Chương 23

Hồ nước mùa đông lạnh buốt. Trên mặt hồ là một lớp băng mỏng, phía dưới là nước lạnh thấu xương.

Tiêu Chiến ngã xuống, nước hồ tanh hôi xộc vào miệng chảy xuống bụng, anh suýt nữa đã ngất đi. Anh biết lúc này mình tuyệt đối không thể chìm xuống, dựa vào tố chất cơ thể đã rèn luyện nhiều năm, anh vượt dòng, cố gắng bơi về bờ.

Mọi người ào lên, chạy nhanh tới kéo anh.

Hoàng Thời Thanh cũng ngã xuống nước, bởi vì cũng gần hồ, lại bị Tiêu Chiến dọa sợ, nên mới ngã xuống. Nhưng cô có cáp treo, chỉ nửa người dưới là bị dính nước. Mọi người cũng kịp phản ứng, không để cô chịu khổ nhiều, đã kéo ngay lên được.

Lúc này đại đa số đều vây xung quanh cô, vội vàng lo lắng hỏi xem cô có ổn không.

Tiêu Chiến lạnh tới run rẩy toàn thân, não cũng sắp ngừng hoạt động. Anh không nhìn rõ được tình hình xung quanh, mí mắt anh trĩu xuống, cố co rúm người lại thành một cục.

Chỉ nghe thấy đám người đang ồn ào im lặng lại một chút, tiếp đó là tiếng rít gào nổi điên của Vương Nhất Bác.

"Cả đám bị làm sao thế hả! Hoàng Thời Thanh! Đầu cô để đi đâu đấy, diễn cái quái gì vậy, cô tự nhìn xem mình vừa mới diễn kiểu gì đi!"

Khuôn mặt vốn đã không còn một giọt máu của Hoàng Thời Thanh càng thêm trắng bệch lại.

Tiêu Chiến bị tiếng rống giận dữ kia làm cho hoàn hồn lại một chút, tiếp đó, có một cái khăn lông to trùm lên người anh, bao lấy người anh. Tiêu Chiến hơi ngẩng đầu, thấy được cái cằm trắng ngần của Vương Nhất Bác.

Cảnh tượng này trùng khớp với cảnh trước đó anh đã diễn, nhưng lại không phải là ảo giác của anh. Môi Tiêu Chiến không kìm được run run, ánh mắt mơ màng.

Lúc này đạo diễn Vương vô cùng phẫn nộ, l*иg ngực phập phồng, giọng nói với âm lượng cao không ngừng nổ ầm lên bên tai Tiêu Chiến. Mà đôi tay anh vẫn không quên nắm chặt lấy hai bên mép khăn, bao bọc lấy toàn thân mình.

Quần áo ướt dán lên người, khăn lông thực ra không thể mang lại bao nhiêu hơi ấm. Mà cơ thể Vương Nhất Bác dán sát bên cạnh anh, lại mang tới cảm giác nóng rực.



Hắn dựa vào rất gần, Tiêu Chiến thậm chí còn ngửi được mùi khói thuốc nhàn nhạt dính trên người hắn, và cả hương xịt khoáng hắn xịt để che đi mùi khói thuốc.

"Các cô các cậu không thấy cậu ấy không có trợ lý à? Đã kéo người xuống nước rồi mà đến một cái khăn cũng không đưa được cho người ta? Đứng ngu người ra đấy làm gì? Cô ta thì có gì đáng để vây quanh? Bản thân cô có bản lĩnh ngã xuống nước thì nhảy xuống luôn đi!"

"Làm sao? Tôi vừa mới tống tiễn một tên đi, cô đã vội vàng muốn cất bước theo cậu ta à? Tôi hỏi cô có đóng phim đàng hoàng tử tế được không đấy? Tôi mời cô đến để đốt tiền à? Cảnh này nguy hiểm thế nào tôi đã nhắc cô chưa hả? Trước khi quay tôi đã hỏi cô là quay được hay không chưa? Tôi bảo cô cẩn thận bao nhiêu lần cô còn không biết đường mà nhớ vào trong óc cô ấy? Không chụp được sao không mở cái mồm ra mà nói! Cô tưởng cô làm thế là chuyên nghiệp à? Còn khiến người khác dính vận xui của nhà cô?"

Tiêu Chiến muốn thốt ra mấy tiếng, muốn nói "Không sao đâu", thì một chiếc khăn màu trắng lại lần nữa phủ lên đầu anh, bàn tay to mạnh mẽ xoa xoa mặt anh, lau khô vệt nước dính trên mặt anh, cũng che đi cả giọng nói nhỏ vụn của anh.

Đối phương hình như vẫn chưa phát hiện ra, còn vỗ về, ấn gáy anh xuống, để anh dựa vào người mình.

Cảm xúc trong lòng Tiêu Chiến, đột nhiên trở nên thật vi diệu, tiếp đó anh nhanh chóng bị khí lạnh quanh người bủa vây, làm cho anh khó có thể suy nghĩ cặn kẽ.

Giọng nói của Hoàng Thời Thanh đã run lên: "Tôi rất xin lỗi."

Cơn giận của Vương Nhất Bác vẫn khó mà tiêu tan nổi: "Tôi biết gần đây cô có việc riêng. Muốn xin nghỉ, được thôi, tôi tôn trọng cô. Nhưng cô có dành sự tôn trọng ấy cho tôi không? Cô đừng tưởng lấy được mấy giải thưởng là có thể có được đặc quyền riêng trong đoàn phim của tôi, đoàn tôi không chơi trò địa vị! Đóng phim tử tế, tôi lễ độ với cô, đóng không tốt tôi cho cô biết thế nào là lễ độ!"

Mọi người xung quanh ai cũng câm như hến, không ai dám mở lời bao che cho Hoàng Thời Thanh.

Muốn chơi địa vị. Ở đây ai có thể đọ lại được với Vương Nhất Bác.

Người này mà vui thì sẽ cười với bạn, không vui, nghiền bạn tới nát cũng không ai dám nói gì.

Tiêu Chiến cựa quậy, muốn đứng dậy, nhưng đôi bàn tay kia đã đưa tới trước mặt anh, hắn chần chờ, rồi nắm lấy khuôn mặt ấy.

Lòng bàn tay của đối phương cũng thật lạnh lẽo, nhưng so với anh, lại có vẻ cực kì ấm áp.



Đôi bàn tay kia đỡ anh lên, để anh dựa lên người hắn.

Vương Nhất Bác: "Nước ấm!"

Mọi người xung quanh vội mang bình giữ nhiệt tới.

Vương Nhất Bác chọn một bình, nhét vào trong tay Tiêu Chiến, lại gọi Lưu Phong tới, để cậu ta đưa Tiêu Chiến về tắm rửa, thay quần áo.

Tiêu Chiến gần như là ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi tới phòng nghỉ, sau đó bị đẩy vào tắm nước ấm.

Anh ngồi trước máy sưởi trong phòng hóa trang một lát, thay quần áo sạch. Một lúc sau, cuối cùng cũng thấy đỡ hơn. Ngoài việc cơ thể mềm nhũn như bông, thì cũng không có gì đáng ngại.

Anh không màng tới hình tượng ngồi xụi lơ trong một góc ghế sofa, nhắm mắt lại, bắt đầu không thể kiềm chế nổi mà nghĩ tới Vương Nhất Bác.

Gương mặt kia không ngừng ẩn hiện trước mắt anh, giọng nói và cả sự rung động nơi l*иg ngực kia cũng rõ ràng như thế. Tất cả làm cho lúc trước đó, anh không thể nào suy nghĩ được điều gì.

Lúc ấy anh lạnh lẽo tới mức nào, mà Vương Nhất Bác lại ấm áp tới mức nào. Anh thậm chí còn không nhịn được muốn ôm hắn một cái.

Điều chỉnh lại chút cảm xúc bí mật, ngay lúc cảm xúc này sắp tiêu tan thì lại bị khơi dậy, lại càng mãnh liệt hơn. Cũng còn may có lí trí kìm nó lại.

Sẽ tốn khá nhiều thời gian để quay lại như cũ, nhưng anh biết mình không thể tiếp tục như vậy được.

Càng nghĩ tới mặt tốt của một người, sẽ lại càng trầm mê. Về sau thậm chí sẽ có thể tạo thành thói quen lừa mình dối người. Anh không thể như vậy.

Vương Nhất Bác là một người tốt, hắn đối xử với ai cũng như vậy cả.