Mấy ngày sau, trời trong, Vương Nhất Bác vội vàng muốn quay cảnh đánh võ.
Gần một tháng qua tiết trời đều không tốt, thời tiết trong núi âm u mãi, khó có lúc thời tiết cũng khả quan, đoàn phim lái xe đi tới địa điểm, chuẩn bị quay phim.
Cảnh quay này là cảnh đánh nhau giữa Tiêu Chiến và nữ chính Hoàng Thời Thanh.
Hồ nước rộng lớn, phản chiếu bóng của dãy núi sẫm màu nơi xa xa. Dưới ánh dương xán lạn, mặt hồ trở nên lấp lánh. Ánh sáng long lanh lấp lánh qua ống kính, càng được phóng đại tới đồ sộ.
Bên hồ nước là một cái nhà gỗ được dựng tạm.
Theo nội dung kịch bản, lúc này Bắc Cố và Phùng Trọng Quang đã tách nhau ra. Hắn tìm được nữ chính, muốn biết được hướng đi của Phùng Trọng Quang. Nhưng nữ chính nghi ngờ hắn có dã tâm, không chịu nói cho hắn biết.
Bắc Cố không phải người sẽ chịu thua, hành sự trước giờ của hắn luôn dứt khoát, đối mặt với kẻ không nói thật, hắn chỉ làm duy nhất một chuyện, đó là đánh.
Thế là hai người động tay với nhau.
Đánh được nửa trận, Phùng Trọng Quang xuất hiện.
Lúc này nữ chính vừa mới bị đánh ngã xuống nước, thấy Phùng Trọng Quang thì nóng vội, liền cho Bắc Cố một chưởng.
Tuy trong kịch bản ngã xuống nước là nữ chính, nhưng hai người đánh nhau ngay bên bờ hồ, dây cáp khống chế không chuẩn, nếu không đi đúng vị trí, cả hai đều rất dễ gặp nguy hiểm, dễ bị ngã xuống. Phó đạo diễn để họ làm quen trước, nhất định phải diễn tập vài lần.
Tiêu Chiến từ lần đầu tiên vào đoàn, cũng chưa từng gặp lại Hoàng Thời Thanh, hôm nay mới có cơ hội tiếp xúc gần với cô.
Cô nom còn tiều tụy hơn cả lần đầu nhìn thấy, không biết là do đóng phim mệt mỏi hay là bị việc cá nhân làm ảnh hưởng. Sau khi trang điểm đậm và xử lí ánh sáng, thực ra nét tiều tụy trông cũng không rõ ràng lắm.
Hoàng Thời Thanh địa vị cao, tính tình lãnh đạm, với trạng thái này lại càng không muốn giao tiếp với anh. Tiêu Chiến rất tự hiểu mình hiểu người, chỉ duy trì xã giao qua loa, tập trung vào luyện tập.
Luyện tập rất buồn tẻ. Hai người thử vài động tác lúc nhanh lúc chậm, chỉ đạo võ thuật đứng một bên kiên nhẫn chỉ dạy. Một lần tranh đấu này, có chút sai sót, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.
Cảnh diễn võ thuật của Tiêu Chiến không có vấn đề gì, vị trí tinh chuẩn, động tác dứt khoát, nhớ rõ ràng các chi tiết, năng lực ứng biến cũng mạnh, toàn đoàn phim đều yên tâm. Chỉ là Hoàng Thời Thanh không có kĩ thuật cơ sở, sẽ hơi phiền một chút.
Vương Nhất Bác quan sát họ hồi lâu, chống nạnh đi đi lại lại mấy vòng. Nhiều ngày lao tâm khổ tứ, gân xanh trên trán hắn nổi rõ, sắp mất khống chế mà lồi hẳn ra ngoài, hắn nhíu mày đắn đo.
Hắn cũng nhìn ra được Hoàng Thời Thanh không tập trung, suy nghĩ mãi, hắn vẫn chưa gây áp lực cho cô, chỉ hỏi đi hỏi lại: "Đã nhớ kĩ động tác, vị trí di chuyển chưa?"
Hoàng Thời Thanh: "Nhớ kĩ rồi."
Vương Nhất Bác trầm ngâm một lát, lại nói: "Cảnh này diễn gần bờ hồ, phải vô cùng cẩn thận. Tôi hỏi lại lần nữa, nhớ kĩ chưa?"
Hoàng Thời Thanh: "Ừm."
Vương Nhất Bác nghe vậy thì quay đầu dặn dò người trong tổ đạo cụ, để họ tập trung chú ý, chuẩn bị quay.
Trợ lý của Hoàng Thời Thanh đã chuẩn bị khăn và nước ấm đứng chờ một bên.
Tiêu Chiến vẫn mặc trường y toàn thân màu đen kia, có điều lần này anh mặc thêm chiếc ngoại bào khá rộng ra bên ngoài, đây là chiếc áo nam chính để lại.
Anh không ngừng vung kiếm, làm nóng cơ thể, chuẩn bị vào quay.
Ánh mắt Vương Nhất Bác dừng trên người anh, vẻ mặt hắn thoáng dịu đi đôi chút.
"Tất cả vào vị trí..."
"Bắc Cố, ngươi điên rồi sao!"
Tiếng hét to vang lên, hai bóng người bay ra từ trong nhà gỗ.
Nữ chính điểm nhẹ mũi chân, rụt mạnh người về phía sau, tuy vậy, nàng vẫn không né tránh được nam nhân đã bị thương nặng kia.
Nàng lui sát tới bên bờ sông, không còn con đường nào khác, nàng chỉ có thể xoay người chiến đấu với hắn.
Hai người giao phong vài chiêu, tình hình chiến đấu kịch liệt.
Kiếm trên tay nữ chính không ngừng lia về phía mặt Tiêu Chiến.
Không ngờ lúc này lại xảy ra sự cố.
Động tác đã luyện tập rất nhiều lần trước đó xảy ra sai sót. Nữ chính nhớ nhầm chiêu thức, tự thêm động tác xoay người, lại nhảy vọt tới tấn công hai kiếm.
Tiêu Chiến sửng sốt, không kịp phản ứng lại. Kiếm đã đâm về phía mặt anh.
Đúng lúc này anh đang ở sát mép hồ, để tránh né, anh chỉ có thể lùi bước ra sau.
Sau lưng anh là cái hồ băng kia.
Chỉ nghe tiếng "tùm", bóng người màu đen đã ngã xuống hồ.
Tiếng kêu sợ hãi vang lên khắp đoàn, tiếc là Tiêu Chiến đã không nghe thấy gì nữa.
...----------------...