được điểm tối đa mà không cần phải tranh luận gì thêm.

Dáng người của anh, cùng với đường nét khuôn mặt vô cùng thích hợp với màn ảnh lớn, cũng rất phù hợp với thẩm mỹ. Nhận anh vào đoàn, những thế thân có cơ thể cường tráng kia đều có thể tinh giản đi hết.

Kể cả anh có diễn không tốt... thì dù sao thiết lập của nhân vật này cũng là mặt than, cả phim đều che mặt, điểm nổi bật mấu chốt nhất của bộ phim chính là võ thuật, phần diễn có thể hạ thấp yêu cầu xuống một chút. Hơn nữa, nhìn vào sự biến hóa trong vẻ mặt khi biểu diễn võ kiếm vừa rồi của anh, có thể thấy được rằng anh cũng không phải là kẻ dốt tới hết thuốc chữa.

Nam diễn viên trước đó, quản lý của cậu ta đã lấy đầu ra để bảo đảm với Vương Nhất Bác, nói cậu ta tuyệt có thể đảm nhiệm được vai diễn này, Vương Nhất Bác mới đồng ý cho vào đoàn. Không ngờ trên đời lại có người đần độn tới mức đó.

Có người để so sánh. Diễn viên trẻ này thật con mẹ nó quá là đáng yêu!