Vương Nhất Bác bê một đĩa thức ăn bằng gỗ lên tầng, hai ly sữa bò, hai bát yến mạch, một đĩa trái cây lớn cùng một tách cà phê.
Đại nhân đang ngồi ở trước bàn đọc sách, đã viết xong hai tờ giấy, xé một tờ màu xanh lá cây hình chữ nhật từ cuốn sổ ra, bỏ vào phong thư cùng với lá thư đã viết.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Tiêu Chiến cầm tách cà phê Vương Nhất Bác đã chuẩn bị lên nhấp một ngụm, là độ ngọt mà anh thích.
"Yêu quái, điện thoại của cậu đâu, cầm lại đây cho tôi."
Vương Nhất Bác tìm điện thoại từ trong túi quần tây mặc hôm qua ra, trên đó hiện một tin nhắn từ Lola.
Tiêu Chiến mở ra xem, Lola nhắc nhở tiểu yêu quái phải nói lời xin lỗi, phải một mực nói xin lỗi, đại nhân thích cậu, anh ấy sẵn lòng giúp cậu, anh ấy không hề ghét cậu chút nào.
Đột nhiên muốn cười, ngay cả Lola cũng có thể hiểu được. Tiêu Chiến xóa tin nhắn đi, ngoại trừ anh và Lola, không ai tìm Vương Nhất Bác, hộp thư tin nhắn đến đều là quảng cáo.
Tiêu Chiến tìm được số điện thoại của mình, xóa đi.
Tìm thấy lịch sử tin nhắn trò chuyện của bọn họ, xóa bỏ.
Tìm được tất cả những phương thức liên lạc còn tồn tại trong điện thoại của Vương Nhất Bác, xoá hết.
Chắc chắn rằng không còn cách thức liên lạc nào nữa mới trả điện thoại lại cho Vương Nhất Bác:
"Yêu quái, cậu có nhớ số điện thoại di động của tôi không?"
Tiểu yêu quái đang ăn yến mạch, cậu suy nghĩ một hồi, đọc ra 6 con số, phía sau thì không nhớ nữa, từ trước tới giờ chưa từng nghĩ đến phải học thuộc số điện thoại của Tiêu Chiến, cậu vẫn luôn có tờ Euro kia.
"Cũng may trí nhớ của cậu không có thiên phú như khứu giác..."
Tiêu Chiến chưa ăn yến mạch, một hơi uống hết sữa bò, yến mạch đọng lại trong bát tựa như bãi cát vàng.
Bát thủy tinh bị đại nhân đặt mạnh xuống bàn làm việc, giống như quyết tâm của anh, cùng nhau hạ xuống.
Tiêu Chiến đi tắm, anh bảo Vương Nhất Bác ăn cơm rồi thay quần áo, anh nói rằng đã hẹn một người bạn ăn tối ở Quận 12, sẽ đưa Vương Nhất Bác cùng đi, tắm xong thì lên đường.
Tiêu Chiến còn nói, nhà hàng có thể sẽ kiểm tra hộ chiếu nên nhắc Vương Nhất Bác chuẩn bị.
Ngày hôm qua chuẩn bị hành lý cho tiểu yêu quái, nói rõ ràng để cậu chuyển nhà, nhưng cậu không chịu đi.
Tiêu Chiến đứng trong làn nước nóng nghĩ ngợi, Vương Nhất Bác chẳng có mấy món đồ bắt buộc phải mang theo, trừ một tấm hộ chiếu ra, khi từ Cairo tới đây, cậu chỉ mang theo một ít quần áo mùa hè, quần áo mùa thu đều mua ở Paris.
Cậu không có đồ vật đáng tiền, không có tài sản vướng víu, chỉ đi theo anh, tới Paris.
Hơi nóng từ phòng tắm khiến Tiêu Chiến choáng váng, cố chấp bám dính theo như vậy, cũng chẳng phải là tình yêu, Tiêu Chiến chưa từng thấy bao giờ, quá nặng nề, anh không chịu đựng nổi.
Tiêu Chiến vuốt mặt một cái, nước nóng trong lòng bàn tay có mùi vị của muối.
Phải để cậu biết được, không có hy vọng, anh không muốn cậu nữa.
===
Tối thứ bảy, Tiêu Chiến lái xe, anh không thích lái xe, đường sá ở Paris chật hẹp, nhiều đường một chiều, tối nay, anh để Vương Nhất Bác ngồi ở vị trí kế bên ghế lái.
Tiểu yêu quái ngay cả quần áo cũng không mang theo, bởi vì không thể thu dọn hành lý, để ngày mai hoặc ngày kia, giao lại cho Lola vậy...
Sau đêm hôm qua, Tiêu Chiến đã hiểu rõ được rằng, nếu như tiểu yêu quái biết đại nhân muốn đưa cậu đi, cậu sẽ nổi điên, chuyện phát sinh tối qua sẽ lại lặp lại, cậu sẽ tấn công, Tiêu Chiến sẽ không nỡ, sẽ lại tiếp tục làʍ t̠ìиɦ.
Làm tiếp một ngày, lại kéo dài thêm một ngày.
Tiêu Chiến không muốn thử thách sức đề kháng của cơ thể mình, anh muốn trực tiếp đưa Vương Nhất Bác đi.
Ít nhất là đêm nay không quay về được, để Vương Nhất Bác hoàn toàn nhận ra rằng anh không cần cậu, thật sự không cần cậu nữa.
Tách ra trước đã, ít nhất phải tách ra một ngày, anh có thể tự mình ngủ. Tiểu yêu quái cũng sẽ hiểu rằng cậu bị bỏ rơi, thì đừng dây dưa, đừng nổi điên lên nữa.
Đến một nơi thật xa, muốn cho Vương Nhất Bác lạc đường, không tìm được Quận 7, tối nay cũng không tìm được đường về nhà.
Để cho cậu ở bên ngoài nghĩ một đêm, đau lòng, sau đó mới có thể chết tâm.
Đây là Paris, biết khó mà lui, đừng càn quấy nữa, phải biết tối nay và sau này, đều không thể tiếp tục đi theo đại nhân.
Như vậy tiểu yêu quái nhất định sẽ rời đi, trong nhận biết của Tiêu Chiến, anh không nghĩ ra được có người nào, sau khi "bị vứt bỏ", còn có thể kiên trì nói được câu "không rời xa nhau".
"Vương Nhất Bác, cậu mở phong thư ra nhìn bên trong chút đi."
Vương Nhất Bác mở phong thư mà Tiêu Chiến ném lên đùi cậu, bên trong có một tờ chi phiếu, phía trên viết một con số, đằng sau có mấy số 0, còn có vài tờ Euro giá trị lớn, vài tờ Euro giá trị nhỏ, thêm vài tấm danh thϊếp, cuối cùng là một bức thư.
"Bức thư này là tôi ghi chép lại những công việc của cậu trong quá trình sáng tác Khu Vườn Trên Sông Nile, tạm thời cậu chưa dùng tới, nhưng phải cất kỹ, sau này có người hỏi kinh nghiệm công việc thì cậu lấy ra cho người ta nhìn."
"Tôi biết rồi đại nhân, số tiền kia cho tôi hết à?"
"Chỗ tiền đó là tiền tiêu vặt và tiền ở... Cậu có thể mua bánh mì ăn. Chi phiếu là tiền thưởng tôi cho cậu, nhớ đấy, nhất định phải cất đi, sau này cậu... cậu đừng tiêu tiền lung tung. Nhớ tìm một tài khoản để tiết kiệm, cậu vẫn cần dùng đến tiền."
"Đại nhân, tôi không cần tiền thưởng, tiền lương thực tập đủ mua bánh mì rồi, anh đã mua cho tôi rất nhiều đồ, số tiền này cho anh."
Vương Nhất Bác trả lại tất cả Euro và chi phiếu cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến từ chối, cậu lại đẩy sang, đang lái xe, Tiêu Chiến không có cách nào cứng rắn nhét cho cậu, bèn xụ mặt nói, đây là điều cậu nên có được, nhất định cần, còn đẩy ra nữa sẽ tức giận.
Tiểu yêu quái không dám đẩy nữa, nhét phong thư vào trong túi, cười cười nói với Tiêu Chiến:
"Đại nhân, vậy tối mai tôi mời anh ăn tối có được không, đến nhà hàng vô cùng đắt lần trước ấy! Tôi còn muốn mời anh nghe buổi hoà nhạc, tôi bảo đảm sẽ không ăn linh tinh, bảo đảm không ngủ gật nữa!"
Tiêu Chiến nhếch môi, tay cầm lái đổ mồ hôi, anh cố gắng quay mặt đi không để Vương Nhất Bác thấy được ánh mắt của mình, chua xót nơi đáy mắt, khiến Tiêu Chiến bắt đầu không ngửi được Khu Vườn Trên Sông Nile nơi cổ tay.
Tiêu Chiến ho khan rất lâu, điều chỉnh cổ họng, muốn cho giọng nói phát ra được bình thường như cũ.
Tiểu yêu quái còn tưởng cổ họng anh không thoải mái, vặn mở chai nước có gas ở giữa hai người, trên xe lắc lư, gas trào lên, tiểu yêu quái uống một hớp lớn, chắc chắn không còn trào gas nữa mới đưa cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến lắc đầu một cái, điều chỉnh cảm xúc, nói tiếp:
"Mấy tấm danh thϊếp kia, là những người mà sau này cậu có thể tìm, tìm nhà hoặc tìm công việc, có vấn đề gì có thể gọi vào số điện thoại phía trên, không có phiền phức thì đừng gọi, đã biết chưa?"
Vương Nhất Bác uống nước có gas gật đầu, cậu cảm thấy đại nhân không ổn lắm, đưa tay ra sờ trán Tiêu Chiến, ánh mắt phiếm hồng, mặt cũng phiếm hồng, rõ ràng trong xe không hề nóng.
"Đại nhân, có phải anh không thoải mái không vậy? Không khoẻ thì đừng đi đến chỗ xa như vậy để ăn tối nữa, được không? Xa quá, lái xe lâu như vậy rồi mà còn chưa tới."
"Không được! Tối nay nhất định phải đi!"
Tiêu Chiến đột nhiên lên giọng, trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, như đang so tài.
Tiểu yêu quái cầm chai nước trong tay càng không hiểu nổi, tâm trạng lúc sau của đại nhân cũng không ổn, lái xe còn suýt chút nữa đâm vào một chú chim bồ câu xám giữa đường lớn.
Tiểu yêu quái kêu một tiếng "Cẩn thận", Tiêu Chiến nhanh chóng đánh tay lái tránh đi, thật lâu mới bình tĩnh được nhịp thở.
Chim bồ câu Paris chính là như vậy, ăn no căng tròn cả bụng, không sợ người cũng không sợ xe, cảm thấy bản thân cũng không cần nữa.
"Vương Nhất Bác, vừa rồi tôi muốn nói người bạn đêm nay rất quan trọng, cho nên nhất định phải đi."
"Đại nhân, là người bình phẩm nước hoa sao?"
"Không phải, là người tôi thích, rất lâu rồi không gặp."
"Người đại nhân thích?"
Tiểu yêu quái cúi đầu xuống, phát hiện trên quần có một sợi bông, quần áo có chút dày, hôm nay đại nhân cứ bắt cậu phải mặc như vậy, còn là đồ mới, nhân viên bán hàng nói là làm bằng vải dù, chống gió chống nước.
Vương Nhất Bác ngửi thấy Khu Vườn Trên Sông Nile trên người Tiêu Chiến, mặn hơn bình thường một chút.
Không gian an tĩnh trong xe, Tiêu Chiến cũng sẽ tự thể nghiệm mẫu nước hoa mới do chính mình điều chế.
Gần đây anh đều dùng Khu Vườn Trên Sông Nile, cứ như không thể rời khỏi mùi vị xoài xanh vậy, đổi sang mấy loại nước hoa khác thì đến trưa đã cảm thấy bứt rứt, phải xịt thêm Khu Vườn Trên Sông Nile mới cảm thấy dễ chịu.
Tiểu yêu quái không dùng nước hoa, dường như Tiêu Chiến không ngửi được bất kỳ mùi vị gì trên người Vương Nhất Bác, hương xà phòng trên quần áo cũng rất nhạt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đêm qua, hình như cũng chỉ có mùi vị của anh.
"Đại nhân, anh ăn tối cùng ngài Suzuki à?"
20 phút lại trôi qua, Tiêu Chiến đã lái qua Quận 4, rất nhanh sẽ tiến vào Quận 12, tiểu yêu quái lại nói chuyện.
"Không phải, là bạn trai cũ, lâu rồi chúng tôi không gặp nhau. Tôi định... định tối nay ở lại chỗ anh ấy."
Giọng nói Tiêu Chiến có chút run, nói một câu mà đổ mồ hôi lạnh.
Cố gắng hít thở thật sâu, đừng hoảng, Vương Nhất Bác cũng nói ra được câu "cho dù anh ngủ với người khác vẫn muốn đi theo anh" cơ mà, bây giờ anh cũng chỉ là nói "ngủ với người khác" thôi, như nhau cả, không cần để ý nhiều đến vậy.
"Đại nhân thích anh ta... cho nên tối nay chúng ta không về nhà, anh và anh ta ngủ cùng nhau."
"Ừ, và còn... làʍ t̠ìиɦ nữa."
Tiêu Chiến sắp cắn phải đầu lưỡi, anh nhanh chóng liếc nhìn Vương Nhất Bác một cái, tiểu yêu quái nhìn thẳng phía trước, không cảm xúc, tay nắm chặt phong thư.
Không thể nhìn Vương Nhất Bác nữa, Tiêu Chiến nói tiếp:
"Không thì thế này đi, yêu quái, bây giờ tôi đưa cậu đến khách sạn."
"Đại nhân, tôi đi cùng anh, tôi đợi anh, vậy là ngày mai chúng ta sẽ về nhà, đúng không?"
"..."
Suy tính nhiều hơn nữa cũng không bằng tự thân trải nghiệm một lần, Tiêu Chiến lắc đầu một cái, định đổi chủ đề khác:
"Vương Nhất Bác, cậu nhìn ngoài cửa sổ chút xem, nơi này cậu biết không?"
Tiểu yêu quái cẩn thận nhận biết nhà cửa phố xá, Quận 12 và Quận 7 là hai góc chéo nhau của Paris.
Cậu mới đến Paris chưa lâu, bình thường rất ít khi rời khỏi khu vực xung quanh sông Seine, không phải công ty thì chính là nhà, bây giờ xe đang lái đến khu vực rừng rậm xanh hoá gần Quận 12 nhất.
Vương Nhất Bác lắc đầu một cái, hoàn toàn không nhận ra.
"Được, yêu quái, chúng ta sắp tới rồi, cậu đói không?"
Vương Nhất Bác lại lắc đầu, trước khi ra cửa mới vừa ăn yến mạch xong.
Nhưng Tiêu Chiến vẫn lấy một chiếc bánh mì bột chua từ trong túi vải ở hàng ghế sau ra, vỏ ngoài đã ỉu, không còn giòn, là đồ dư lại từ hôm qua.
Tiểu yêu quái thích ăn nhất là bánh mì bột chua, đại nhân cứ nói ăn nhiều rất khô, nhưng mỗi lần thấy bánh mì ra lò đều sẽ mua về nhà.
"Yêu quái, cậu cầm cái này đi, nếu lát nữa có đói thì ăn."
"Đại nhân, không phải chúng ta đi ăn cơm à?"
Tiêu Chiến đánh lái hai vòng, đỗ xe ở bên đường, tắt máy, mở cửa xuống xe trước, Vương Nhất Bác xuống theo.
Tiêu Chiến cầm chiếc áo khoác mỏng định mặc vào, thứ bảy mưa suốt nửa ngày, đến gần khu rừng rậm xanh hoá, chạng vạng tối không khí rất ẩm.
Mây trên đỉnh đầu còn dày hơn so với lúc vừa ra khỏi nhà, có lẽ tối nay sẽ mưa tiếp.
"Yêu quái, áo này cũng cho cậu. Mặc vào đi."
"Đại nhân, tôi không lạnh, mặc quần áo mới rồi, trời mưa nên giờ rất bí."
"Vậy cậu cầm giúp tôi đi, ừm, cầm theo cả phong thư và bánh mì nữa."
Tiêu Chiến dẫn Vương Nhất Bác đi qua hai khu phố, qua một đường lớn, lại đi thêm nửa khu phố, đường rất ngoằn ngoèo, bọn họ còn đi lòng vòng hơn.
Bên trái con đường nhìn thấy một nhà hàng Pháp ở trên tầng hai, tầng một có bàn tiếp đón, phía sau bàn tiếp đón là một cầu thang hẹp dài.
Nhìn có vẻ không tệ, rất có không khí, ánh đèn hành lang mờ mờ, như một đường hầm, có thể đi xuyên đến những nơi khác.
Chọn chỗ này đi, trong lúc lượn quanh khu phố Tiêu Chiến đã chú ý đến nhà hàng này, bởi vì nó có hai cửa, ở trên hai con đường khác nhau.
Tiêu Chiến dẫn Vương Nhất Bác đến đường lớn ở đối diện nhà hàng, suốt dọc đường đi đại nhân chẳng nói lấy một câu, lúc này mới xoay người, đứng dưới ánh đèn đường Paris, đường phố ẩm ướt, anh bị không khí ẩm vây quanh, hình ảnh chẳng được rõ ràng.
"Yêu quái."
Chỉ nói hai chữ, cổ họng lại ê ẩm.
Tiêu Chiến xoay người, hít thở sâu, hít vào, thở ra, nở nụ cười, duy trì nét cười trên môi rồi mới quay người lại, nói tiếp:
"Yêu quái, tôi và người tôi thích hẹn nhau ở nhà hàng phía đối diện, nhưng hôm nay tôi không muốn đưa cậu theo, cậu..."
Tiêu Chiến lại dừng lại thêm lần nữa, trong miệng không có gì, nhưng cứ như có miếng xương cá mắc ở cổ họng. Tiêu Chiến gượng gạo làm động tác nuốt nước bọt, sau đó nói tiếp:
"Cậu đói thì tự mình đi ăn cơm, mệt thì tìm một khách sạn mà ngủ, tự mình chăm sóc bản thân, hiểu chưa?"
"Đại nhân, vậy tôi ở chỗ này chờ anh, hai người dùng bữa xong, thì cùng đến nhà anh ta phải không?"
"Yêu quái, cậu nói cậu đi theo tôi là được, vậy tôi có ngủ hay không, hay ngủ với ai cậu đừng hỏi nữa, đúng chứ?"
Tiểu yêu quái gật đầu một cái, đèn đường trên đỉnh đầu Tiêu Chiến nhấp nháy hai lần, khúc xạ ánh sáng lấp lánh trong mắt đại nhân.
Vương Nhất Bác dùng ngón tay gạt đi giọt nước bên khoé mắt đại nhân, giọt nước mà đến chính Tiêu Chiến còn chưa nhận thức được sự tồn tại của nó.
"Đại nhân, anh đi đi, tôi không đói, tôi ở chỗ này chờ anh."
L*иg ngực Tiêu Chiến phập phồng cực nhanh, vòng sáng của đèn đường nhỏ như vậy, chỉ đủ cho một mình anh đứng ở chỗ sáng, tiểu yêu quái chỉ có thể đứng trong màn đêm.
Tiêu Chiến bước một bước ra khỏi vòng sáng, dùng sức ôm lấy Vương Nhất Bác.
"Vương Nhất Bác, cậu nhớ phải tìm một chỗ ăn cơm, trời mưa thì tìm một nơi mà ngủ, phong thư phải cất kỹ, đừng cứ mãi chờ đợi tôi. Lát nữa mà tôi không trở lại, thì tức là đã đi ngủ cùng người tôi thích rồi, tự cậu tìm một khách sạn, biết rồi chứ?"
"Đại nhân, anh mau đi ăn cơm đi, vừa rồi cũng chẳng ăn yến mạch. Không cần để ý đến tôi, tôi sẽ không gây thêm phiền toái cho anh nữa. Đại nhân từng nói, tôi đã hơn hai mươi rồi."
"Ừ... Yêu quái không phải trẻ con, yêu quái có thể chăm sóc bản thân mình."
Tiêu Chiến buông Vương Nhất Bác, xoay người, nước mắt lập tức bị hơi nước Paris khuấy đυ.c lên.
Anh không muốn để Vương Nhất Bác nhìn thấy, hơi gật đầu rồi băng qua đường lớn, đi về phía nhà hàng bên đường.
"Đại nhân."
Tiểu yêu quái gọi anh, Tiêu Chiến lập tức xoay người, hỏi Vương Nhất Bác còn có chuyện gì nữa.
"Tối nay anh cũng sẽ làʍ t̠ìиɦ sao? Giống như chúng ta hôm qua ấy."
Trên đường có người đang qua lại, giọng nói Vương Nhất Bác không nhỏ, câu hỏi này khiến người đi đường liếc mắt nhìn sang, Tiêu Chiến của ngày trước sẽ không trả lời, anh sẽ còn mắng Vương Nhất Bác nói bậy nói bạ.
Người qua đường chẳng ai dừng chân, bọn họ chẳng qua chỉ là đã nghe một câu nói kỳ quái, tiếp tục đi đường của mình.
"Sẽ, tôi sẽ, tôi sẽ làʍ t̠ìиɦ, vậy nên cậu đừng đợi nữa."
"Đại nhân, tôi biết rồi."
Tiêu Chiến xoay người rời đi, anh quả thật không thể tiếp tục nhìn tiểu yêu quái đang đứng trong bóng tối đèn đường nữa.
Chạy một mạch vào hành lang tối tăm của nhà hàng, phục vụ dẫn Tiêu Chiến lên tầng, Tiêu Chiến yêu cầu một bàn ăn có thể nhìn được cảnh đường phố.
Đây là một vị trí kém chất lượng, tiểu yêu quái không nhìn thấy anh, anh có thể nhìn thấy tiểu yêu quái.
"Vứt bỏ cậu ấy, để cậu ấy tuyệt vọng, cậu ấy không phải của mày, cậu ấy là người chứ không phải một món vật phẩm, không thể là của ai hết."
"Trừ phi mày có thể yêu cậu ấy, cậu ấy cũng yêu mày. Tiêu Chiến, mày từng thử rồi, không có "trừ phi", đưa về Paris, dù là bao lâu vẫn sẽ kết thúc."
"Tiêu Chiến, thời điểm còn có thể khống chế thì kết thúc đi."
Tiêu Chiến ngồi ở tầng hai, vẫn nhìn Vương Nhất Bác, cậu đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong lòng Tiêu Chiến lặp đi lặp lại nhiều lần những lời giống nhau.
Phục vụ của nhà hàng mang thực đơn lên, rót cho Tiêu Chiến một cốc nước đá.
"Thưa quý khách, tối nay ngài dùng bữa mấy người vậy ạ, chúng tôi có combo cho bữa tối đấy."
"Một người. Tôi muốn thịt bò, thịt bò là được, bất cứ loại nào, nấu kiểu gì cũng được, chỉ vậy thôi, cảm ơn."
Vị khách ngồi gần cửa sổ tối nay nhìn có vẻ tâm trạng rất tệ, cổ họng anh khàn khàn, không ngẩng đầu lên nhìn ai, phục vụ rất thức thời rời đi.
Đợi một lúc, bò bít tết đã nướng xong, đưa lên, vị khách này chậm rãi dùng dao dĩa cắt nhỏ thịt bò ra, sau đó anh buông dao xuống, dùng bánh mì trên bàn kẹp lại rồi ăn, còn dùng bánh mì quệt hết nước sốt trong đĩa.
Người phục vụ không lại gần chiếc bàn kia nữa, một vị khách như vậy, nhìn qua rất có phẩm vị, không giống một người không biết ăn bò bít tết, vậy mà anh lại dùng bánh mì kẹp thịt bò bít tết để ăn.
Tiêu Chiến ăn một đĩa bít tết hết hai giờ, thịt đã nguội lạnh.
Ngoài cửa sổ vẫn âm u, đèn đường vẫn nhấp nháy.
Nhà điều chế nước hoa Tiêu Chiến, thích ánh trăng sáng trên trời cao, trên đất không có tiền xu, vì vậy anh không bám víu vào truyện cổ tích nữa. Buông tiểu yêu quái Cairo xuống đi.
Kỳ nghỉ Cairo, quá dài.