Chương 31-3

Cuối thu Paris trôi qua thật chậm, khu chợ mùa Lễ Tạ ơn bên bờ sông Seine rất náo nhiệt, năm nay Tiêu Chiến không đi.

Anh gần như sống trong phòng thí nghiệm, ở bên "Khu Vườn Trên Mái Nhà".

Từ trước đến giờ, chưa từng có mẫu nước hoa nào khiến Tiêu Chiến đã làm ra hơn trăm loại phương án mà vẫn do dự.

Cuộc họp thường kỳ vào chạng vạng tối mỗi ngày, đoàn đội đã không còn ngửi được chút khác biệt rất nhỏ của hàng mẫu nữa.

Mộc lan miền Nam đã sắp hái được rồi, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để chiết xuất, thêm một hai tuần nữa là có thể nhận được lô tinh dầu đầu tiên.

Thiết kế vỏ chai cho "Khu Vườn Trên Mái Nhà" đã được hoàn thiện, là chai thuỷ tinh giống với Khu Vườn Trên Sông Nile, sử dụng màu xanh lá tươi sáng hơn. Hôm nay thiết kế bao bì cũng đã được thông qua, hoa sen xanh da trời đổi thành vườn hoa xanh lá.

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi tác phẩm của nhà điều chế cấp cao nhất, lãnh đạo cấp trên của công ty đặc biệt tham gia cuộc họp thường kỳ, ngửi thử ba kiểu phối chế mà Tiêu Chiến đã đề cử, cảm thấy đều rất tuyệt, mong anh hãy sớm đưa ra quyết định.

Nhưng Tiêu Chiến không có cách nào định đoạt được, anh không tin tưởng những người này, người anh tín nhiệm vẫn chưa quay lại.

Khứu giác duy nhất mà Tiêu Chiến tin tưởng, cậu đã rời khỏi Paris hai tuần rồi.

Vương Nhất Bác gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến, nói rằng cậu đang ở khách sạn Cairo, nói rằng cậu đã tới chợ lớn Khan El-Khalili, kể rằng cậu đã tới Viện bảo tàng Cairo, cậu còn gặp một giáo sư nữa.

Tiêu Chiến vẫn chưa trả lời lại, anh biết Vương Nhất Bác đang ở khách sạn nào.

Thẻ tín dụng của tiểu yêu quái là do công ty làm cho, mỗi ngày Lola đều báo với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đang làm gì, nghỉ ở đâu, ăn uống ra sao.

Tiêu Chiến không nói là muốn nghe, cũng không nói là không muốn nghe, hôm nay cũng thế.

"Sếp ơi, tiểu yêu quái có liên lạc với anh không ạ? Tối hôm qua cậu ấy không về khách sạn, thủ tục thuê tiếp phòng cũng không làm, khách sạn gọi điện cho ngân hàng rồi tìm được đến công ty, em giúp cậu ấy thuê tiếp rồi."

"Không có."

"Cậu ấy về Cairo làm gì vậy hả sếp? Còn quay lại nữa không? Nếu mà không quay lại, có phải là nên huỷ thẻ tín dụng của công ty không ạ?"

Tiêu Chiến rốt cuộc cũng rời mắt khỏi màn hình máy tính, ánh mắt của sếp khiến Lola thấy sợ, không dám hỏi lại.

"Đã chuẩn bị họp xong chưa? Lấy bốn loại hàng mẫu ngày hôm qua của tôi lại đây, thảo luận lại một lần, tuần này phải quyết định."

Không thể đợi thêm nữa, nhà điều chế nước hoa không có khứu giác cũng phải tạo ra "Khu Vườn Trên Mái Nhà".

Đã trải qua vài lần bàn bạc, cuộc họp một lần nữa tiến vào "giai đoạn cuối" không có hiệu suất.

Quan điểm của tổ sáng tác Tiêu Chiến đều thuộc cả rồi, mỗi người một sở thích riêng, sau đó rất thông minh mà nói:

"Hay là sếp ngửi lại thử xem? Vẫn là do anh quyết định mới được."

Tiêu Chiến tự giễu cười, những hàng mẫu này đều thuộc tỷ lệ cả rồi, nhưng anh có thể lựa chọn kiểu gì được đây...

Nhà điều chế máy móc cầm lên chai mẫu thứ nhất, để sát lại mũi, phiên bản này sử dụng nhiều hoa hồng Damascus, mùi hoa nặng hơn.

Tiếp theo là chai thứ hai, mộc lan của chai này là vượt trội nhất, chỉ dùng mộc lan và lê.

Chai thứ ba, mùi trái cây của chai này là nổi bật hơn hẳn, phải đợi mười mấy phút mới có thể cảm nhận được mùi hoa, là mộc lan cao quý không thể thấu hiểu.

"Không đúng."

"Sao vậy thưa sếp?"

"Sao chai này lại có mùi vani?"

Bên tay phải Tiêu Chiến có một đồng nghiệp nữ chần chừ giơ tay lên, ngượng ngùng nói:

"Em xin lỗi, thưa sếp, là do hôm nay em dùng nước hoa hương vani, vừa rồi lúc lấy hàng mẫu không cẩn thận quẹt phải. Anh lau chai thuỷ tinh đi một chút là sẽ hết thôi, có phải vậy không, xin lỗi sếp."

Đồng nghiệp nữ lập tức đưa giấy ướt qua, sau khi lau xong quả nhiên không còn vani nữa.

Lại ngửi chai thứ ba, phảng phất như đi vào đường phố Paris buổi sáng sớm, có một cô gái mặc quần jeans, trong ngực ôm một sọt lớn lê Pháp tươi mới, trên đỉnh đầu là mặt trời vừa ló dạng.

Trong mùi trái cây dần dần có hoa hồng, là hoa hồng mang cảm giác xa cách, sau đó là mộc lan. Mộc lan Sieboldii khiến người ta không dám lại gần.

Cô gái thay đổi quần áo, nàng lại xuất hiện một lần nữa, đổi sang bộ quần áo chỉnh tề màu đen, bước vào ngồi trong chiếc xe đen, là một người phụ nữ quyền thế.

"Chính là nàng! Khu Vườn Trên Mái Nhà, mộc lan, mộc lan cao quý Paris!"

Tiêu Chiến không ngửi chai thứ tư thêm nữa, trong giọng nói nhà điều chế lộ ra sự kích động, giống như một tia sáng mặt trời xuyên qua rặng mây mù.

Đoàn đội vui mừng ra mặt, quá trình sáng tác như ma quỷ, sếp cùng chịu dày vò với với bọn họ, cuối cùng thì trong mắt lại có tự tin loé lên.

Không biết là ai dẫn đầu vỗ tay trước tiên, toàn bộ phòng họp đều đang hoan hô vì "Khu Vườn Trên Mái Nhà" thong dong tới muộn.

Tiêu Chiến cúi người, cảm ơn đoàn đội, sau đó lập tức bắt đầu sắp xếp công việc tiếp theo, thời gian vừa đúng!

Trong niềm vui sướиɠ, nhà điều chế rốt cuộc ý thức được một chuyện, hình như anh ngửi thấy rồi, ngửi thấy được Khu Vườn Trên Mái Nhà do chính anh làm ra!

Tiêu Chiến hưng phấn mà cao giọng hoan hô, đoàn đội không rõ vì sao sự phấn khởi của sếp lại tới chậm mấy phút, họ chỉ thấy Tiêu Chiến chạy ra khỏi phòng họp, anh đang gọi điện thoại.

"Yêu quái, yêu quái, yêu quái, mau nghe điện thoại đi, nhanh một chút, tôi có thể ngửi được rồi!"

Từ sau khi Vương Nhất Bác rời đi, lần đầu tiên Tiêu Chiến gọi điện thoại cho cậu, cho rằng có thể rút lui an toàn chính là quay trở lại những ngày tháng chưa gặp tiểu yêu quái.

Nhà điều chế có lại sự tự tin, anh rốt cuộc cũng chịu thừa nhận, anh tức giận, rất giận, giận đến nỗi sợ hãi, không muốn tiếp tục suy nghĩ Vương Nhất Bác có lừa dối anh hay không, vì sao cậu còn chưa trở lại.

Tức giận, nhưng người đầu tiên Tiêu Chiến muốn chia sẻ, vẫn là Vương Nhất Bác.

Điện thoại không được kết nối, sau một hồi chuyển vùng quốc tế thật dài, Tiêu Chiến nghe được âm báo nhắc nhở, điện thoại của Vương Nhất Bác tắt máy.

Qua một tiếng sau gọi lại, vẫn đang tắt máy.

===

Di động không gọi được, điện thoại cố định trên bàn lại vang lên chói tai.

Lola rất bất ngờ, cô tưởng rằng sếp sẽ rất vui vẻ, nhưng Tiêu Chiến nhận điện thoại xong giọng lại khàn khàn:

"Lola, có chuyện gì vậy?"

"Thưa sếp, ngài Suzuki lại hẹn anh ăn tối, hẹn rất nhiều lần rồi, em đều giúp anh từ chối."

"Ừm."

"Vậy em vẫn nói với ngài Suzuki là anh đang bận chuẩn bị cho nước hoa mới, tạm thời không rảnh đúng không ạ?"

Tiêu Chiến mở tin nhắn của Vương Nhất Bác trên điện thoại ra, mỗi một tin đều đã đọc đi đọc lại nhiều lần, vẫn chưa trả lời lại, Tiêu Chiến rốt cuộc cũng gõ xuống vài chữ rồi gửi đi.

Sau đó đặt điện thoại di động xuống, nói với Lola:

"Em hẹn Suzuki Shun tối nay gặp đi, đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với anh ấy."

"Vâng, vậy em sẽ đặt nhà hàng ở khu gần nhà anh."

Bất luận có thể rút lui an toàn hay không, anh và Suzuki Shun cũng không thể đi tiếp được, phải nói cho rõ ràng.

Tiêu Chiến mua panini thịt bò, một mình đi lên khu vườn trên mái ăn trưa, mộc lan ở ngay sau lưng anh.

Thời tiết lạnh rồi, hương hoa mộc lan càng lạnh lẽo hơn, khiến người ta không thể đoán được.

Trên cây ăn quả bên cạnh ghế dài không có táo, cũng không có lê, khu vườn trên mái nhà vào mùa đông ít đi những bông hoa trắng, nhiều hơn hẳn những bông hoa đỏ, là hoa hồng đang nở rực rỡ.

Trong khu vườn ngập tràn hương hoa hồng, điều này khiến Tiêu Chiến suy nghĩ xa xôi, là hoàn toàn khỏi rồi đấy sao?

Đột nhiên mất đi, mất rồi lại có được, liệu có thể tái phát không?

Vì lý do an toàn, Tiêu Chiến vẫn có ý định sẽ dựa theo kế hoạch ban đầu, sau khi đưa "Khu Vườn Trên Mái Nhà" ra thị trường sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian, đợi xác nhận được rằng khứu giác đã hoàn toàn không còn vấn đề gì nữa.

Quá trình sáng tác "Khu Vườn Trên Mái Nhà", quả thực như bị hành hạ.

Một cơn gió rét thổi tới, nhà điều chế quấn chặt khăn quàng, hoa hồng hôm nay khiến mọi mùi vị khác đều trở nên ảm đạm phai nhạt.

Tiêu Chiến lấy điện thoại ra, không có tin nhắn mới, tin nhắn anh vừa gửi cho Vương Nhất Bác lúc ở phòng làm việc là:

- Yêu quái, khi nào mới về nhà vậy?

Chưa đọc, chưa trả lời lại.

===

Bữa tối của Tiêu Chiến và Suzuki Shun diễn ra có chút buồn cười.

Tiêu Chiến nhìn điện thoại rất nhiều lần, không hề có mục đích, món chính của tối nay là tôm hùm. Suzuki Shun đang kể cho Tiêu Chiến nghe về kinh nghiệm một lần từng đi lặn ở Seychelles, hắn đã bắt gặp tôm hùm.

Tiêu Chiến lắng nghe, rồi nhìn thịt tôm đo đỏ trong đĩa, nhớ ra rằng đã hơn nửa tháng rồi không làʍ t̠ìиɦ, sau đó nghĩ đến... sừng bò đực của anh, hẳn là còn dài hơn cả chiếc đuôi tôm hùm này nữa.

"Tiêu Chiến, em có đang nghe không?"

"Em nghe đây, Shun, con tôm hùm này có hơi nhỏ."

"Có cần gọi thêm chút đồ ăn nữa không? Tôi nghe Lola nói em đang bận rộn cho tác phẩm mới, tiến triển thuận lợi chứ?"

"Đã gần xong rồi, đầu năm tới sẽ được ra mắt."

"Chúc mừng em, năm nay có bước tiến vượt bậc!"

"Vậy sao?"

Đợi lát nữa về đến nhà phải gọi điện lại cho Vương Nhất Bác, bảo cậu về nhà nhanh một chút, nếu như Vương Nhất Bác tìm được mẹ rồi, sẽ cùng nhau đến Paris à?

"Tiêu Chiến?"

"Hả?"

"Qua năm mới, có muốn chúng ta cùng đi trượt tuyết không? Hay là vẫn đi L"Alpe d"Huez như năm ngoái nhé?"

Buổi hoà nhạc mừng năm mới năm ngoái, Tiêu Chiến đến cổ vũ Suzuki Shun, sau khi biểu diễn kết thúc bọn họ cùng đến L"Alpe d"Huez, con đường đen kịt dài 16 cây số, từng khiến Tiêu Chiến chơi vô cùng vui vẻ, kể từ đó bắt đầu giai đoạn mập mờ với Suzuki Shun kéo dài tận một năm.

Tiêu Chiến nghiêm túc ăn đuôi tôm hùm, quả đúng là sừng bò của anh dài hơn thật.

"Shun, năm nay em không đi trượt tuyết nữa."

"Đã lên lịch cho kỳ nghỉ rồi sao?"

"Không phải, em không có kế hoạch nghỉ phép."

Tiêu Chiến ăn hết tôm hùm, đặt dao nĩa xuống, nói tiếp:

"Shun, em đã từng rất muốn có bước phát triển tiếp theo với anh, nhưng đó đã là quá khứ rồi, hôm nay em đến đây là muốn nói, nếu như có thể, em hy vọng chúng ta có thể làm bạn bè bình thường."

So tài hay lôi kéo, chẳng qua chỉ là hai kết cục, kéo lại gần hoặc là kéo đứt mất.

Nhất định nghệ sĩ violin không thể ngờ đến, người mà hắn tưởng rằng sẽ có được dễ như trở bàn tay, lại có thể tự tay kéo đứt dây đàn của bọn họ.

Hắn thích Tiêu Chiến, nhưng Suzuki Shun cảm thấy Tiêu Chiến đã từng thích hắn hơn, cho đến khi anh đi Cairo.

Suzuki Shun phong độ nhanh nhẹn mất mát một lúc, rồi nhanh chóng trò chuyện cùng Tiêu Chiến về chủ đề nước hoa, còn cả buổi hoà nhạc năm mới.

Bọn họ bắt đầu nói đến loại đề tài không cố định giữa bạn bè bình thường và người yêu mập mờ, đây đã từng là sự so chiêu với nhau mà hai người làm không biết chán.

"Shun, em muốn về nhà rồi, xin lỗi."

"Tiêu Chiến, em nói làm bạn bè bình thường, bạn bình thường cũng có thể quan tâm đến tiến độ công việc mà phải chứ?"

"Ha ha, Shun, anh thật sự rất giỏi."

Tiêu Chiến lắc đầu một cái, cầm áo khoác của mình lên chuẩn bị rời đi, đây có thể sẽ là bữa tối dưới ánh nến cuối cùng mà anh và Suzuki Shun ăn cùng nhau, Tiêu Chiến không tranh trả tiền bữa ăn, anh thật sự không phóng khoáng được bằng nghệ sĩ violin.

"Tiêu Chiến, em là vì cậu trai Cairo kia à?"

Suzuki Shun đuổi theo ra ngoài, hắn cũng đã mặc áo khoác, Tiêu Chiến có chút ngạc nhiên, tính tiền mà cũng có thể nhanh đến như vậy, hoá ra "Tài Ba" cũng sẽ sốt ruột.

"Không phải, là tự em quyết định."

"Được, vậy tôi đưa em về nhà được không?"

Tiêu Chiến gật đầu một cái, anh muốn trả lại cây đàn violin Suzuki Shun đã tặng, vốn định để ngày mai bảo Lola đi một chuyến, nếu đã thế này rồi, vừa đúng lúc để Suzuki Shun mang đi, tối nay trả lại luôn.

Bởi vì có một yêu quái, cậu cứ luôn nói cây đàn kia có mùi sơn, còn nói bôi trơn và bαo ©αo sυ cũng có mùi sơn, nói hươu nói vượn.

"Tiêu Chiến, em đang cười đấy sao?"

"Đâu, đâu có. Đúng lúc nghĩ đến một chuyện mà thôi."

===

Từ nhà hàng đi bộ đến nhà Tiêu Chiến mất chưa tới mười phút, không phải lần đầu tiên Suzuki Shun đến đây, chỉ là lần này Tiêu Chiến không mời hắn lên tầng.

Suzuki Shun đứng đợi ở khu tiếp khách tầng một, Tiêu Chiến nhanh chóng từ tầng hai đi xuống, trong tay cầm đàn violin mà hắn đã tặng.

"Shun, đàn rất tinh xảo, nhưng kỹ năng chơi violin của em không thành thạo, căn bản là không dùng được, nay trả vật về cho chủ cũ."

"Tiêu Chiến, phải dứt khoát đến vậy sao?"

Tiêu Chiến nâng hộp đàn, Suzuki Shun không nhận, bọn họ đang giằng co, Tiêu Chiến cứ nâng mãi cũng thấy mỏi tay, anh bèn đặt hộp đàn lên bàn trà nhỏ.

"Shun, chúng ta không có khả năng bên nhau, em hy vọng..."

Còn chưa nói hết câu, Suzuki Shun đột nhiên xông tới, Tiêu Chiến bị bất ngờ không kịp đề phòng, bị hắn đè trên ghế sô pha đơn, hai người dựa rất gần nhau, có thể cảm nhận được Suzuki Shun đang tính đặt tay lên lưng anh, ôm lấy anh.

"Tiêu Chiến, em có muốn làʍ t̠ìиɦ không?"

Suzuki Shun định hôn Tiêu Chiến, vừa nãy Tiêu Chiến đã ngây người, khiến hắn tưởng rằng Tiêu Chiến đồng ý.

Tiêu Chiến sửng sốt vài giây, môi Suzuki Shun dán lên vài giây, hai người đều có vị rượu vang đỏ, nghệ sĩ violin đang định tiến vào trong miệng anh.

Không được như mong muốn, bị Tiêu Chiến dùng sức đẩy ra, dùng lực rất mạnh, Suzuki Shun va vào bàn trà nhỏ, hộp đàn rơi xuống đất.

Tiêu Chiến đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi ra khoảng 3-4 mét, chỉ vào Suzuki Shun nói lớn:

"Suzuki Shun, anh thật sự hết thuốc chữa rồi, lúc này mà còn hỏi tôi có muốn làʍ t̠ìиɦ hay không? Rốt cuộc là anh muốn thắng đến mức nào vậy!"

"Em không muốn thắng hay sao? Tiêu Chiến, em hẹn tôi ăn tối, hoa tươi và quà tặng trong buổi hoà nhạc, những lời mập mờ không rõ ràng em từng nói, sự chòng ghẹo như có như không đã qua, em không phải là muốn thắng đấy sao?"

"Ha, mời anh rời khỏi đây, tôi không muốn gặp lại anh nữa."

Suzuki Shun còn chưa từ bỏ ý định, hắn đi tới định ôm lấy Tiêu Chiến, lại bị anh chuẩn xác tránh được, "Tài Ba" cũng có thời khắc không giữ được phong độ:

"Tiêu Chiến, cho em thắng được không? Tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với em, tôi thích em, như vậy có được không?"

"Nhưng tôi không thích anh nữa, trước kia đã từng thích, những gì anh nói đều đúng cả, nhưng giờ không còn thích nữa rồi, đi đi!"

Lúc này, Tiêu Chiến khó mà chịu đựng được việc bàn luận về chủ đề "làʍ t̠ìиɦ" với Suzuki Shun, việc này khiến anh cảm thấy không hề thoải mái, Suzuki Shun lại cứ cố tình nhắc đi nhắc lại muốn làʍ t̠ìиɦ với anh, cuối cùng bị Tiêu Chiến đẩy ra khỏi nhà.

Tiêu Chiến tức đến mức ngồi ở phòng khách một lúc, anh thấy Suzuki Shun đứng vài phút ở trên đường, rồi vẫy một chiếc taxi rời đi. Tiêu Chiến mới phát hiện đàn violin vẫn đang nằm trên thảm.

Bản lề của hộp đàn đã rơi ra ngoài, hoá ra anh quên lấy cây vĩ, Tiêu Chiến không muốn nhìn đàn violin nữa, tắt điện dưới tầng rồi về phòng ngủ.

"Á!"

Tiêu Chiến bị người trên cầu thang doạ cho lớn tiếng hét lên, đèn tầng một đã tắt cả rồi, ánh đèn phòng ngủ hắt lên cầu thang mờ tối, Vương Nhất Bác đứng ở chỗ rẽ cầu thang, đang nhìn anh.

"Yêu quái, cậu về lúc nào vậy? Đứng đây bao lâu rồi."

Tiêu Chiến xông tới ôm lấy Vương Nhất Bác, lại kéo tay cậu đi lên tầng, cùng nhau trở về phòng ngủ, vào phòng ngủ mới phát hiện cửa tủ quần áo ban nãy còn đóng chặt giờ lại đang mở, còn phát hiện đôi mắt tiểu yêu quái đỏ ửng lên.

Hình như là đã khóc, khóc rất dữ dội, xương chân mày đều là màu đỏ.

"Yêu quái, cậu sao thế?"

"Đại nhân, mẹ tôi sẽ không quay lại nữa, tôi không có mẹ nữa rồi..."

Tiểu yêu quái không khóc nữa, cậu ôm gối ngồi ở trên thảm, vùi mặt vào đầu gối, Tiêu Chiến chú ý tới chiếc chăn trong tủ xốc xếch, vừa nãy anh lên tầng lấy đàn violin rồi đi xuống ngay, hoá ra Vương Nhất Bác đã về đến nhà, ngủ trong tủ quần áo.

Tiêu Chiến đi tới ôm lấy Vương Nhất Bác, để cậu dựa vào mình, nhẹ nhàng vỗ về sau đầu tiểu yêu quái.

Vương Nhất Bác nói 5-6 năm trước mẹ cậu đột nhiên bỏ đi, nói với cậu rằng sẽ không trở lại, Tiêu Chiến từng nghĩ tới chuyện không hay, chỉ là trước giờ không nói với Vương Nhất Bác.

"Yêu quái, mẹ cậu sao vậy?"

"Không còn nữa... không còn nữa. Đại nhân, tôi không có mẹ nữa rồi..."

"Yêu quái, cậu muốn khóc thì cứ khóc đi, tôi ở bên cậu, cậu vẫn có tôi."

Vương Nhất Bác đưa tay ôm eo Tiêu Chiến, tiểu yêu quái đang ngồi, đại nhân đang quỳ, ôm lấy nhau, không ai khóc, gian phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.

Qua thật lâu, rốt cuộc tiểu yêu quái cũng quỳ trên thảm, nâng đầu gối Tiêu Chiến ôm anh lên giường, cùng nằm vào trong chăn, lại chầm chậm cởϊ qυầи áo của cả hai người, cởi hết ra rồi mới hỏi Tiêu Chiến:

"Đại nhân, vừa rồi tôi nghe được ngài Suzuki nói muốn làʍ t̠ìиɦ với anh."

Tiêu Chiến nhấc chân lên quấy lấy eo Vương Nhất Bác, yêu quái của anh trở lại rồi.

Anh biết Vương Nhất Bác còn đang đau lòng khi biết chuyện của mẹ, thế nhưng anh nhớ cậu, muốn làʍ t̠ìиɦ với cậu, mỗi đêm đều rất nhớ.

"Yêu quái, có nghe được tôi nói gì với Suzuki Shun không?"

"Đại nhân nói không muốn làʍ t̠ìиɦ."

Vương Nhất Bác bắt đầu hôn cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Tiêu Chiến, từ cổ hôn xuống, ngậm đầu ngực của anh, dùng cách thức đại nhân thích nhất mà liếʍ láp, bàn tay đi xuống dưới bao phủ hạ bộ của Tiêu Chiến an ủi mấy cái, Tiêu Chiến cương lên rất nhanh, cậu bắt đầu khuếch trương cho Tiêu Chiến.

"Đại nhân, bây giờ có muốn làʍ t̠ìиɦ không?"

"Ưʍ... thoải mái quá, Nhất Bác."

"Đại nhân, nói cho tôi biết, có muốn làʍ t̠ìиɦ không?"

"Muốn, Vương Nhất Bác, tôi muốn cậu tiến vào, muốn làʍ t̠ìиɦ với cậu."

dương v*t tiến vào địa phương nhung nhớ, được bao bọc, vừa ấm áp vừa ẩm ướt, rốt cuộc cũng về nhà rồi.

Tiểu yêu quái động rất nhanh, bắt đầu trút hết sự thương tâm của mình trong thân thể đại nhân.

"Đại nhân, sau này tôi chỉ theo anh, chỉ theo anh."

Xa cách nửa tháng, bò đực của anh có sừng bò lợi hại nhất, để anh làm người đấu bò, nhấp nhô lên xuống không nơi để trốn. Làʍ t̠ìиɦ với cậu là có thể quên đi lo lắng, không tức giận nữa.

Chỉ là Tiêu Chiến cảm giác được, mỗi khi làm tới mức sung sướиɠ, hình như trong ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn anh có áy náy, là day dứt.

Có phải là tự trách bản thân rời đi quá lâu, vừa trở lại đã làʍ t̠ìиɦ không chịu ngừng, dùng làʍ t̠ìиɦ để phát tiết hay không.

Cao trào tới quá mãnh liệt, Tiêu Chiến hét lên thật lớn, không nghĩ được nhiều đến vậy, anh kêu "đừng mà" vài lần, tiểu yêu quái lại thật sự dừng lại không động nữa.

"Yêu quái, về Cairo một chuyến là quên cách làʍ t̠ìиɦ rồi hay sao? Đừng dừng lại, nhanh hơn chút."

"Đại nhân, vừa rồi anh nói đừng."

"Sao cậu lại bắt đầu nghe lời rồi? Không có đừng, vẫn muốn, muốn Vương Nhất Bác."

Sau khi bắn tinh, Vương Nhất Bác vẫn nằm trên người Tiêu Chiến, lối vào bị cắm đến đỏ lên, là vừa rồi làm quá kịch liệt. Vốn dĩ không muốn làʍ t̠ìиɦ, nhưng lại nghe được Suzuki Shun ở dưới tầng nói muốn làʍ t̠ìиɦ cùng Tiêu Chiến, đại nhân bảo không muốn.

Vương Nhất Bác không nhịn được, cậu muốn đại nhân nói lại một lần nữa, có muốn làʍ t̠ìиɦ hay không, muốn làm với ai.

dương v*t Vương Nhất Bác chậm rãi lui về sau, bị Tiêu Chiến khoá eo lại không cho cậu đi, rõ ràng vẫn chưa mềm xuống.

"Đại nhân, tôi không nên làʍ t̠ìиɦ với anh, là lỗi của tôi."

"Yêu quái, tiểu yêu quái, đại yêu quái, tôi thích mà, rất thích, rất thích cậu tiến vào, thích cậu đỉnh tôi nhanh như vậy, thích cậu nắm eo tôi như thế này, thích cậu nói muốn làʍ t̠ìиɦ..."

"Đại nhân, là lỗi của tôi, ngài Suzuki sẽ không khiến anh bị thương, anh ta không phải yêu quái..."

Tiêu Chiến bĩu môi, giống như trước kia, cắn một cái lên cằm Vương Nhất Bác, rất dùng sức, đau đến nỗi tiểu yêu quái nhíu mày lại, phản ứng theo bản năng mà cắm vào trong Tiêu Chiến, cắm rất nhanh.

Tiêu Chiến nhả răng ra, cười lên, mỗi lần bị cắn đau là Vương Nhất Bác sẽ cắm nhanh hơn. Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác đặt lại lên mông mình, hôn cậu và nói:

"Yêu quái, chỉ có một người là yêu quái. Vương Nhất Bác, cậu không cần chỉ muốn theo tôi, cậu còn có thể muốn nhiều hơn nữa, đều được."

Trước giờ tiểu yêu quái đều không chịu được sự mê hoặc của đại nhân, xa nhau mười mấy ngày, bọn họ giống như đêm đầu tiên vậy, cứ mãi cứ mãi làʍ t̠ìиɦ.

TBC