Đào Hồng!
Váy màu trắng, thân ảnh mảnh khảnh, ánh mắt quật cường, bóng người đột nhiên xuất hiện rõ ràng là Đào Hồng người cùng mình một đường đồng hành.
Chu Giáp thấy thế sững sờ, mặt mũi tràn đầy không hiểu:
- Ngươi làm gì?
- Các ngươi đang làm gì?
Đào Hồng mặt mũi tràn đầy kích động, hai tay vươn ra cản ở trước mặt những người khác, che cho con quái vật đầu sói, lớn tiếng hỏi:
- Đây chính là một con động vật nhỏ, làm gì nhất định phải gϊếŧ nó?
- Cô nương.
Trong đám người, một nam tử trung niên thân thể cao lớn cường tráng nhíu mày mở miệng:
- Thứ này là súc sinh, không có nhân tính, ngươi nhường một chút, để chúng ta trước tiên đánh chết nó lại nói.
Nói xong hắn dậm chân tới gần.
Tiểu quái vật hiển nhiên đối với hắn mười phần sợ hãi, thấy thế thân thể co rụt lại, trốn ơ sau lưng Đào Hồng.
Động tác thật trọng của nó tựa hồ kích phát mẫu tính tiềm ẩn ở trong người Đào Hồng, cô dựng thẳng cổ, giận giữ trừng mắt nhìn nam tử trung niên:
- Ngươi cũng biết nó chỉ là một con súc. . . Động vật, nó không hiểu cái gì nên làm cái gì không nên làm, chẳng lẽ các ngươi cũng không hiểu?
- Gϊếŧ một con động vật còn nhỏ, quá tàn nhẫn!
Thân là nữ nhân, Đào Hồng thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, thể chất yếu đuối, nhưng ở trước mặt một đám nam nhân máu me khắp người, lại không chút nhượng bộ.
Can đảm lắm.
Làm sao. . .
- Ngươi * có bị bệnh không?
Có người nổi giận đùng đùng mở miệng:
- Lăn đi, bằng không đừng trách ta không khách khí.
- Tiểu cô nương.
Một người mặc kiểu áo như lão giả Tôn Trung Sơn dậm chân nói:
- Súc sinh này ăn người!
- Đúng đấy, lúc này rồi còn bảo vệ nó làm gì?
- Có thiện tâm không địa phương dùng!
- Các ngươi chơi cái gì?
Mắt thấy đám người tới gần, trên mặt Đào Hồng không khỏi lộ ra vẻ bối rối, lui lại một bước nhưng vẫn mở rộng hai tay bảo vệ ấu thú sau lưng như cũ:
- Động vật cũng là có linh tính, sao có thể tùy ý loạn. . .
Phốc!
Một tiếng vang khác lạ, đánh gãy lời đầu của nàng.
Thân thể Đào Hồng cứng ngắc, chậm rãi cúi đầu, chỉ thấy một cái móng vuốt sắc bén từ ngực nhô ra, trên móng vuốt còn có một cái trái tim nóng hổi.
Bạch!
Móng vuốt quái vật đầu sói thành thục móc trái tim Đào Hồng ra, bỏ vào miệng nuốt ngon lành, một bên nhai nuốt một bên hung tợn trừng mắt về phía đám người.
Ngao!
Ngao ngao!
Tiếng kêu mang theo uy hϊếp.
- Mả mẹ nó!
Một người gầm thét:
- Tiểu súc sinh, đi chết!
Mặc dù không thích cách làm của Đào Hồng, nhưng nàng dù sao cũng là người, ngay trước mặt mọi người bị gϊếŧ vẫn như cũ có thể gây nên oán giận cho những người khác.
Đám người cùng nhau tiến lên, quyền cước, côn bổng đều ra, trong chớp mắt đã đánh tiểu quái vật đầu sói chết ngay tại chỗ.
Mất đi trái tim thân thể Đào Hồng lung la lung lay, ánh mắt dần dần mất đi hào quang, cuối cùng dưới chân mềm nhũn, lảo đảo tê liệt ngã xuống trên đất.
Trong tầm mắt, là tiểu súc sinh mất đi sức sống kia.
Nàng há to miệng, ánh mắt một màu đen kịt.
- Đào Hồng!
Tô Cường chạy vội tới gần trước, một mặt tiếc hận.
Tuổi của hắn cùng Đào Hồng không sai biệt lắm, đồng dạng chưa kết hôn, trên đường đi hai người cười cười nói nói, trong nội tâm còn muốn có thể tiến thêm một bước.
Hiện tại.
Hết thảy đã trễ rồi.
Chu Giáp trên mặt cũng hiện lên vẻ không đành lòng.
Dù gì trên đường đi hai người cũng nói không ít lời, làm sao cứ thế mà chết đi đây?
- Hai vị.
Kết quả tiểu súc sinh chết, người nam tử trung niên thân cao thể tráng vừa rồi đi tới:
- Các ngươi cũng là tới từ trên đường Bàn Sơn?
"Đúng !
Ánh mắt Chu Giáp sáng lên, đè xuống cảm khái đối với việc Đào Hồng chết đi, khẩn cấp hỏi:
- Vị đại ca này, các ngươi cũng là từ Bàn Sơn đi ngang qua đến đây sao, vậy có biết chúng ta bây giờ ở nơi nào hay không? Đi thế nào mới có thể trở về?
- Ai!
Nam tử nghe vậy cười khổ, đưa tay xoa xoa vết máu trên mặt:
- Chúng ta cũng là vừa tới nơi này không bao lâu, nơi này ngay cả trời cũng đã đổi, nào có đường trở về, ai biết đây là nơi quái quỷ gì.
- Còn có những súc sinh này. . .
Hắn chỉ chỉ quái vật đầu sói trên đất nói:
- Không biết xuất hiện từ đâu, đội xe chúng ta có mười người, bị bọn chúng giết chỉ còn lại mấy người, cũng may phụ cận có những người khác, cuối cùng đem bọn nó đánh chết.
- Nhìn đến, ngươi cũng không biết tin tức gì.
Nghe vậy, Chu Giáp thần sắc tối sầm lại:
- Chúng ta là ngồi xe buýt tới, vốn cho là lật xe, ai có thể nghĩ tới. . .
- Ai!
Hai bên người đối chiếu tin tức một chút, phát hiện những người tới đây trước đó, đều từng bị sương mù che kín ánh mắt, sau đó rơi vào nơi đây.
Bất quá những người tới trước này cùng đám người trên xe buýt có chút khác biệt.
Người nơi này thời điểm xuất hiện đại bộ phận đều không có gặp được nguy hiểm, chỉ có cực ít thiểu số không cẩn thận bị cửa kính xe vạch phá quần áo.
Đợi hỏi quái vật đầu sói, gặp phải cũng không giống nhau.
Bên này gặp phải là một đàn sói, bắt đầu chịu thua thiệt, cũng may phụ cận có không ít người, liên thủ phản sát thành công.
- Đúng rồi.
Nam tử mở miệng:
- Ta gọi Hoàng Kim Phúc, làm bảo an trong thành phố, ngươi gϊếŧ một đầu quái vật, hẳn là phát hiện khí lực trên người mạnh hơn so với trước đó a?
- Không sai.
Chu Giáp gật đầu, phất phất cái chảo trong tay, liền có tiếng gió vun vυ"t vang lên.
Hiện tại hắn có tự tin, dù là không có thứ gì trong tay, chỉ dựa vào thực lực của mình, hẳn là chỉ dùng tay cũng có thể giải quyết được một con quái vật đầu sói.
- Gϊếŧ chết quái vật còn có thể gia tăng khí lực?
Việc thế này Tô Cường vẫn là lần đầu nghe nói, hai mắt sáng lên, lại nhìn Chu Giáp ánh mắt đã mang theo một ít hâm mộ.
- Không chỉ có thể gia tăng khí lực, còn có thể trị vết thương trên người.
Hoàng Kim Phúc chỉ hướng một người mập mạp trong đám người, mở miệng nói:
- Hàn mập mạp gϊếŧ tất cả ba đầu quái vật, là người gϊếŧ được nhiều nhất ở nơi này, khí lực đoán chừng đã vượt qua đại lực sĩ.
Ba đầu?
Chu Giáp gϊếŧ hai đầu, nhưng trong đó có thành phần vận khí rất lớn, nghĩ không ra nơi này còn có mãnh nhân có thể liên sát ba đầu.
Liếc mắt nhìn sang, không khỏi mang theo bội phục.
- Người qua đường Giáp!
Đang khi nói chuyện, có một thanh âm thanh thúy vang lên, kêu còn là tên hiệu hắn.
Theo tiếng nói nhìn lại, thì thấy một nam hai nữ đang hướng bên này nhìn qua, trong đó một người nữ tử một mặt kích động ngoắc tay.
- Trần Hủy!
Chu Giáp trên mặt vui mừng, vội vàng đi tới:
- Ngươi tại sao lại ở chỗ này?
- Không may thôi!
Trần Hủy cùng Chu Giáp là bạn học thời cấp ba, càng là trước sau quan hệ không tệ, những năm này cũng một mực duy trì liên hệ.
Mấy năm không thấy, bộ dáng Trần Hủy có chút biến đổi.
Váy bò, áo thời thượng, sấn ra tư thái cao gầy, nhất là cặp chân dài trắng nõn trơn thuật, càng thu hút ánh mắt người nhìn.
Chỉ bất quá mặc đồ này, trong rừng rậm khẳng định không tiện.
- Đây là bạn trai ta Trình Cờ, còn đây là Nụ Nụ cùng phòng với ta thời đại học, ta từng nói với ngươi.
Gặp được bạn cũ, Trần Hủy cảm khái sau đó cũng có chút cao hứng:
- Nghĩ không ra, ở chỗ này lại còn có thể gặp được ngươi.
- Ai!
Chu Giáp thở dài, hướng hai người chào hỏi.
Nụ Nụ cùng tính cách ngay thẳng, cách ăn mặc nóng bỏng của Trần Hủy khác biệt, nụ mang bộ dáng thanh tú, thân mang váy dài.thêu hoa, khí chất tương đối ôn hòa.
Nàng cũng nghe Trần Hủy nói qua Chu Giáp, còn dự định tác hợp hai người.
Bất quá hai người học đại học không cùng một thành thị, lúc ấy dù nói ra sao, cuối cùng không giải quyết được gì.
Hiện nay xem kỹ Chu Giáp, trong lòng càng là thở dài.
Chu Giáp dáng người vẫn được, nhưng tướng mạo hết sức bình thường, nhìn qua có chút chất phác, lúc trước coi như giới thiệu mình cũng sẽ không đáp ứng.
Trình cờ nhẹ gật đầu, xem như nhận biết.
- Chu Giáp!
Không bao lâu, Hoàng Kim Phúc đi tới:
- Chúng ta thảo luận một chút, hôm nay sắc trời quá muộn, lại đi tới chỗ xe buýt khẳng định là không được, huống chi bên này cũng không có bác sĩ.
- Chỉ có thể. . .
- Ngày mai trời đã sáng lại đi qua nhìn một chút.
Chu Giáp ngẩng đầu nhìn lên trời, trời chiều đã sắp về đêm, hậu phương trong rừng rậm một màu đen kịt, loại tình huống này hắn cũng không có khả năng lên đường lúc này.
Lập tức nhẹ nhàng gật đầu:
- Cũng tốt, nhưng ta sợ bọn người Tần bác sĩ sẽ sốt ruột chờ.
- Chuyện này cũng không có cách nào.
Hoàng Kim Phúc lắc đầu, trên mặt tràn đầy sầu khổ:
- Hiện tại chúng ta ở nơi nào cũng không biết, xem ra tám chín phần mười đã không còn ở Địa Cầu, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó vậy.
Nói xong, chắp tay hướng đám người đi đến.
Chu Giáp há to miệng, muốn nói lại thôi.
Loại địa phương này, tự nhiên tìm không thấy chỗ ngủ tốt, một đám người tach ra làm tốp năm tốp ba.
Tất cả những gì sảy ra hôm nay quá mức kinh người, Chu Giáp mặc dù tinh lực tràn đầy, cũng khó tránh khỏi cơn buồn ngủ dâng lên, mơ mơ màng màng dựa lưng vào cây liền mơ màng ngủ thϊếp đi.
Không biết ngủ bao lâu, chỗ ống tay áo nhẹ động để hắn bừng tỉnh.
- Chu Giáp, ngươi xem bên kia một chút.
Đái Lôi hạ giọng, nhỏ giọng mở miệng:
- Người chết bên kia, có phải hay không. . .
- Sống?