- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- [Bác Chiến] Chân Thực
- Chương 36
[Bác Chiến] Chân Thực
Chương 36
Chờ tới khi Vương Nhất Bác cơm nước xong xuôi, túi chườm nóng cắm điện được mang tới. Vương Nhất Bác dọn hộp đũa, ra hiệu đối phương đưa túi cho Tiêu Chiến, sau đó bọc chiếc áo khoác đen quanh người, phóng khoáng đi khỏi.
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng của hắn, lòng bàn tay trái dán chặt vào nguồn nhiệt.
Người này... người này, thực sự rất tốt bụng.
Nhưng tốt quá, lại không ổn.
Tiêu Chiến không thể nói rõ bản thân mình có cảm giác gì. Anh biết cảm kích càng sâu càng dễ trở nên không thuần khiết, chỉ có thể bảo bản thân đừng nghĩ quá nhiều.
Gay – thực sự không thể quen nổi với【 tình hữu nghị 】tự nhiên như trêu ghẹo, như quyến rũ này của thẳng nam.
Vương Nhất Bác bên kia bước được vài bước rồi lại rũ bỏ khí tràng kiêu ngạo của mình, quay lại hỏi anh: "Chiều nay cậu định làm gì?"
Tiêu Chiến ngơ ngác nói: "Chờ quay?"
Vương Nhất Bác: "Chờ ở đây á?"
Tiêu Chiến: "Vậy chờ chút nữa có phòng trống thì vào?"
Anh định chờ lát nữa Hoàng Thời Thanh và Quách Dịch Thế có cảnh diễn ngắn, anh sẽ ở vào phòng nghỉ của phim trường chờ tới cảnh của mình, khách sạn ở quá xa đây.
Số lượng phòng nghỉ hữu hạn, lại cách trường quay một đoạn, thời gian quay cảnh của anh không tiện lắm, anh không muốn chạy tới chạy lui.
Tiêu Chiến không có xe bảo mẫu. Anh không có địa vị, không có người quản lý giúp đỡ anh, đoàn phim cũng không sắp xếp nơi nghỉ ngơi riêng cho anh.
Vương Nhất Báclại ngoắc ngoắc tay: "Đi theo tôi."
Tiêu Chiến một tay đẩy cây treo dịch truyền, một tay cầm túi chườm nóng, kẹp kịch bản dưới nách, theo sát sau lưng Vương Nhất Bác.
Hai người đi vào lều dựng tạm gần đó, mở cửa ra, bên trong sương khói lượn lờ, nhân viên công tác của đoàn làm phim đang nghỉ ngơi.
Tiêu Chiến tưởng rằng Vương Nhất Bác có việc gì sai bảo, thuần thục thò một tay ra, móc giấy bút ra khỏi túi, chuẩn bị ghi chép lại. Ai ngờ Vương Nhất Bác tìm trái tìm phải, cuối cùng kéo một cái ghế dựa ra, đẩy tới trước mặt anh.
Hai người nhìn nhau.
Vương Nhất Bác nhìn vẻ mặt "chờ sai bảo" của anh, không khỏi bật cười, chỉ vào ghế nói: "Ngồi xuống đây đi. Về sau khi nghỉ ngơi, đọc kịch bản cũng có thể tới đây."
Mấy người xung quanh nghe vậy cũng thân thiện cười với Tiêu Chiến.
Sự chuyên nghiệp của Tiêu Chiến, là chuyện đã rõ như ban ngày.
Anh là diễn viên thay thế, khi ấy đoàn phim đã bắt đầu khởi quay, anh không có thời gian để chuẩn bị. Vậy nên mỗi ngày anh đều tới phim trường sớm trước hai tiếng, học lời thoại, đọc kịch bản, quan sát mọi người diễn. Gần như không dùng điện thoại, cũng không ăn không ngồi rồi đi loanh quanh. Anh dùng hết sự nỗ lực để bản thân có thể hòa nhập vào đoàn phim.
So với người khác, anh hoàn toàn có thể giật danh hiệu học sinh ba tốt.
Trên dưới đoàn làm phim đều hài lòng với thái độ của anh. Diễn viên thông minh lại chịu khó như thế không dễ tìm, đối với loại "thiên tài" nhưng lười biếng, họ càng thích người mới kiên định đi bước nào chắc bước ấy như anh hơn.
Bởi vậy, dù cho trong quá trình quay phim Tiêu Chiến sẽ có vài sai sót của người mới, mọi người đều nhẫn nại chỉ bảo cho anh, nói với anh thêm hai câu, giúp anh hiểu rõ vấn đề.
Nhân viên sau màn đều rất quý anh, khi anh bị ốm tự nhiên cũng săn sóc anh nhiều hơn, không hề than phiền lời nào.
Tiêu Chiến hiểu được ý tốt của họ, chân thành nói lời cảm ơn với mọi người.
Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế của mình, ra chỉ thị: "Hút ít thuốc lá thôi. Đẩy máy sưởi lại gần đây."
Mọi người cống nạp máy sưởi điện ra, Lưu Phong thì tự giác đẩy máy sưởi tới bên Tiêu Chiến, điều chỉnh góc độ, lại đưa cho anh một chiếc chăn.
Vương Nhất Bác nhìn vũ trang hạng nặng của anh, thấy anh hẳn sẽ không bị đông lạnh nữa, thì không để ý tới anh, quay người làm tiếp công việc của mình.
Không biết do xung quanh quá yên tĩnh hay thế nào, Tiêu Chiến đọc kịch bản, từ từ bị cơn buồn ngủ đột kích, anh chống cằm, không biết chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.
Các cảnh quay buổi chiều cực kì thuận lợi. Các cảnh này đều được quay sau nhiều lần luyện tập, tuy Vương Nhất Bác có bới móc vài lỗi sai, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị dần thả lỏng ra, thậm chí còn lộ ra chút vui mừng.
Trạng thái của mọi người đang tốt, hiệu suất hôm nay cao, có khi còn có thể quay thêm hai cảnh, giảm bớt áp lực sau đó, lúc này Vương Nhất Bác lại đột nhiên hét lên qua loa: "Từ từ!"
Hai diễn viên đang quay sửng sốt, không biết lại xảy ra lỗi gì. Tiếp đó họ thấy bên kia rối loạn cả lên, tiếng ghế kéo lê trên mặt đất kin kít vang lên.
Tiêu Chiến ngồi sau quá im lặng, Vương Nhất Bác cũng quên mất sự tồn tại của anh. Có lúc quay đầu, mới phát hiện anh vẫn đang ngồi đó, cũng không để ý. Một lúc sau hắn bỗng quay đầu, nhớ tới chuyện tay anh vẫn còn đang truyền dịch, không biết đã truyền bao lâu, tay bắt đầu chảy máu rồi.
Hắn vội đứng lên, rút kim ra.
Dịch truyền hạ sốt có thể gây dị ứng, mạch máu trên tay Tiêu Chiến nổi lên vài điểm đỏ thưa thớt, vô cùng nổi bật trên làn da anh. Bàn tay anh cũng lạnh ngắt, ngón tay nứt nẻ có vẻ sưng phồng lên không ít.
Tiêu Chiến bị động tĩnh của hắn làm tỉnh giấc, ngơ ngác mở to mắt, đối diện với vẻ mặt bất đắc dĩ của Vương Nhất Bác, mới ý thức được.
Anh lập tức đứng lên, kịch bản đang đặt trên đùi bị rơi xuống đất, Tiêu Chiến cúi đầu nhìn, lại ngơ ngác cúi người nhặt lên, vẫn còn mơ mơ màng màng.
Vương Nhất Bác khẽ thở dài: "Thôi, cậu về nghỉ ngơi đi. Cảnh tối nay tạm thời chưa quay, chờ cậu hạ sốt đã rồi lại tính. Dù sao trường quay này chúng ta cũng còn thuê thêm một thời gian nữa."
Tiêu Chiến nhanh chóng tỉnh táo lại, mấp máy môi, vuốt lại mép kịch bản cho phẳng, ôm nó vào trong lòng.
Vương Nhất Bác nhìn vẻ mặt quật cường của đứa trẻ thành thật này, hiểu ngay anh đang nghĩ gì. Người có lòng tự trọng cao sợ nhất là gây phiền toái cho người khác.
Vương Nhất Bác vỗ vai anh, nói: "Chờ lát nữa tôi cũng có việc, lịch trình hôm nay vốn cũng cần phải điều chỉnh, cậu đừng nghĩ nhiều. Cậu làm được thế này đã là không tồi rồi."
Các anh trai xung quanh cũng nói hùa theo: "Đúng vậy, đúng vậy. Tiểu Chiến cứ từ từ quay, phải chú ý nghỉ ngơi nhé."
Tối đó, Vương Nhất Bác đúng là có việc thật, hắn bị nhà sản xuất lừa ra ngoài uống rượu với bên đầu tư.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- [Bác Chiến] Chân Thực
- Chương 36