Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đi tới thì dụi tắt điếu thuốc lá. Đuổi nhà sản xuất đi, hắn rút bút giấy ra, đưa mắt ra hiệu cho anh ngồi xuống.
Bởi Quách Dịch Thế và Hoàng Thời Thanh cũng đang ở đây, Tiêu Chiến bèn dịch ghế, ngồi xa ra ngoài một chút.
Sau khi bị Phùng Trọng Quang đuổi đi, Bắc Cố suy tư một mình hồi lâu.
Hắn vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận, chỉ là kế hoạch đã vạch ra trong cuộc đời có nhiều việc phải làm, thế nên mặc kệ thế nào, hắn cũng phải đi làm.
Tối nay, hắn phải đi ám sát trùm phản diện của bộ phim, là kẻ nắm giữ nhân cách và tôn nghiêm của hắn.
—— Kẻ thù của hắn, đồng thời cũng là chủ nhân của hắn.
Hắn biết chuyến này đi khó quay lạ được, nhưng vẫn nghĩa vô phản cố bước lên con đường này.
Buồn cười nhất chính là, khi hắn muốn chết, hắn lại tồn tại một cách buông thả. Khi hắn muốn sống, hắn lại chết đi đầy cô độc.
Nhưng Bắc Cố vẫn là Bắc Cố, dù là sống hay chết, cũng chẳng có ai thương tâm vì hắn.
Đây là tình tiết khá quan trọng, cũng là cảnh hắn đi nhận cơm hộp, chiếm một cảnh không ngắn không dài trong phim. Cả đoạn phim này, hắn đều không có lời thoại.
Vấn đề quan trọng nhất của anh, vẫn là cảnh ẩn núp và phản kích khi đánh võ.
Vương Nhất Bác phân tích cụ thể nhân vật cho anh, nhắc các chi tiết cần chú ý khi diễn, sau khi dặn dò xong, hắn yên tâm giao anh lại cho chỉ đạo võ thuật.
Tiêu Chiến thu dọn đồ, muốn nói lại thôi.
Để tiết kiệm chi phí, ở trường quay này, phòng thay đồ và đa số các cảnh quay đều được tiến hành ở đây, mấy ngày nay không chỉ quay một cảnh, Vương Nhất Bác còn phải gọi những người khác tới để tập thoại.
Đặc biệt là Hoàng Thời Thanh. Hoàng Thời Thanh tiếp đó có một đoạn thoại rất dài, chỉ là cảm xúc lúc đầu và lúc cuối không thích hợp, làm cho Vương Nhất Bác không hài lòng.
Tiêu Chiến không nhịn được đoán cô hẳn đã bị Vương Nhất Bác mắng nhiều quá đến nhờn, khi cúi đầu ngồi đối diện đạo diễn Vương nghe giáo huấn, phản ứng của cô trông đã chết lặng.
Anh thấy Vương Nhất Bác thật sự bận bịu, đành nuốt lời muốn nói xuống, lặng lẽ tránh ra xa.
Có lẽ là bởi cảnh đánh võ nhiều, yêu cầu cần nhiều thể lực, mà trang phục diễn của Lâm Thành lại hơi mỏng, nên anh không chịu nổi cái giá rét tới hiu quạnh trời đông này. Quay buổi sáng, đến chiều, anh lại lần nữa lên cơn sốt cao.
Chỉ đạo võ thuật phát hiện trạng thái của anh không ổn, vội bảo anh đi nghỉ ngơi đi đã.
Nhân lúc vẫn đang nghỉ trưa, Tiêu Chiến lại tranh thủ đi viện, truyền thêm bình dịch nữa.
Bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể cho anh xong, thiếu chút nữa đã giận tím người. Bác sĩ vừa kê đơn thuốc cho anh, vừa phẫn nộ nói mình phải nói chuyện đàng hoàng với anh, chất vấn họ sao có thể để cho người bệnh sức khỏe vẫn chưa hồi phục tiếp tục bị trúng gió cảm lạnh làm ** li như vậy. Cứ tiếp tục, không phải sẽ chuyển biến xấu đi thành viêm phổi hay sao?
Tiêu Chiến giải thích đôi câu, nói rằng mình muốn phối hợp với công tác của đoàn đội. Bác sĩ nghe xong càng thêm tức giận, khuyên Tiêu Chiến đừng có thừa hơi. Bảo cậu làm này làm nọ, cậu phải biết phản kháng, bảo họ tự đi mà làm. Còn ân cần dạy anh, phổ cập kiến thức khoa học về sự nghiêm trọng của bệnh cảm, cảnh cáo anh đừng thấy sức khỏe người trẻ tuổi tốt mà không để trong lòng, nhất định phải coi trọng bản thân.
Tiêu Chiến sợ rồi. Gật đầu lia lịa, tỏ ý mình đã hiểu.