Chương 25-3

Trên màn hình lớn đang chiếu một đoạn quảng cáo, Tiêu Chiến tham gia vào toàn bộ quá trình sáng tạo đoạn quảng cáo này, vậy nên ý

tưởng phải được nhà điều chế chấp thuận.

Nếu như Tiêu Chiến không "dẫn dắt", chỉ từ cảm quan của "Khu Vườn Trên Sông Nile", không ai có thể nghĩ rằng 80% quảng cáo đều được quay trên sông Nile, và hình tượng trọng điểm là hoa sen không mùi.

Quảng cáo kết thúc, lãnh đạo cấp cao bước lên sân khấu phát biểu, một phần mở đầu đủ hấp dẫn, cuối cùng cũng đến điểm nhấn của ngày hôm nay. Nhà điều chế nước hoa Tiêu Chiến đích thân giới thiệu "Khu Vườn Trên Sông Nile" – mẫu nước hoa đầu tiên của series Hành Trình.

Lúc Tiêu Chiến bước lên sân khấu, tiếng vỗ tay của Vương Nhất Bác vô cùng khoa trương, cậu là người đầu tiên đứng dậy vỗ tay, rất hăng hái.

Cậu là người trong bộ phận của Tiêu Chiến, mọi người chợt ngẩn ra, để có được hiệu quả nhịp nhàng, Lola nói mọi người cùng đứng dậy, vỗ tay cổ vũ sếp mình.

Giống như người Pháp xem bóng đá vậy, nếu bạn đã khởi đầu một làn sóng thì tôi chỉ đành tiếp nối con sóng đó.

Tiếp theo, bộ phận tiếp thị cũng lập tức đứng hết lên, số người đứng dậy càng lúc càng nhiều, cuối cùng tất cả mọi người đều đứng, vỗ tay hoan hô Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đứng trên sân khấu, nở nụ cười vô cùng gượng gạo, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cảnh tượng như thế này.

Gia nhập công ty lớn đã được 2 năm, điều chế nước hoa không giống Suzuki Shun kéo đàn violin, trong ngành này không có hoan hô nhiệt liệt, cũng không xuất hiện nhân vật "ngôi sao".

Người khơi mào là tiểu yêu quái, cậu hết sức phấn khởi, vẫn đang mạnh mẽ vỗ tay không ngừng, Tiêu Chiến suýt chút nữa thì muốn ở trên sân khấu chỉ vào cậu và Lola mà tức giận.

Tiêu Chiến làm động tác dừng lại, quay người đến khắp các hướng cúi đầu thật sâu, để mọi người ngồi xuống.

Trong lúc quay người Tiêu Chiến nhìn thấy Suzuki Shun, hắn đang ngồi ở hàng ghế thứ ba, vừa rồi cũng theo đám đông đứng dậy vỗ tay tán thưởng.

Hắn không dùng sức vỗ tay như Vương Nhất Bác, đang nhìn dáng vẻ sôi nổi của tiểu yêu quái, trên mặt rõ ràng không có biểu cảm gì, Tiêu Chiến cũng biết, hắn đang quan sát một câu chuyện cười.

Trước khi lên sân khấu Tiêu Chiến đã rất hồi hộp, vừa bước lên đã hoảng hồn vì tiếng vỗ tay, chỉ muốn cho mọi người mau ngồi xuống, đây không phải là concert của một ngôi sao, sản phẩm vẫn chưa đưa ra thị trường, nhận tiếng vỗ tay thì đúng là không xứng đáng.

Nhưng cũng chính vì một màn này mà Tiêu Chiến quên hết mọi căng thẳng.

Anh bước đến bục trưng bày nước hoa, trong vài giây quay lưng về phía khán giả, anh nghĩ đến một chuyện nhỏ.

Từ nhỏ đến lớn vẫn chưa có người nào nhiệt liệt vỗ tay tán thưởng anh, đây là lần đầu tiên.

"Đã từng có một nhà điều chế nước hoa nói rằng, nước hoa là hành trình của khứu giác, khứu giác đón nhận những hồi ức tựa như văn thơ, là tác phẩm chỉ thuộc về linh hồn."

"Tôi là nhà điều chế nước hoa Tiêu Chiến, cảm ơn quý vị đã tham gia buổi họp báo nước hoa tối nay, Khu Vườn Trên Sông Nile là mẫu nước hoa đầu tiên trong series Hành Trình, một cuộc hành trình, một chai nước hoa. Khu Vườn Trên Sông Nile đã ghi chép lại quãng thời gian đội ngũ sáng chế trải qua ở Ai Cập, là độc nhất vô nhị, không thể lặp lại, rất mong được chia sẻ cùng mọi người."

Nói đến "độc nhất vô nhị", Tiêu Chiến thoáng nghĩ tới một hình ảnh.

Thật kỳ lạ, rõ ràng là một hình ảnh không có người chẳng có cảnh, trong mơ hồ, Tiêu Chiến ngửi được mùi thơm, lần đầu tiên cảm nhận được hương thơm từ hình ảnh, đây chính là lý do tại sao hoa sen không có mùi ư?

Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh Lola, nghe thấy các đồng nghiệp đang tán gẫu:

"Sếp chỉ giới thiệu mấy câu này thôi sao? Cây xoài xanh trong vườn hoa, hoa sen trên sông Nile, những chuyện này đều không nói à?"

"Phải đó, sếp nói ít quá. Những người bình phẩm nước hoa hiểu sao được đây là Ai Cập? Không có cát vàng, không có lịch sử, không có hương liệu Trung Đông. Lại còn là một cái chai màu xanh lá, mùi của trái cây với vị chua và đắng là chính, không giải thích chắc chắn sẽ không thể hiểu được đây là biểu thị cho sự vĩnh hằng!"

...

Lola bảo các đồng nghiệp im lặng, cô là người biết Tiêu Chiến lâu nhất, nhà điều chế nước hoa mới vào nghề rất có năng lực này, từ khi ra mắt đến nay luôn theo chủ nghĩa điều chế nước hoa tối giản.

Mỗi chai nước hoa của Tiêu Chiến chỉ biểu đạt một loại cảm xúc, nhà điều chế trước giờ không nói nhiều lời, hoàn toàn dựa vào người mua nước hoa, để tự bản thân họ trải nghiệm "Ai Cập" mà Tiêu Chiến đã ghi chép lại.

Quan điểm điều chế nước hoa tối giản không phải ai cũng chấp nhận được, có nhà bình phẩm nước hoa từng nhận xét rằng "Sương Khói Paris" của Tiêu Chiến là lúa mì khô, ngôn từ không diễn đạt được ý tứ, khoe khoang và giả tạo.

Nhưng không thể phủ nhận được rằng, nhà điều chế nước hoa Tiêu Chiến, anh đang dẫn đầu một trào lưu điều chế nước hoa hoàn toàn mới lạ.

Tiểu yêu quái không hiểu hết được "điều chế nước hoa tối giản" của đại nhân, cậu chỉ biết mẹ đã từng nói, hoa sen là vĩnh hằng, không sợ xa cách, chỉ cần có thể nhớ, là có thể đi đến nơi quy tụ trong lòng thông qua chòm sao Orion.

Mẹ đi rồi, cậu gặp được đại nhân, xoài xanh chính là hoa sen.

Có hơn 100 nhà bình phẩm nước hoa tại buổi lễ, tất cả đều là những người am tường về nước hoa.

Phong cách của Tiêu Chiến lời ít ý nhiều, bọn họ đang chờ ban tổ chức mang "Khu Vườn Trên Sông Nile" lên, ngửi mùi hương, tận mắt chiêm ngưỡng.

Tiêu Chiến bước xuống sân khấu, bắt đầu trao đổi với giới truyền thông ở hàng ghế đầu, về kỳ vọng của anh đối với Khu Vườn Trên Sông Nile, về điểm đến của hành trình tiếp theo, và cả "Lễ trao giải Nước hoa" của năm sau nữa.

Lễ trao giải Nước hoa là giải thưởng cao cấp nhất trong ngành điều chế nước hoa, được tổ chức 5 năm một lần, 5 năm trước Tiêu Chiến không đủ tư cách để được chọn, hiện tại anh đã trở thành ứng cử viên sáng giá cho giải thưởng Vàng của năm sau.

Trong lúc xã giao Tiêu Chiến luôn chú ý đến việc phân phát nước hoa, hầu hết các nhà phê bình đều đã nhận được, họ đang xịt "Khu Vườn Trên Sông Nile" lên giấy thử mùi, lên cổ tay và vào không khí.

Không thể không hồi hộp được, Tiêu Chiến khao khát được nghe thấy "thật xuất sắc", lại càng mong mỏi sự đồng cảm.

Dùng hương, chứ không phải dùng ngôn từ, là có thể đồng cảm.

Nhà điều chế Tiêu Chiến đi lại trong phòng tiệc giao lưu với những người thử hương, anh nhận được những đánh giá tốt.

Mặc dù trước khi thử hương, các nhà bình phẩm nước hoa đã biết hương giữa của "Khu Vườn Trên Sông Nile" là xoài xanh và chanh, nhưng hương đầu vẫn vô cùng có sức chấn động.

Lại có thể chua như vậy, chát đến thế, là vỏ bưởi tươi mới vừa được bóc ra, sự xanh tươi mơn mởn trong nháy mắt bao trùm toàn bộ phòng tiệc sang trọng ở Paris, dần dần ngửi được mùi trái xoài ẩn giấu dưới lớp vỏ quả xanh xanh đăng đắng, thịt quả này, cũng lành lạnh.

Rất nhiều người ghé sát mũi lên cổ tay, ngửi rồi lại ngửi, nói chuyện với Tiêu Chiến xong lại ngửi tiếp, nhưng vẫn không hiểu được mẫu nước hoa hoàn toàn khác biệt này.

Cấp trên trao đổi ánh mắt với Tiêu Chiến, kết quả này đúng như kỳ vọng.

Ở đây toàn những người tài giỏi, khiến bọn họ cảm thấy mới mẻ, thậm chí còn có đề tài thảo luận hơn cả việc tạo ra hương hoa thơm nồng nhất.

Câu hỏi mà Tiêu Chiến bị hỏi nhiều nhất tối nay là: Vì sao Ai Cập lại là chua và đắng? Linh cảm có phải những ốc đảo trong sa mạc hay không? Từng cành từng bụi, không ngừng sinh sôi, đó chính là vĩnh hằng sao?

Tiêu Chiến rất vui khi những người bình phẩm nước hoa có thể hiểu theo cách này, họ có thể cảm nhận được sự xanh mát từ "Khu Vườn Trên Sông Nile", từ màu xanh lá cây mà liên tưởng đến sự sinh sôi không ngừng, rất hài lòng.

Còn về quả xoài xanh và hoa sen, đó là "bí mật" thuộc về anh.

Tiêu Chiến đang giao thiệp ở hàng ghế đầu, được thời đắc ý, anh vẫn chưa để ý đến ở phía sau của phòng tiệc đang có kịch hay diễn ra, lại là tiểu yêu quái Cairo do anh mang về.

"Ông dựa vào đâu mà nói đây là hàng vỉa hè kém chất lượng, Khu Vườn Trên Sông Nile giống giẻ lau bàn chỗ nào chứ?!"

Vương Nhất Bác chỉ vào một nhà bình phẩm nước hoa mặc áo gile ca rô nâu mà chất vấn, cậu không biết người này là Turin, là một nhân vật kỳ cựu có tiếng trong giới nước hoa Paris, nổi tiếng về chua ngoa lại không mua hàng của những thương hiệu lớn.

"Khu Vườn Trên Sông Nile? Chai nước hoa này giống như giẻ lau bàn của vợ tôi vậy, trên giẻ có dính nước chanh và bãi nôn của trẻ con, Tiêu Chiến, không hề có trí tưởng tượng!"

"Nước chanh? Thôi cái nước chanh của ông đi! Thứ đại nhân dùng là quả xoài xanh, ông ngửi thấy vị chua, là bởi vì vỏ xoài xanh đã được ngâm trong muối biển, đây là khu vườn độc nhất vô nhị, là loài hoa sen mà chỉ có nước sông Nile mới có thể nuôi dưỡng ra!"

Hai bên tiếp tục đối đầu, "tranh cãi" rất sôi nổi.

Đưa ra những lời phê bình trong buổi họp báo có thể thu hút sự chú ý, chưa kể Vương Nhất Bác lúc này đang rất kích động, cậu cởϊ áσ đuôi tôm ném cho Lola, những người khác sợ Turin, cậu không biết ông, cũng không sợ.

Tiểu yêu quái chỉ vào Turin, ép sát từng bước, không chịu nhượng bộ, lập tức có một đám người vây lại.

Điều thú vị ở đây chính những người vây xem, bọn họ nghe Turin kiến giải một câu thì ngửi cổ tay một lần, nghe Vương Nhất Bác phản bác một câu lại ngửi cổ tay thêm lần nữa, giữa chừng còn phải xịt thêm nước hoa để cảm nhận.

Tiêu Chiến nghe thấy giọng nói của Vương Nhất Bác, cảm thấy trước mắt bốc lên một ngọn lửa, hận không thể nhéo tai cậu lôi ra ngoài.

Họp báo ra mắt sản phẩm có một đại kỵ, cho dù là nước hoa hay bất kì tác phẩm nào khác, người sáng tác không được khống chế ngôn luận, tổ chức buổi họp báo chính là để các nhà phê bình đến đây thoải mái phát ngôn, để bọn họ về nhà tự do viết bài, đưa ra phản hồi chân thật.

Tính chân thật, đáng để bảo vệ hơn so với "xuất sắc" hay "chất lượng kém".

Vương Nhất Bác là thành viên trong đoàn đội của anh, hiện giờ đang vì bảo vệ "Khu Vườn Trên Sông Nile" mà tranh cãi với Turin, tranh cãi ầm ĩ.

Tiêu Chiến có thể tưởng tượng được, đến thứ hai, hoặc là sớm hơn nữa, Turin - đại diện cho các "nhà phê bình nước hoa tự do" – sẽ ụp lên đầu anh và công ty những bình luận khó nghe đến mức nào.

Tranh cãi dư luận như này, có thể sẽ vượt ra xa khỏi bản thân chai nước hoa "Khu Vườn Trên Sông Nile".

Tiêu Chiến cưỡng ép bản thân đi về phía sau, bị Suzuki Shun kéo tay lại, hắn nói:

"Tiêu Chiến, em mau cho người ném cậu ta ra ngoài đi, không thể để cậu ta làm tổn hại danh tiếng của em được. Buổi họp báo chú trọng nhất bình phẩm tự do."

Tiêu Chiến nghiêng mặt, đôi mắt như cười như không, điều này khiến Suzuki Shun cảm thấy xa lạ, Tiêu Chiến hẳn là nên dịu dàng mới đúng.

"Không sai, tôi định sẽ ném Vương Nhất Bác ra ngoài, có điều, ngài Suzuki cho rằng Khu Vườn Trên Sông Nile giống như một chiếc giẻ lau sao?"

"Tiêu Chiến, tôi không có ý này, tôi rất thích nước hoa của em, giống như nước chanh tươi mát bay hơi trên sa mạc, trong không khí đều là vị chua và chát."

Tiêu Chiến chợt muốn bật cười, anh nắm lấy cánh tay của Suzuki Shun, từ từ đẩy ra khỏi tay mình:

"Vậy thì cảm ơn anh đã thích, ít nhất thì không phải là giẻ lau có dính nước chanh và bãi nôn. Shun, xin lỗi vì không tiếp chuyện được, bây giờ tôi phải đi bảo vệ danh tiếng của mình."

Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác từ phía sau lưng, tiểu yêu quái vẫn chưa kịp nhận ra đại nhân đã đến, vẫn tưởng là Lola, cậu dùng sức hất mạnh tay Tiêu Chiến ra, tiếp tục chỉ vào Turin nói:

"Tôi hỏi ông, ông đã từng đến Ai Cập chưa? Ông ngồi ở Paris mà nói đây không phải là Cairo, nói kết cấu của nước hoa lộn xộn, ông đã từng ăn quả xoài xanh rồi hay sao? Xoài xanh thì làm gì có kết cấu đâu, nó là trái cây!"

Turin nhìn thấy nhà điều chế đứng phía sau Vương Nhất Bác bèn nói với qua:

"Tiêu Chiến, đoàn đội của cậu bây giờ không cho phép bình luận trái chiều à? Vậy tại sao phải mời tôi đến đây? Chai nước hoa này của cậu không có hương cơ bản, các lớp hương lộn xộn, hương đầu là chua, hương giữa vẫn là chua, cuối cùng là hương gỗ để giữ mùi, chính là một ly nước chanh không có gì hơn, vì sao tôi phải mua một chai nước chanh về nhà chứ!"

Tiêu Chiến còn chưa trả lời, Vương Nhất Bác đã xông lên trước, cầm Khu Vườn Trên Sông Nile ở trên bàn lên, xịt vào Turin 4-5 lần. Đây mới là lần thứ hai tiểu yêu quái tham gia vào sự kiện lớn, vẫn chưa hiểu cái gì gọi là "tự do ngôn luận" trong buổi họp báo, tức giận ngược lại chính là chân tình thực cảm.

Xịt nước hoa xong, Vương Nhất Bác nói:

"Ban đầu là chua, bởi vì trong nước biển có cát, cát đánh phá vỏ xoài xanh. Ở giữa là chua, bởi vì bồ kết đã rửa quả chanh sạch sẽ. Hương cuối là chua, bởi vì quả xoài xanh mát lạnh sắp chín rồi. Ông là nhà bình phẩm nước hoa à? Hôm nay có mang mũi theo không vậy?"

"Cậu từ đâu đến vậy chứ, cậu nói nước hoa thì nước hoa, sao lại công kích người ta? Kết cấu bị che mất tức là nước hoa chưa hoàn thiện. Mẫu nước hoa của Tiêu Chiến đơn giản, đây là sản phẩm của sự lười biếng!"

Vương Nhất Bác càng tức giận hơn, cậu đã thấy Tiêu Chiến đứng sau lưng mình.

Vốn dĩ tiểu yêu quái đã nghĩ, nếu như trước khi đại nhân phát hiện ra có thể thuyết phục được "người xấu" này thì tốt rồi, nhưng vẫn bị đại nhân nghe được, tối nay anh nhất định sẽ rất buồn.

Tiểu yêu quái dưới sự lo lắng càng nói to hơn:

"Đơn giản? Ông từng ngửi mùi nước hoa nào giống với Khu Vườn Trên Sông Nile rồi à? Ông mới là từ đâu đến ấy, nước hoa mà đại nhân đã tốn bao nhiêu thời gian và công sức để tạo ra, không cho ông ngửi nữa, ông mau đi đi!"

"Tiêu Chiến tốn thời gian và công sức, thì tôi buộc phải cảm thấy nó tốt hay sao?"

Ầm ĩ đến mức này, ban lãnh đạo công ty đều lắc đầu.

"Khu Vườn Trên Sông Nile" còn chưa tung ra thị trường đã đắc tội với nhà bình phẩm nước hoa khó lấy lòng nhất, đâu đâu cũng có những kẻ hùa theo, biết bao nhiêu người đang lấy những lời phê bình "nước hoa Designer"* của công ty lớn làm thú vui cho bản thân mình.

(*) Chú thích ở comment

Như thể chỉ có ít phổ biến, không nổi tiếng, mới là nghệ thuật.

Trước kia, Turin - đại diện của trường phái truyền thống - đã từng công khai nhận xét "điều chế nước hoa tối giản" của Tiêu Chiến chính là lười biếng bớt việc.

Nói anh thiếu sức tưởng tượng, không thể làm ra mẫu nước hoa với nhiều lớp hương, e rằng sau sự việc lần này, Turin sẽ càng gióng trống khua chiêng, "không đủ năng lực" sẽ trở thành nhãn hiệu của nhà điều chế nước hoa Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nắm chặt "Khu Vườn Trên Sông Nile" của Turin không chịu buông tay, càng không chịu trả lại cho ông, còn muốn đẩy ông ra ngoài.

Tiêu Chiến thở dài một hơi, những mâu thuẫn trong khoảng thời gian gần đây giống như một cán cân vậy, đến giờ phút này phải đặt quả cân cuối cùng lên rồi.

Anh hiểu, nhưng anh không chỉ là "đại nhân" trong nhà, anh cũng vĩnh viễn không thể chỉ làm "đại nhân" của tiểu yêu quái được.

Rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, nhà điều chế nước hoa trầm mặc đưa ra lựa chọn của mình.

"Vương Nhất Bác!"

"Đại nhân, anh đừng nghe ông ta, mũi ông ta không ổn mới nói cái gì mà kết với cấu!"

"Cậu ra ngoài."

Vương Nhất Bác ngẩn ra tại chỗ, cậu vẫn cầm Khu Vườn Trên Sông Nile của Turin, xác nhận lại vài lần, đại nhân lạnh lùng, đang đuổi cậu đi.

Tiểu yêu quái rốt cuộc cũng buông thõng tay xuống, cậu quay người đối diện với Tiêu Chiến, muốn giúp đại nhân chặn "người xấu" lại.

Vương Nhất Bác đưa nước hoa trong tay cho Tiêu Chiến, dáng vẻ kiêu ngạo không còn nữa, cổ họng có hơi khàn:

"Đại nhân, đây là Khu Vườn Trên Sông Nile, không phải giẻ lau dính nước chanh, ông ấy nói sai rồi."

"Cậu trả lại nước hoa cho Turin, rồi rời khỏi chỗ này."

"Đại nhân, đây là nước hoa của anh."

"Đi, đi ngay lập tức."

Tiểu yêu quái đặt lại nước hoa lên bàn, cậu không hiểu được ý của Tiêu Chiến, còn chưa kịp để ý đến buồn bực trong lòng mình, chỉ là không hiểu, đại nhân biết rõ đây là xoài xanh, là hoa sen độc nhất vô nhị, tại sao lại để người khác lại gọi nó là giẻ lau chứ.

Lola lôi kéo Vương Nhất Bác, muốn mau chóng đưa cậu đi, cô thật sự không ngăn được tiểu yêu quái, hôm nay gây chuyện lớn như vậy, sếp còn phải tốn công sức để xử lý vụ này, nếu còn không rời đi, e rằng Vương Nhất Bác sẽ bị đuổi về Cairo mất.

Sắc mặt Tiêu Chiến rất xấu, lại nói thêm hai lần "đi" và "cậu không nên tới đây".

Vương Nhất Bác bị Lola lôi đi, những người vây xem náo nhiệt cố ra vẻ đang nói chuyện nhẹ nhàng, vờ như nể mặt Tiêu Chiến và công ty lớn, còn chỉ chỉ trỏ trỏ tiểu yêu quái, người không giữ thể diện cuối cùng cũng bị đuổi đi rồi, người có thể diện có thể tiếp tục cười nói.

Phòng tiệc đông đúc toàn người với người, đều là những tay lão luyện trong ngành nước hoa, tiểu yêu quái vẫn nghe thấy người ta nói "giẻ lau", "nước chanh", "bãi nôn", nói Tiêu Chiến "ăn xén nguyên liệu"...

Cậu không hiểu tại sao đại nhân lại không nhìn cậu, tại sao lại cúi đầu nói chuyện với người ta, tại sao khoé mắt đại nhân lại hơi đo đỏ.

Vương Nhất Bác không thích khoé mắt Tiêu Chiến đỏ lên như thế.

Cậu hướng về phía Turin, một đám người, lớn tiếng gào lên:

"Nước biển Alexandria, cát vàng ở Cairo, cây xoài xanh do những thứ này cùng nhau nuôi dưỡng, chỉ có duy nhất một cây này! Đây còn không phải là Ai Cập, thì người Paris các người muốn một Ai Cập như thế nào!"

TBC