- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Fanfic
- [Bác Chiến] Bản Requiem Hoa Hồng
- Chương 29-2
[Bác Chiến] Bản Requiem Hoa Hồng
Chương 29-2
Cùng với việc "Khu Vườn Trên Sông Nile" ra mắt thị trường, nhà điều chế Tiêu Chiến trở thành đề tài của thành phố.
Bởi vì nước hoa mới nhất mà anh sáng tác cuối cùng đã giành được số điểm tổng hợp là 4.6 điểm, ngày thứ hai sau khi lên kệ đã bắt đầu xếp hàng, nhiệt tình của phụ nữ Paris đối với nước hoa dường như chưa từng suy giảm, đều muốn tự mình trải nghiệm dòng nước hoa "phi giới tính" này.
Cuối tuần của tuần đầu tiên, tủ hàng của trung tâm bách hoá tổng hợp hết hàng, ngay tiếp sau đó lượng hàng trong kho của cửa hàng chính hãng cũng đến mức báo động. Công ty dựa theo lượng tiêu thụ ngày trước để chuẩn bị hàng dự trữ cho một tháng, chưa đến mười ngày đã bán hết sạch không còn một chai.
Dù cho có phải tất cả người mua đều yêu thích hay không, "Khu Vườn Trên Sông Nile" cũng đã trở thành nước hoa "hiện tượng".
Lật đổ nước hoa nữ tính với những hương hoa nồng nàn là đòn đánh chính của Paris lúc bấy giờ, đồng thời còn thách thức cả nước hoa nam tính với những mùi chủ đạo là thuốc lá và thuộc da. Là nước hoa Designer đầu tiên thành công phá vỡ "giới tính", rất nhiều người tiêu dùng đã nhắn lại:
Chua và đắng của Khu Vườn Trên Sông Nile, có thể thay đổi tuỳ theo nhiệt độ của cơ thể.
Nhà điều chế Tiêu Chiến vẫn luôn có lòng tin vào "Khu Vườn Trên Sông Nile", nhưng anh hoàn toàn bất ngờ trước sự thành công đột phá trong việc kinh doanh như thế.
Mười ngày bộn bề công việc trôi qua, mỗi ngày đều có phỏng vấn đặc biệt về quá trình sáng tạo Khu Vườn Trên Sông Nile, còn phải họp với bộ phận sản xuất, tinh dầu xoài xanh đã điều phối, nhanh chóng bổ sung hàng.
Tiêu Chiến cũng nhận được bản thảo xuất bản, hy vọng anh sẽ viết nhật ký công việc liên quan tới "điều chế nước hoa chủ nghĩa tối giản".
Nhà điều chế bận rộn đến mức không kịp ăn trưa, chân không chạm đất đi lại trong phòng làm việc, lượng công việc thì nhiều, mà thời gian làm việc đang rút ngắn.
Bởi vì Tiêu Chiến muốn hoàn thành tất cả lịch trình trong ngày trước bốn giờ chiều, anh muốn đúng bốn giờ rời khỏi công ty, đi bộ đến đường Fabert mua bánh mì bột chua rồi đi bộ về nhà.
Trong nhà còn có một yêu quái không coi cơn sốt ra gì, cứ nói rất nhanh sẽ khoẻ lại, sau đó dây dưa kéo dài, lặp đi lặp lại, hơn một tuần rồi vẫn chưa hoàn toàn giảm sốt.
Mỗi ngày Tiêu Chiến đều nói, bảo rằng không thể làʍ t̠ìиɦ nữa, Vương Nhất Bác phải nghỉ ngơi, ngủ thật ngon hai ngày thân thể sẽ khoẻ lại, hôm nay không làʍ t̠ìиɦ.
Những lời này mỗi lần về nhà đại nhân sẽ nói, lại không một ngày thực hiện.
Hôm nay cũng vậy. Tiêu Chiến nghiêng người dùng chìa khoá mở cửa, ôm hai chiếc bánh mì hình bầu dục trong lòng, vừa nướng xong rất bỏng miệng, anh mở cửa bằng một tay, dùng răng cắn một miếng nhỏ đưa vào trong miệng, nhai. Còn xách thêm hai cốc nước ép xanh lá cây, bọn họ gọi là "linh dược cứu mạng", tiểu yêu quái nói, cứ uống xong là muốn làʍ t̠ìиɦ.
Tiêu Chiến vừa mới mở cửa, vẫn còn đang đứng thay giày ở huyền quan đã nghe thấy tiếng cầu thanh vang lên "bịch bịch bịch", chạy còn nhanh hơn cả tinh tinh, Tiêu Chiến quay lưng lại định không nhìn Vương Nhất Bác, nhìn thấy là sẽ muốn cười.
"Đại nhân, anh về rồi!"
Tiểu yêu quái ôm lấy eo Tiêu Chiến từ phía sau, ôm anh xoay một vòng rồi mới buông xuống, dép của Tiêu Chiến bay đi thật xa, anh nhón chân đứng trên mu bàn chân Vương Nhất Bác, cản lại cái đầu của cậu, không cho cậu hôn.
"Yêu quái, hôm nay không thể làʍ t̠ìиɦ, ngủ sớm một chút, ngủ một ngày là được rồi!"
"Đại nhân, anh cũng đã mua linh dược cứu mạng cho tôi rồi, muốn làʍ t̠ìиɦ cơ."
Vương Nhất Bác nhận lấy cốc nước ép xanh lá trong tay Tiêu Chiến, một hơi hút hết nửa cốc, buông cốc nhựa xuống liền đẩy Tiêu Chiến tới quầy rượu, gỡ hết đồ trên tay anh ra, lại đè Tiêu Chiến nằm xuống mặt quầy rượu, bắt đầu liếʍ dái tai Tiêu Chiến.
"Đại nhân, tôi rất muốn làʍ t̠ìиɦ với anh."
"Yêu quái, yêu quái..."
Tiêu Chiến cảm nhận được phía sau có một "vật thể hình trụ" đang chọc vào mình khiến nhiệt độ cơ thể tăng cao, mấy ngày nay anh không cho phép Vương Nhất Bác ra ngoài, không cho phép đi làm, hằng ngày tiểu yêu quái ở nhà mặc qυầи ɭóŧ chạy tới chạy lui, xem những bộ phim mà Tiêu Chiến đã tải về, cứ ngủ là hết nửa ngày luôn.
"Vương Nhất Bác, chỉ hôm nay không làm thôi, ngày mai cậu không sốt thì chúng ta sẽ làʍ t̠ìиɦ, làm nhiều lần."
"Đại nhân, nhưng tôi rất muốn làʍ t̠ìиɦ, tôi sẽ ngoan ngoãn làm, có được không vậy?"
Nhẹ nhàng dịu dàng cầu xin, Tiêu Chiến sợ ngứa, tiểu yêu quái năn nỉ, duỗi tay vào trong quần áo của anh, vuốt ve dọc theo xương sườn, lần mò tới ngực, tìm được nơi nhô lên, dùng đầu ngón tay vân vê, ấn xuống.
"Đại nhân, tôi sẽ biết điều, làm nhẹ nhàng một lần thôi."
"Ưʍ... Nhất Bác, đừng trêu tôi, ngứa lắm, đừng nghịch chỗ đó."
Lại thêm một lần không giữ lời, tiểu yêu quái "nói gì nghe nấy" rời tay khỏi ngực Tiêu Chiến, một lần nữa vòng tay quanh eo anh ôm lên, chạy lên phòng ngủ trên tầng, dáng người Tiêu Chiến cao, cố gắng hết sức cong đầu gối, nhìn qua giống như một tượng gỗ không phản kháng, cứ thế bị ôm lên giường.
Công tác chuẩn bị cho cho cuộc ân ái của bọn họ càng lúc càng nhanh, xà phòng cũng không cần, tiểu yêu quái học được cách dùng đầu lưỡi và nước bọt, của cậu và của đại nhân, ngày nào cũng dùng khoang miệng của đại nhân nhanh chóng bôi trơn, rồi tiến vào từ đằng sau.
Giờ đây cậu đang chôn trong thân thể của đại nhân, bắt đầu một ngày hoàn toàn mới, bắt đầu tính giờ từ 4 giờ 45 phút lúc trời nhá nhem.
===
Mười ngày gần đây, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác chưa từng ăn cái bánh mì bột chua nóng nào. Mười ngày đã qua này, Tiêu Chiến không xử lý bất kỳ công việc nào vào buổi tối, ngay cả điện thoại cũng không xem.
Nhà điều chế thật sự đã trúng thần chú rồi, thần chú Ai Cập do yêu quái niệm, câu thần chú mang theo đinh, ghim chặt anh lên giường, không thể rời đi, cũng không muốn rời đi.
Làʍ t̠ìиɦ, làʍ t̠ìиɦ hết lần này đến lần khác.
Mệt rồi, thì tạm không làm chỉ hôn môi, miệng khát rồi, thì tạm không hôn môi chỉ nằm đó, qua một lúc, lại làʍ t̠ìиɦ.
Tiêu Chiến nằm trên gối nghịch ngón tay Vương Nhất Bác, tách từng ngón từng ngón ra, rồi lại chụm hết lại, giơ lên không trung, "phát hiệu lệnh".
"Yêu quái, yêu quái là bò đực, bò bò bò bò, bò đực con."
"Yêu quái là yêu quái xấu xa, chỉ biết làʍ t̠ìиɦ, tình tình tình tình, chỉ giỏi làʍ t̠ìиɦ."
"Yêu quái, yêu quái, là yêu quái của tôi."
Chờ Tiêu Chiến nghịch đủ rồi, Vương Nhất Bác sẽ lập tức đè cổ tay anh lại, không cho Tiêu Chiến cử động nữa.
Bắt đầu nghiêm túc ve vuốt thân thể đại nhân, lướt qua, chạm nhẹ, xoa nắn... Yêu quái giỏi hơn rồi, bây giờ không cần hôn, chỉ cần dùng ngón tay đã có thể khiến đại nhân thở dốc, rêи ɾỉ, túm tóc yêu quái nói, muốn đạt cực khoái.
Đại nhân của lúc này đã hoàn toàn chuẩn bị xong, đã đủ ướŧ áŧ, yêu quái bắt đầu cuộc mây mưa tiếp theo.
"Đại nhân, bò đực của anh tiến vào đây."
"Yêu quái, Nhất Bác, cậu phải làm tôi đến mức nào mới đủ đây..."
Tuần thứ hai "Khu Vườn Trên Sông Nile" hết hàng, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng giảm sốt.
Sáng nay Tiêu Chiến đặt cặp nhiệt độ xuống một cách hài lòng, đuổi Vương Nhất Bác đi tắm, đã khoẻ lại rồi, phải tắm rửa.
Tiểu yêu quái cũng rất vui vẻ, chạy vọt vào phòng tắm, cuối cùng cậu cũng có thể đến công ty cùng đại nhân.
Thật ra nếu như có thể ở trên giường ôm đại nhân mỗi ngày thì tiểu yêu quái cũng không muốn đi, nhưng đại nhân phải đi làm, cậu muốn đi theo anh hơn, đi theo đại nhân, thì không làʍ t̠ìиɦ cũng được.
Yêu quái vui vẻ mà tắm xong, Tiêu Chiến đang ăn yến mạch, thờ ơ thông báo cho Vương Nhất Bác biết:
"Hôm nay cậu không thể đến công ty, bình phục sức khoẻ hai ngày không sốt lại nữa mới đi được."
"Đại nhân, tôi không ốm lại đâu, tôi đã khoẻ rồi."
"Tối hôm qua vẫn còn đang sốt, nghỉ ngơi hai ngày đi. Cậu im, còn nói thêm thì tối nay tôi sẽ không về nhà ăn cơm nữa!"
Tiểu yêu quái ôm lấy bát yến mạch, lấy thìa ra ném đi, dốc ừng ực vào cổ họng, muốn đến công ty lại không dám nói.
Tiêu Chiến trộm cười, phản đối mà nói với cậu:
"Nếu ngày hôm qua cậu đồng ý không làʍ t̠ìиɦ yên trí ngủ một đêm, có lẽ hôm nay tôi đã đưa cậu đến công ty rồi đấy, yêu quái tự làm tự chịu."
Ăn hết bát yến mạch, chiếc bát bị tiểu yêu quái thả cái "rầm" xuống bàn, bên mép cậu còn dính sữa bò, cây ngay không sợ chết đứng nói với Tiêu Chiến:
"Đại nhân, tối hôm qua là đại nhân muốn cưỡi bên trên tôi, bảo làm thêm một lần nữa, còn nói muốn đấu bò, lên xuống lên xuống, còn nói là..."
"Vương Nhất Bác!"
Nếu như tính từ lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ đến bây giờ, 240 tiếng đồng hồ đã trôi qua, Tiêu Chiến có thể tính ra được một số % không hề nhỏ, đoạn thời gian này, Vương Nhất Bác là trải qua bên trong thân thể của anh.
Đột nhiên lỗ tai Tiêu Chiến nóng bừng bừng, đúng là anh đã nói, nói trong lúc đang khoan khoái ngủ. Tiểu yêu quái lại ở giữa ban ngày, lặp lại những gì anh đã nói ra, tối qua đại nhân tỉnh mộng, định làm thêm lần nữa.
Nửa đêm tỉnh mộng, cưỡi trên thân bò đực làʍ t̠ìиɦ, làm xong lại ngủ, mơ thấy mình và Vương Nhất Bác ngủ trong tủ quần áo, lại đang ân ái.
Giấc mơ cuối cùng liên quan đến tủ quần áo này, Tiêu Chiến không nói với Vương Nhất Bác.
Anh mơ thấy tiểu yêu quái dùng tấm chăn trắng bọc anh lại, anh chỉ lộ ra mỗi đôi mắt, trong tủ có hơi thiếu dưỡng khí, bọn họ đều đang thở không ra hơi, vận động rút ra cắm vào trong chăn vẫn đang tiếp tục, chân quấn lấy nhau, trên cơ thể toàn là mồ hôi.
Duỗi cánh tay ướt nhẹp ra, trốn khỏi chăn, Tiêu Chiến rốt cuộc đẩy mở cửa tủ, như đang cầu xin sự sống, trong phòng ngủ cũng không bật đèn.
Rất nhanh, tay anh bị bắt lại, cửa tủ cũng đóng vào, đồ vật trong thân thể khiến anh vui vẻ, cũng khiến anh sợ hãi, như này có đúng hay không, có đúng hay không.
Trong mơ luôn thiếu đi logic, dường như là sẽ mãi thế này, bị Vương Nhất Bác giữ chặt eo, nhanh chóng đâm rút.
Tiêu Chiến kêu yêu quái đừng làm nữa, không thể làm nữa, anh sẽ kiệt sức trong chiếc chăn này, trong chiếc tủ này không có dưỡng khí, sẽ không còn sức để đi ra nữa.
Tỉnh giấc dậy, trời sáng rồi, bọn họ không ngủ trong tủ treo quần áo.
Vương Nhất Bác quả thực đang ở trên giường ôm anh, chỉ có điều đang ngủ, Tiêu Chiến chui vào trong chăn, hai người đều đang để trần, anh ngậm dương v*t Vương Nhất Bác vào miệng, dùng đầu lưỡi trêu đùa mấy cái, cây gậy này tỉnh lại nhanh hơn so với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến sẽ chầm chậm nâng nó lên, đẩy vào trong cơ thể mình.
Vào được hơn phân nửa, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng mở to hai mắt, tiếp quản tiết tấu, cậu đỡ eo Tiêu Chiến, giúp anh "ăn" hết vào trong.
"Đại nhân, không ngủ à?"
"Yêu quái, tỉnh giấc chưa, muốn làʍ t̠ìиɦ không?"
"Muốn làʍ t̠ìиɦ."
Vương Nhất Bác vẫn đang ngồi trước bàn ăn, không còn hứng thú với bát yến mạch, Tiêu Chiến không có cách nào để nhìn mặt cậu nữa, đáng yêu quá đi mất, rõ ràng là tiểu yêu quái rất biết điều, đến khi làʍ t̠ìиɦ lại hung ác như vậy.
"Đại nhân, tôi thật sự không thể đi cùng anh ư?"
"Yêu quái ngoan, ngủ ngon nhé, mau chóng khoẻ lại."
Tiêu Chiến thay trang phục xong định đi ra cửa, nhưng vẫn là vòng ngược về phòng ăn, gặm cắn ngoài miệng Vương Nhất Bác một lúc, dùng đầu lưỡi liếʍ khô vệt sữa bò còn dính bên mép tiểu yêu quái.
Không suy nghĩ đến mối quan hệ nữa, không nghĩ xem có yêu hay không, có hiểu hay không.
Đến khi không thể tiếp tục được nữa thì tính tiếp vậy, ít nhất là cho đến bây giờ, bọn họ vẫn chưa hưởng thụ đủ sự kí©h thí©ɧ của những cuộc ân ái.
"Được rồi, yêu quái ở nhà chờ tôi nhé, buổi chiều tôi sẽ mua bánh mì mang về, nếu như tối nay không phát sốt, tôi sẽ đưa cậu đến công ty."
Tiêu Chiến xoa xoa mái tóc Vương Nhất Bác, vẫn chưa khô hẳn, bông xù, anh mỉm cười cầm áo khoác lên, đi xuống tầng.
Mười giờ có cuộc họp nội bộ, lãnh đạo cấp trên đã bắt đầu thảo luận mục tiêu thứ hai của series Hành Trình, công ty hy vọng có thể tranh thủ thời cơ cho ra mắt chai "Khu Vườn" thứ hai nhân dịp Lễ Tình nhân sang năm.
Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác cản lại ở giữa tầng một và tầng hai, tiểu yêu quái đuổi theo không muốn để Tiêu Chiến đi.
"Đại nhân, anh đưa tôi theo cùng đi, tôi muốn đi."
"Ngoan nào, lên tầng đi ngủ, ngủ một ngày, buổi trưa có người đến quét dọn, cậu không cần dậy đâu."
Tiêu Chiến sờ mặt Vương Nhất Bác, vòng qua cánh tay đang mở rộng của cậu, đi xuống tầng một, vai vừa sượt qua lại bị ôm lấy.
Tiểu yêu quái rất dùng sức mà ôm, đại nhân vùng vẫy mấy cái không thoát được, xem ra là cố ý không muốn cho anh xuống tầng.
Lại chạm vào vị trí sợ nhột nhất của Tiêu Chiến, còn kề sát lại thổi hơi vào cổ anh...
Gáy của đại nhân có một chỗ rất nhạy cảm, mỗi lần trong lúc làʍ t̠ìиɦ mà tiểu yêu quái hôn lên đó, Tiêu Chiến đều sẽ dùng sức kẹp chặt cậu.
"Yêu quái đừng nghịch, tôi phải đi, đừng nghịch mà, đừng..."
Cầu thang bằng gỗ vang lên âm thanh kẽo kẹt, Vương Nhất Bác siết chặt Tiêu Chiến, cắn áo sơ mi của anh, đưa đầu lưỡi vào, liếʍ vị trí đại nhân sợ nhất.
Gáy bị hôn trở nên ẩm ướt, nửa người dưới của Tiêu Chiến bị kí©h thí©ɧ, bắt đầu không đứng vững được, quần áo và túi ném hết xuống cầu thang, anh lật tay túm chặt lấy đồ ngủ của Vương Nhất Bác, lưng dựa vào ngực cậu, trong miệng không ngừng lặp lại "Yêu quái, đừng nghịch nữa".
Nhưng thân thể lại theo Vương Nhất Bác chầm chậm hạ xuống, cùng nhau ngồi trên cầu thang.
Tiểu yêu quái tách hai chân ra, để đại nhân ngồi giữa hai chân cậu.
Thân trên của Tiêu Chiến dựa lên người Vương Nhất Bác, xoay đầu vùi mặt vào cổ Vương Nhất Bác, cơ thể đang run rẩy, không ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, cảm nhận bàn tay Vương Nhất Bác đang tháo thắt lưng da của anh ra, rồi lại cởi cả quần tây và qυầи ɭóŧ xuống.
Tiêu Chiến hơi nâng mông lên, quần tụt xuống bắp chân.
"Yêu quái, tôi phải đến công ty, không kịp nữa rồi, buổi tối, tối nay có được không vậy?"
"Đại nhân, rất nhanh thôi."
Tiêu Chiến vẫn đang nằm trên vai Vương Nhất Bác, hai tay túm quần áo của cậu, cơ thể cả hai người đều đang nóng dần lên, Vương Nhất Bác dán sát vào lỗ tai anh, nói rằng sẽ nhanh thôi.
Tiêu Chiến lại nâng mông lên thêm chút nữa để Vương Nhất Bác đỡ lấy mông mình, Tiêu Chiến cố gắng hết sức để ngồi dậy, ngồi lên đùi trái của Vương Nhất Bác.
"Yêu quái, không thể ở đây được, chúng ta trở về phòng ngủ, ở đây không vào được, như thế này cậu không vào được."
"Tôi không vào, đại nhân ôm tôi đi, nâng mông thêm chút nữa."
Tiêu Chiến không hiểu lắm, chỉ là khoảng thời gian này thân thể say mê với chuyện làʍ t̠ìиɦ, có phản ứng theo bản năng với tay của Vương Nhất Bác.
Chỉ những cái hôn và vuốt ve đơn giản cũng sẽ đánh thức tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt, rõ ràng vẫn còn cuộc họp đang chờ anh, Tiêu Chiến vẫn cứ muốn.
"Yêu quái, sẽ rất nhanh à?"
"Rất nhanh thôi đại nhân."
Tiêu Chiến đưa hai tay về sau, ôm cổ Vương Nhất Bác, dựa vào cậu, vểnh mông lên, không khác lắm với những gì anh nghĩ, tiểu yêu quái chụm hai ngón tay lại chậm rãi đẩy vào, có chút thô ráp, Tiêu Chiến đau đến mức nhíu mày.
"Yêu quái, liếʍ một chút đi rồi hẵng vào, đau..."
"Đại nhân, không đau, rất nhanh sẽ không đau."
Yêu quái không nghe lời đại nhân, không làm ướt ngón tay, cậu nhanh chóng tìm được vị trí mẫn cảm, dùng cùi ngón tay ấn xuống vẽ vòng tròn, từng vòng lại từng vòng.
Tiếng kêu của Tiêu Chiến bắt đầu gấp gáp, thật giống như còn kích động hơn cả khi ân ái ở trên giường, anh túm lấy tay Vương Nhất Bác không cho phép cậu vẽ vòng tròn bên trong nữa, trong mắt kết một tầng sương mù.
"Vương Nhất Bác, đừng như vậy, cậu ôm tôi lên đi, chúng ta lên giường làʍ t̠ìиɦ."
"Đại nhân, anh còn phải đến công ty, ở ngay đây đi, được không?"
Ngón tay lùi ra ngoài, nghe được một tiếng "ưm" của đại nhân, hai tay nắm cổ tay Vương Nhất Bác, hai người, bốn tay, đều đang ở giữa hai bắp đùi của anh.
Lần này đổi thành ba ngón tay cùng tiến vào, Tiêu Chiến hít sâu một hơi, tiếng kêu bắt đầu biến điệu, giống như là rất tận hứng, cũng giống như đang chịu ấm ức.
"Đại nhân, bây giờ bên trong rất dính rất trơn rồi, muốn lắm rồi, có đúng không vậy?"
"Nhất Bác, nhanh một chút..."
Ngón tay rút ra cắm vào có thể nhanh hơn so với dương v*t, ba ngón tay của tiểu yêu quái đã có thể lấp đầy thân thể đại nhân, mỗi lần lui ra ngoài đều có thể nghe thấy tiếng dịch thể dinh dính, cắm vào nhanh hơn, còn có tiếng da^ʍ mỹ khi lòng bàn tay và mông thịt va chạm.
Vị trí mẫn cảm của Tiêu Chiến từ đầu đến cuối đều không được buông tha, mỗi lần cắm vào thật sâu, ngón tay Vương Nhất Bác đều cong lại, muốn đè xuống miếng thịt mềm nhô lên kia.
Lúc nhẹ lúc nặng, Tiêu Chiến như bị ma nhập, rất nhiều lần anh đã duỗi tay vào giữa chân mình, Vương Nhất Bác muốn lùi ra, anh lại muốn đẩy cổ tay Vương Nhất Bác, nhét hết ngón tay vào trong, còn chưa vào hết đã lại thét lên thật lớn.
Ngôi nhà Paris mà nhà điều chế dày công trang trí, có mặt tường màu xanh lá đậm, cầu thang gỗ màu nâu sẫm, dưới chân cầu thang là những viên gạch hình thoi trắng đen.
Giờ phút này trên hình thoi đang có những hình bóng chồng lên nhau, cái này trên cái khác, một căn nhà rất đặc sắc, rất nghệ thuật.
Có đặc sắc hơn nữa cũng không qua được giờ phút này, Tiêu Chiến ngồi ở giữa chân Vương Nhất Bác, bọn họ nắm tay nhau, cùng nhau đẩy ngón tay vào trong, khớp xương kề sát vào khe đùi, cũng không thể tiến vào nhiều hơn được nữa.
Sau đó cùng nhau hưởng thụ ngón tay chôn trong thân thể xoay tròn, xoay tròn, xoay tròn.
Giống như tiểu yêu quái đã nói, đại nhân rất nhanh sẽ bắn ra, chỉ dùng mỗi ngón tay.
Chất lỏng màu trắng sữa, rơi xuống cầu thang màu nâu, là một vết trang trí rất có sức tưởng tượng.
"Đại nhân, rất thích đúng không? Mỗi lần ngón tay đi vào anh đều cắn tôi."
Tiêu Chiến vẫn đang chìm đắm trong cao trào, dùng ngón tay làʍ t̠ìиɦ, vậy mà cũng sẽ có cao trào mãnh liệt đến như vậy. Tiểu yêu quái, tiểu yêu quái không biết làʍ t̠ìиɦ của anh, tiểu yêu quái chỉ biết làʍ t̠ìиɦ của anh.
Cơ thể trượt xuống, gò má Tiêu Chiến dựa vào ngực Vương Nhất Bác.
Đại nhân lúc này vẫn chưa nói nên lời, tiểu yêu quái ôm anh di chuyển lên trên một bậc cầu thang, để tránh tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính lên quần Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến nói:
"Đại nhân, lại nâng mông lên đi, tôi giúp anh mặc quần vào, anh còn phải đến công ty mà đúng không?"
Tiêu Chiến phối hợp theo bản năng, còn đang mặc dở đã nghe được tiếng chuông điện thoại, vậy là quần lại rơi xuống bên chân anh, là Lola gọi tới.
"Sếp ơi, còn 20 phút nữa là họp rồi, tài liệu mà anh bảo em mang đến trước nửa tiếng đang ở trên bàn của anh, là muốn bây giờ thảo luận hay sao ạ?"
"Lola... hình, hình như tôi có hơi bị cảm rồi."
Cổ họng Tiêu Chiến khản đặc, giọng điệu rầu rĩ, cố ý dùng cả giọng mũi.
Nữ trợ lý cho rằng Tiêu Chiến gặp phải chuyện tồi tệ, tâm trạng kém, giọng mũi rất nặng, có lẽ đã khóc.
"Sếp ơi anh khoẻ không vậy? Có cần em giúp anh lùi cuộc họp và các lịch trình khác xuống không?"
"Ừ, tôi muốn ở nhà nghỉ ngơi một ngày."
"Không thành vấn đề. Sếp bị nghẹt mũi đúng không ạ? Chẳng trách hôm qua anh xịt nhiều Khu Vườn Trên Sông Nile đến như vậy mà vẫn bảo không có mùi."
Kết thúc cuộc gọi với nữ trợ lý, Tiêu Chiến lại dựa vào ngực tiểu yêu quái, hai người cứ thế ngồi trên cầu thang, ai cũng không nói chuyện.
"Yêu quái, cậu ôm tôi lên tầng đi, ngày mai cùng nhau tới công ty."
"Đại nhân, chân trái tôi bị chuột rút rồi, đợi chút được không vậy?"
Đại nhân hết sức bất lực, đỡ tiểu yêu quái lên tầng, ném cậu lên giường, tắt đèn, đóng rèm cửa sổ phòng ngủ, lại dùng tốc độ nhanh nhất cởi hết quần áo của mình, chui vào trong chăn, Vương Nhất Bác lập tức sáp lại gần, như một cục nam châm, siết chặt đến nỗi Tiêu Chiến nóng cả người, vén chăn lên, nhắm mắt ngủ.
Lúc kéo rèm cửa sổ, Tiêu Chiến nhìn xuống Paris ở dưới tầng, đường phố đã sinh sống hơn hai năm bỗng trở nên xa lạ, anh dường như đã tiến vào một thế giới bị ngăn cách, chỉ muốn ở trên giường.
Lần trước như thế này hình như là hồi mười mấy tuổi lần đầu yêu đương... Tiêu Chiến không nhớ rõ nữa, đã không còn mười mấy tuổi từ lâu rồi, anh cho rằng bản thân đã là người lớn, thì sẽ không như vậy nữa.
Không ở trong mơ lại có thể trở về thời trẻ con, điều này khiến đại nhân có chút sợ hãi.
"Đại nhân, anh đang nghĩ gì vậy?"
Vương Nhất Bác ôm anh, gác chân lên đùi Tiêu Chiến, ôm lấy Tiêu Chiến như cái gối ôm không buông tay.
"Ngủ đi, lúc này chỉ cho phép ngủ, yêu quái, chân tôi cũng nhũn cả rồi."
Quay lại giấc ngủ vào buổi sáng không nhanh đến thế, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Tiêu Chiến nhớ lại một chuyện, anh bất chợt mở lớn hai mắt, trên trán toàn là mồ hôi, tiểu yêu quái bên người đang ngủ.
Lola vừa mới nói, hôm qua anh xịt nhiều Khu Vườn Trên Sông Nile đến như vậy mà vẫn bảo không có mùi.
TBC
Kết thúc năm cũ bằng sự ngông cuồng và một chút biến cố của đôi trẻ 🤧 hẹn gặp lại vào sau Tết nhen ~
Tự chúc bản thân sớm ngày lấp hố, chúc các bác năm mới vui vẻ mạnh khoẻ nhiều tiền 🧧
Happy Newyearrrrr 🎉
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Fanfic
- [Bác Chiến] Bản Requiem Hoa Hồng
- Chương 29-2