Tiêu Chiến nhìn Lưu Phong đang ngồi cách đó không xa, mang vẻ mặt ưu sầu, hỏi: "Vẫn chưa quay lại đó quay phim tiếp à?"
Lưu Phong rụt đầu, mấp máy môi không tiếng động nói: "Còn quay gì nữa?"
Tiêu Chiến nói: "Vậy bãi quay bên kia phải làm sao bây giờ?"
"Ý tôi là bên Hoàng Thời Thanh ấy." Lưu Phong bĩu môi bảo, "Không biết tình hình bên chị ta thế nào. Giờ tôi chưa nhận được tin tức gì."
Tiêu Chiến "à" một tiếng.
Trong giới có đắt rẻ sang hèn. Giá trị thương mại của nghệ sĩ chính là bảng giá của họ.
Hôm nay nếu là ở đoàn phim khác, Tiêu Chiến bị đánh ngã xuống nước, có lẽ sẽ chẳng có chuyện gì xảy rả.
Nhưng đổi ngược lại, Tiêu Chiến phạm sai lầm làm Hoàng Thời Thanh ngã xuống nước, thì chỉ sợ sự nghiệp cả đời này của anh đều đi tong.
Tiêu Chiến cũng không bất mãn gì, địa vị là do bản thân lăn lộn mà đạt được. Anh chỉ lo cảnh quay sau đó có quay tiếp được không. Lúc ấy Vương Nhất Bác mắng rất hăng.
Anh tự dưng lại nghĩ tới người này rồi, ngay sau đó Vương Nhất Bác bản người thật bước vào.
Lưu Phong đang ngồi trên ghế vội nhổm dậy, đứng thẳng bất động một bên như một bức tượng binh mã, chỉ thiếu điều hành lễ với hắn.
Sắc mặt Vương Nhất Bác thực sự thối hoắc, hắn ném kịch bản trong tay xuống, cũng không nhìn thêm, lập tức đi tới bên người Tiêu Chiến, áp mu bàn tay lên trán anh, hỏi: "Sao rồi? Không bị sốt chứ?"
Lưu Phong vội nói: "Bác sĩ đã kê đơn thuốc rồi! Với cả, trợ lý của chị Hoàng cũng đã đi nấu canh gừng."
Vương Nhất Bác vẫn dùng giọng nói bất thiện nói: "Ừ."
Khi một người khẩu nghiệp cấp độ cao, mồm có thể bắn liên thanh như nã pháo chỉ nói độc một chữ duy nhất, thì có thể thấy rằng hắn đã tức tới mất đi bản tính. Không khác gì nòng pháo chuẩn bị châm lửa, vô cùng nguy hiểm.
Điều này không cần phải suy đoán, vừa nhìn vẻ mặt Vương Nhất Bác là có thể thấy được ngay.
Lưu Phong lâu rồi không nhận được cảnh báo mức độ này, thầm nói trong lòng bà chị Hoàng Thời Thanh này cũng có uy lực lớn thật, lại có bản lĩnh làm cho người ta cáu tiết tới mức này. Đồng thời lại hơi ngạc nhiên, Vương Nhất Bác đã không còn là người mới vào giới từ lâu, một lão... lão tiền bối đã nhìn quen sương gió, lại có thể tức giận vì chuyện công việc như vậy.
Mặc cho trong lòng Lưu Phong có phức tạp thế nào, trên mặt cậu ta vẫn chỉ bày ra bộ dáng cùng chung kẻ địch.
Mu bàn tay Vương Nhất Bác cũng rất lạnh, mất đi trực giác, hắn thử nửa ngày cũng không thử được ra kết quả, trong lòng càng thêm bực dọc. May mà Lưu Phong đứng bên cạnh kịp thời ra tay, cung kính giơ hai tay ra, trình kẹp nhiệt độ điện tử lên.
Vương Nhất Bác trợn mắt trắng khinh bỉ, ấn một cái vào tai Tiêu Chiến. Chờ đến khi thấy được con số trên màn hình, lòng trắng mắt lại có xu thế nổi tơ máu đỏ.
Tiêu Chiến do dự, bảo hắn nhân lúc vẫn còn chưa muộn: "Tôi có thể hoàn thành cảnh quay hôm nay được."
Vương Nhất Bác tới đây lúc này đúng là tìm anh để xem có quay tiếp được không.
Đoàn phim không thể kéo dài, cảnh trí đã bày ra, bãi quay cũng đã thuê. Kéo dài thêm một ngày, thứ gì cũng tốn thêm tiền.
Hoàng Thời Thanh bên kia hắn vừa mới tới gặp, đã dạy dỗ xong, trạng thái cũng đã điều chỉnh xong, chỉ thiếu mỗi anh mà thôi.
Các cảnh quay hôm nay gần như đều là cảnh có Tiêu Chiến, cảnh ngày mai ngày kia cũng có anh, anh khó mà vắng mặt được.
Vương Nhất Bác há miệng, còn chưa mở lời, Tiêu Chiến đã hiểu rõ ý hắn, chủ động đứng lên bảo: "Tôi đi tìm chị Vương hóa trang. Lại thay quần áo. Cho tôi nửa tiếng là được."
Anh đứng lên, thấp hơn Vương Nhất Bác một chút. Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt tái nhợt cận kề của anh, cả đôi mắt và chóp mũi đỏ ửng, biểu cảm thản nhiên trên mặt anh, không hiểu sao lại hơi hẫng một nhịp trong lòng.
Hắn nghĩ Tiêu Chiến nhất định đã ăn phải rất nhiều trái đắng trong giới này, nên mới có thể biểu hiện tự nhiên tới vậy. Chắc chắn là như vậy. Dù sao thì khi họ mới gặp nhau lần đầu, tình hình cũng quẫn bách như thế.
Sau đó, hắn đưa Tiêu Chiến vào trong đoàn phim của mình rồi, anh vẫn phải chịu không ít khổ sở.
Đây là một người nỗ lực lại nghe lời tới mức nào chứ.
Vương Nhất Bác đè nén cảm xúc lại, ngữ khí nói ra cuối cùng đã trở nên thật chậm chạp: "Đi đi."