Chương 4

"Hả?" Vương Nhất Bác vẫn chưa phát hiện ra có chỗ nào không ổn, chỉ líu lưỡi nói: "Có từ chối thì cũng đừng nhanh tới mức đó chứ?"

Hắn vừa nói vừa cẩn thận đánh giá Tiêu Chiến từ trên xuống dưới.

Tiêu Chiến đã rửa sạch sẽ khuôn mặt, lộ rõ diện mạo vốn có. Anh biết khuôn mặt này của mình không phù hợp với hình tượng võ sinh truyền thống trong ấn tượng của mọi người. Không có những góc cạnh sắc nét, không có chiến tích của đàn ông – những nếp nhăn, vết sẹo.

Theo lời gã quản lý của anh mà nói, anh chính là kiểu mặt mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, có tính mê hoặc cực kì tương phản. Đây cũng là lí do lúc trước Vương Đào đồng ý kí kết với anh.

... Tuy rằng anh cũng chẳng thích thú gì.

Vương Nhất Bác có vẻ lại rất vừa lòng, nói: "Tôi thấy bản lĩnh của cậu không tồi, đưa cậu đi thử vai. Có được hay không còn phải xem biểu hiện của cậu."

Tiêu Chiến im lặng nhìn hắn, không lên tiếng.

Vương Nhất Bác cười: "Không biết tôi là ai hả?"

Tiêu Chiến vẫn không phản ứng.

Thấy anh thực sự không biết, Vương Nhất Bác vẫy vẫy tay nói: "Thôi, cậu đi theo tôi. Tổ diễn viên của tôi thì cậu chắc chắn là biết."

Hắn túm lấy tay anh, Tiêu Chiến lại đứng im không nhúc nhích.

Vương Nhất Bác buồn cười nói: "Sao? Không tin tôi à? Cậu cho rằng tôi là ai?"



Gần đây Tiêu Chiến không để ý tới những thần tượng đang nổi lắm. Chỉ đoán hắn hẳn là người mới vẫn chưa debut hoặc là mới debut gì đó.

Nói chuyện tự tin, ăn mặc xa xỉ.

Hẳn là người mới có bối cảnh lớn, nhiều tài nguyên.

Vương Nhất Bác nói: "Tôi nói nghiêm túc, đưa cậu đi thử vai."

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Diễn viên đoàn phim tự quyết?"

Vương Nhất Bác cho rằng anh đang lo lắng chuyện tương tự như ở đoàn phim này sẽ lặp lại, cười lạnh nói: "À, đương nhiên là do tôi quyết định."

Tiêu Chiến cúi đầu. Vậy thì đoàn làm phim kia xong đời rồi.

Vương Nhất Bác chỉ đơn giản đưa tay ra chỉ: "Xe của tôi đỗ ở bên kia."

Hắn vừa nói vừa túm chặt lấy ống tay áo của Tiêu Chiến, kéo anh đi về phía trước. Đồng thời lại rút chìa khóa xe từ trong túi ra, ấn xuống, show cho anh thấy chiếc xe cưng của mình.

Tiêu Chiến đưa mắt nhìn, anh không có nhiều hiểu biết về siêu xe, nhưng chiếc xe này hiển nhiên không cần tìm hiểu vẫn có thể biết được là thương hiệu nổi tiếng nào.

Vương Nhất Bác gõ địa chỉ vào điện thoại, lại bật chỉ đường lên, ý bảo Tiêu Chiến nhìn xem, nói: "Đi tới chỗ này, được chứ hả?"

Tiêu Chiến nhìn, địa điểm tuy là ở ngoại thành, nhưng cũng không thể coi là nơi hoang vu hẻo lánh, ở đó đúng là có một số công ty điện ảnh dựng lều quay phim.

Thế là Tiêu Chiến gật đầu nhẹ tới gần như không thể nhìn ra.



"Ái chà," Vương Nhất Bác vừa bất đắc dĩ vừa cạn lời, "Cậu là một võ sinh cơ mà, còn sợ tôi làm gì cậu hay sao?"

Trong lòng hắn cũng đang rất buồn bực, có bao nhiêu người xin hắn một cơ hội thử vai, hắn lại ở đây cầu xin người khác. Đáng tiếc tiện là bản tính của con người, hôm nay hắn không thể không vượt qua cửa ải của Tiêu Chiến, nhất định phải chấm dứt đoạn nghiệt duyên này."

Hai người bước lên xe, đi chưa được bao lâu, trên phần mềm chỉ đường lại xuất hiện nhắc nhở quay đầu xe lại.

Tiêu Chiến khẩn trương, cơ thể cũng ngồi thẳng lên một chút, nhìn hướng xe đi khác với hướng chỉ dẫn, thì hỏi: "Đi đâu vậy?"

Vương Nhất Bác thấy bộ dáng này của anh thì tức tới bật cười, đáp: "Bán cậu!"

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, nhìn thấy biểu tượng chữ thập đỏ của bệnh viện cách đó không xa.

Tiêu Chiến chần chừ nói: "Tôi không sao cả."

Một đôi tay đột nhiên thò ra từ phía bảng điều khiển, dán lên trán anh.

Tiêu Chiến rất ít khi bị người ta sờ trán, trong lúc ngạc nhiên, anh không khỏi run lên, sau đó cả người cứng còng ngồi dán sát vào trong ghế.

Ngón tay kia lạnh lẽo, mà mềm mại. Không giống như tay anh, cả mu bàn tay hay lòng bàn tay đều là những vết chai dày.

Đôi tay kia rất nhanh đã lui đi, cũng không hề làm cho anh cảm thấy khó chịu. Có lẽ tưởng rằng anh run lên bởi vì lạnh, chủ nhân của đôi tay lại tăng nhiệt độ điều hòa trong xe lên cao chút.

Bộ dáng lặng lẽ săn sóc này, hoàn toàn khiến người ta không thể nhìn ra được tính cách kiêu ngạo và độc miệng trước đó.