Chương 49

Lưu Phong và Vương Nhất Bác cười tới rụng rốn, hai tên núp sau bức tường chẳng được, bị fan phát hiện ra.

Tiêu Chiến cứng đờ mặt, bất đắc dĩ nhìn về phía hai người kia.

Quá đáng quá rồi.

Đạo diễn Vương vẫn rất sĩ diện, hắn cố gắng ép vẻ mặt mình trở lại bình thường, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra túm Lưu Phong chạy đi.

"Người trong đoàn phim của anh à?" Chị gái nhỏ híp mắt nhìn, không nhìn rõ, nói, "Anh trai mặc áo khoác màu đen kia trông rất đẹp trai, nếu là đạo diễn Vương thì tốt rồi. Aiz."

Tiêu Chiến: "..." Căn bản không dám nói cho cô biết sự thật.

Chị gái nhỏ lại hỏi: "Đạo diễn Vương là người như thế nào?"

Tiêu Chiến: "???" Anh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc tới mức hoảng sợ.

Chị gái nhỏ vội nói: "Không phải không phải! Em không có ý đó. Em muốn hỏi là, người trong đoàn phim không bắt nạt anh đấy chứ? Đạo diễn Vương có giận cá chém thớt với anh vụ lần trước không? Em thấy miệng lưỡi anh ta khẩu nghiệp sắc bén lắm, tính tình ngày thường hẳn cũng không được tốt."

Tiêu Chiến đáp: "Không đâu, mọi người đều rất tốt. Chuyện lần trước cũng là nhờ có anh ấy giúp làm sáng tỏ."

"Anh nghĩ nhiều quá rồi, người ta chỉ muốn làm sáng tỏ vì bản thân người ta thôi." Chị gái nhỏ thở dài, "Tiêu Chiến à, anh thành thật quá, có khi người ta bắt nạt, ăn hϊếp anh, anh cũng không biết. Giang hồ hiểm ác lắm."

Tiêu Chiến bất đắc dĩ.

Rốt cuộc là cô muốn thế nào...



Fan chỉ là muốn quan tâm tới anh.

Chị gái nhỏ đặt cái túi của mình xuống, bắt đầu lục đồ trong túi ra.

"Em mang chút đồ ăn vặt tới cho anh, đương nhiên mấy món có lượng calories cao anh không được ăn nhiều, sẽ bị béo lên. Bây giờ anh không được béo lên, anh biết chưa? Có biết bao nhiêu người thèm nhỏ dãi dáng người của anh, nhất định phải chú ý tập thể hình!" Cô gái nói lời thấm thía, "Nhưng mà dáng người của anh bây giờ, béo lên chút chút cũng không sao. Nhớ ăn ít đồ cay thôi, đừng để nổi mụn! Còn nữa, đừng tập mấy bài tập giúp tăng hoặc giảm cân ngắn hạn, dễ bị thương lắm! Cho dù có luyện về được thì cũng không còn đẹp trai được như trước. Mấu chốt là xấu đi rồi anh có thể sẽ không hot lên được nữa đâu."

Chị ơi chị còn quan tâm tới sự nghiệp của em hơn cả người quản lý của em đấy.

Giờ thì Tiêu Chiến lại thắc mắc không biết bao giờ vụ tham ban này mới tới hồi kết thúc.

Cái túi to màu đen của chị gái nhỏ đựng được nhiều đồ hơn cả Tiêu Chiến nghĩ. Hẳn là cô muốn dùng toàn bộ sức lực của mình, gánh vác năng lượng của cả một fandom, không muốn làm cho Tiêu Chiến bị mất mặt.

... Ai ngờ, từ khi biểu ngữ kia được trưng lên, mặt mũi Tiêu Chiến đã mất sạch rồi.

Cô xách một túi nilon to đựng đồ ăn vặt ra, đưa cho Tiêu Chiến, sau đó lại lấy túi đựng đồ uống ra. Vẫn chưa hết, đôi tay cô không ngừng lục lọi trong túi, cuối cùng cũng lấy ra được một cục bông tròn tròn trắng trắng.

Tiêu Chiến nhìn thấy cái mũ tai thỏ màu trắng kia, trong lòng chỉ muốn từ chối, nhưng trước mặt fan, anh không từ chối nổi, bởi ai mà biết được lần sau cô mở miệng ra sẽ còn nói những lời gì. Đáng sợ hơn là cô còn khóc nữa.

Tiêu Chiến do dự, rồi vẫn đồng ý với cô.

Dù sao thì đây cũng là... antifan duy nhất của mình.

Tiêu Chiến đè tóc xuống, đội cái mũ kia lên đầu. Anh cũng không nhìn thấy mình trông như thế nào, không sao, mà bộ dáng của fan thì có vẻ rất hưng phấn.

Anh chủ động lại gần, muốn chụp ảnh chung với đối phương, ai ngờ chị gái nhỏ lại từ chối.

Cô nói rất nghiêm túc thuyết phục: "Em không muốn mình lọt vào bức ảnh, em sẽ phá hỏng hình ảnh tốt đẹp này mất. Anh đứng đó để em chụp hai bức là được rồi."



Tiêu Chiến: "..."

Cô còn bảo Tiêu Chiến tạo dáng: "Em muốn cảm giác tương phản gây đáng yêu, anh tạo dáng một chút cho em đi. Chính là cái cảm giác trên đời này ông đây là nhất ấy, anh hiểu không?... Đúng đúng đúng, nắm cái tai anh đi. Không phải tai thật, là cái tai trên đầu anh ấy... Tiêu Chiến anh đẹp trai quá đi mất!"

Chờ tới lúc rốt cuộc cũng chụp xong, Tiêu Chiến tuyệt vọng hỏi: "Em có muốn kí tên không?"

Chị gái nhỏ này cuối cùng cũng có chút bộ dáng của fan, rút một quyển kí tên từ trong túi ra: "Muốn chứ. Tiếc là anh không có mấy thứ như ảnh tạp chí này nọ, nhưng em đã làm riêng cho anh một quyển sổ lưu niệm rồi. Nếu anh muốn em sẽ đưa cho anh một quyển."

Tiêu Chiến nhận lấy, lật xem, giờ anh mới tin người này đúng là fan của mình.

Sổ lưu niệm được làm rất cẩn thận, trên mỗi trang sổ đều có hình trang trí vẽ bằng tay, có dán ảnh của anh lên, còn có chú thích là ảnh chụp trong tác phẩm nào.

Có vài ảnh trong đó, ngay cả Tiêu Chiến cũng đã quên mất là chụp lúc nào ở đâu. Thậm chí ảnh chụp thương nghiệp cũng không bỏ sót.

Tiêu Chiến kí tên mình lên trang lót, lại viết thêm chữ "To" lớn, chuyển lời tới người khác theo yêu cầu của cô, rồi đưa bút lại cho cô.

Cô gái cầm quyển sổ, biết mình phải đi rồi, lại nhịn không được rơm rớm nước mắt, dặn dò: "Anh cố lên nhé Tiêu Chiến! Anh nhất định phải cố lên! Em chờ anh hot đến không ai không biết tới, em làm fan của anh cả đời này!"

Tiêu Chiến há hốc miệng nhìn trân trối, muốn nói mình không thể làm diễn viên cả đời được, lại cảm thấy làm vậy quá tàn nhẫn, cuối cùng chỉ nở một nụ cười, gật đầu nói: "Cảm ơn."

Cô gái thu dọn đồ đạc của mình, đi ba bước lại ngoái đầu lại một lần, vẫy tay chào tạm biệt anh.

Tuy lần gặp mặt này, từ lúc bắt đầu đã rất mất mặt, nhưng kết quả của nó hoàn toàn vẫn có thể lấy lại được mặt mũi. Ai ngờ trước khi sắp biến mất hoàn toàn, chị gái nhỏ lại để lại một câu: "Anh soft quá, Chiến của em. Sớm muộn gì anh cũng sẽ nhận được lời mời quy tắc ngầm. Tới lúc đó nhất định phải nghĩ kĩ rồi hãy quyết định, có được không?"

Tiêu Chiến chết lặng nói: "... Vĩnh biệt."