Dưới tất cả mọi người tề tâm hợp lực, từng cỗ thi thể từ trong xe buýt liên tiếp được dời ra, người bị thương cũng được an bài ở một bên.
Tính cả người lái xe, trên xe tổng cộng có mười bảy người.
Trong đó bốn người không thể qua được tai nạn xe cộ, và có ba người chết ở trong miệng quái vật đầu sói, những người còn lại người người đều vết thương chằng chịt.
Người có thể hoạt động, chỉ có năm người.
Trong đó liền bao quát Chu Giáp.
Cũng may trên xe có một vị bác sĩ đang trên đường trở về quê, tùy thân mang theo một ít vật dụng cấp cứu, có thể miễn cưỡng giúp những người khác ổn định thương thế.
Hô...
Chu Giáp đem thi thể lão phu nhân đã biến lạnh toát cất ký, nhìn biểu lộ hoảng sợ lưu lại trên mặt đối phương một chút, bất đắc dĩ thở dài.
Lão phụ nhân hẳn là cư dân phụ cận, bên người mang theo một ít đồ ăn và một ít thịt cùng một cái chảo mới tinh, hình như là mới từ chợ bán thức ăn mua đồ ăn dự định trở về.
Vừa rồi, cái chảo thế nhưng là đại ân của hắn.
- Chu Giáp!
Bác sĩ Tần sử lý xong những người bị thương ngồi thẳng lên, lau đi mồ hôi trên mặt, mở miệng nói:
- Trên tay của ta chỉ có từng ấy thuốc có thể cứu cấp, không có tác dụng lớn, nhất định phải nhanh gọi xe cứu thương tới, không phải...
Lắc đầu, hắn tiếp tục nói:
- Nơi này không có tín hiệu, phải ra núi tìm người mới được.
- Đúng, đúng!
Mở miệng nói chuyện là nữ nhân tên Đào Hồng, cũng là người trước đó không lâu bị dì Hai nhà mình răn dạy kia.
Về phần dì Hai của nàng, thời điểm tai nạn xe cộ hai chân bị nhánh cây đè xuống, đã vặn vẹo biến hình, đang nhịn đau nằm ở một bên thở từng ngụm từng ngụm.
Nhìn dì Hai bị chân gãy tra tấn, nàng một mực rơi lệ.
- Kia, nên là ai đi tìm?
Chu Giáp mở miệng.
Nơi này nhiều người bị thương như vậy, với lại ai cũng không biết phụ cận còn có loại quái vật như trước đó hay không, khẳng định phải có người ở lại chiếu cố mới được.
- Ta cùng Tần bác sĩ lưu lại nơi này.
Một người trẻ tuổi giữ lại đầu đinh mở miệng, hắn vỗ vỗ đùi phải của mình, nói:
- Dù sao loại tình huống này của ta cũng đi không được.
Trên đùi người trẻ tuổi có tổn thương, ngoài trừ nơi đó ra những bộ phận khác không có gì đáng ngại, ngoại trừ không thể vận động mạnh, lúc bình thường hoạt động cũng không có vấn đề.
- Ừm.
Tần bác sĩ gật đầu:
- Hiện tại trọng yếu nhất chính là gọi cứu viện đến, yên tâm, trên tay chúng ta có ống thép, nếu như lại gặp loại quái vật kia tới cũng không cần sợ hãi.
Ống thép hắn nói là ống thép tháo ra từ trên xe buýt, phẩm chất ba ngón, đằng trước có gai, chọc ra uy lực tất nhiên không nhỏ.
Quái vật đầu sói vừa rồi mặc dù tướng mạo kinh khủng, nhưng chung quy vẫn là thân thể máu thịt, hai người cầm vũ khí có thể đủ để đối phó nó.
Chỉ cần không hoảng loạn, sẽ không có vấn đề.
- Vậy được!
Chu Giáp gật đầu:
- Chúng ta đi thôi.
Việc này không nên chậm trễ, hắn, Đào Hồng, còn có một người là thợ máy ô tô tên là Tô Cường, mấy người thu thập một chút liền xuất phát đi tìm người.
Tô Cường tay cầm ống thép, Chu Giáp nắm chặt chảo.
Ống thép không đủ dùng, hắn cũng đã quen Binh khí trong tay, dứt khoát không thay đổi.
Đào Hồng thì phụ trách mang thiết bị tín hiệu từ trên xe buýt, tùy thời xem xét tín hiệu.
Sâm Lâm Lâm cây tươi tốt, khắp nơi đều là dây leo, bụi gai, địa hình chợt cao chợt thấp, rất không giống trên TV nói khắp nơi đều có thể thông hành.
- Chu Giáp.
Tô Cường một bên dùng cây gậy quét bay dây leo trước mặt, vừa mở miệng hỏi:
- Ngươi là người phụ cận?
Khẩu âm của hắn thiên hướng tiếng nói phương nam, tiếng phổ thông cũng không đúng tiêu chuẩn, Chu Giáp nghĩ nghĩ mới hiểu được ý tứ trong đó, gật đầu xác nhận:
- Nhà ta ở Chu trại, qua ngọn núi này không xa là đến.
- Nha!
Tô Cường ngẩng đầu nhìn lên trên một chút, cành lá rậm rạp che cản bầu trời, chỉ có một chút ánh nắng xuyên thấu qua khe hở vẩy xuống:
- Nơi này của các ngươi, rừng rậm đều rất lớn sao?
- Không lớn.
Chu Giáp lắc đầu:
- Bên này chỉ có vài ngọn núi, rừng nhiều nhất vài dặm.
Người địa phương thậm chí còn không có gọi là rừng rậm, đều gọi là rừng cây nhỏ.
Cũng chính là bởi vậy, hắn cùng Tần bác sĩ mới không cảm thấy ra ngoài tìm người là phiền phức, nhiều nhất là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.
- Thật sao?
Tô Cường nhíu nhíu mày:
- Tại sao ta cảm thấy, rừng rậm này rất lớn, chúng ta đi đã lâu như vậy còn chưa thấy được đường.
- Sẽ không.
Chu Giáp cười cười, đưa tay chỉ ra hướng phía trước nói:
- Bên kia có một con dốc cao, ta đi qua nhìn một chút, hẳn là có thể nhìn thấy đường cái bên chân núi, thuận tiện nhìn xem có tín hiệu hay không.
Nói xong, hắn bước dài tiến hướng dốc cao chạy đi.
Thời điểm phát sinh tai nạn xe cộ, hắn cũng bị thương, nhưng bây giờ nhưng lại không biết vì sao thương thế hoàn toàn không có, thậm chí cảm giác toàn thân trên dưới đều tràn ngập khí lực.
Làn da cũng trở nên căng cứng, tựa như là choàng một tầng da trâu cứng cỏi.
Chu Giáp có hoài nghi tới những biến hóa này cùng khí tức trên thân quái vật đầu sói toát ra kia có quan hệ, nhưng nói ra, sợ cũng không ai tin.
Cho nên tạm thời dằn xuống đáy lòng.
Bò lên trên dốc cao, tay đỡ đầu gối thở hổn hển thở, đưa mắt hướng phương xa nhìn lại.
Sau một phút.
Động tác của hắn cứng lại tại chỗ, ngẩn người thật lâu không nhúc nhích.
- Thế nào?
Giọng Tô Cường nghi ngờ từ sau truyền đến, sau đó cùng Đào Hồng dìu dắt nhau lên dốc cao, đồng thời hướng về phương xa nhìn lại.
Cả hai đột ngột yên tĩnh.
Ba người đứng ở tại chỗ.
Chỉ có gió núi gào thét mà tới.
Đập vào mắt là,
Dãy núi núi non trùng điệp, rừng rậm um tùm, cuối tầm mắt sương trắng lượn lờ, vô số cây rừng lá rập như đang gợn sóng chập trùng trong gió núi thổi qua, một chút giới hạn cũng thấy.
Không có đường cái vòng quanh núi, cũng không có ô tô vụt qua ở trên, càng không có thành thị vốn nên có ở nơi xa trong tấm mắt.
Để người ta kinh dị nhất là trên trời.
Ba tinh thể lớn nhỏ không đều treo ở chân trời, một đỏ, một ám, một trắng, ba loại ánh sáng trùng lên nhau, tạo ra vầng sáng thuộc về chạng vạng tối.
Bởi vì cái tinh thể lớn nhất kia cực kỳ giống mặt trời, lại thêm cây cối trong rừng rậm quá nhiều, nên dị thường trên trời đúng là bị bọn hắn xem nhẹ.
Giờ phút này.
Chu Giáp ba người chỉ cảm thấy đầu của mình như là muốn nổ tung, không biết làm sao, một màn trước mắt quá mức không thể tưởng tượng, thậm chí để người sợ hãi.
- Đường cái ở đâu?
- Làm sao. . . Lại có ba cái mặt trời?
- Đây là. . .
- Nơi nào!
Ba người lộ vẻ hoảng sợ, trong lòng phát lạnh.
Đột nhiên, toàn bộ thế giới biến dạng, những gì trước mắt cùng tất cả các nơi trong ký ức mình không chỗ nào tương tự, xa lạ để người ta sợ hãi.
Chẳng lẽ lại. . .
Một lần tai nạn xe cộ, đã để bọn họ tới một thế giới khác?
- Dừng lại!
- Đừng để nó chạy!
- Con khỉ, nhanh ngăn lại nó!
Đúng lúc này, một loạt tiếng rống liên tiếp từ trong rừng rậm phía trước truyền đến, tiếng phổ thông quen thuộc làm cho Chu Giáp đột nhiên lấy lại tinh thần.
Có người?
- Ta đi qua nhìn một chút!
Nói với hai người bên cạnh một câu, hắn cất bước nhảy xuống dưới.
Cảm xúc khuấy động để hắn quên mất tiết kiệm thể lực, vọt đi không bao xa đã thấy một đám người đang hô to gọi nhỏ đang chạy tới bên này.
Trạm mắt trước nhất, bất ngờ lại là một con quái vật sói đầu.
Bất quá con này cùng con gặp phải trong xe buýt kia có chút khác biệt, con quái vật đầu sói này máu me khắp người, mình đầy thương tích, hoàn toàn không có hung tính có thể nói.
Ngao!
Nhìn thấy Chu Giáp ngăn lại đường đi, quái vật đầu sói kêu lên một tiếng giận dữ, duỗi chân trước ra bổ nhào về Chu Giáp.
- Quái vật!
Chu Giáp hai mắt co vào, tạo ngộ trước đó không lâu để hắn đối thứ này vừa sợ lại vừa hận, thấy quái vật nhào tới hắn bất chấp tất cả, vung mạnh cái trảo trong tay.
Hắn không lưu ý nên không phát hiện, tốc độ vung vẩy của mình so với trước đó nhanh hơn không ít.
Lực đạo, càng là mười phần.
Cái chảo nặng nề xoẹt qua không khí, thậm chí phát ra tiếng kình phong.
Bành!
Theo một tiếng vang âm trầm, đầu lâu quái vật đầu sói rũ xuống, dưới cự lực va chạm cái cổ vốn đang thụ thương trực tiếp vặn vẹo biến hình.
Gào . . .
Kêu gào một tiếng, đã bị đập ngã trên đất.
Một cỗ khí tức không rõ lại xuất hiện lần nữa, chui vào trong cơ thể Chu Giáp.
Sau khi khí tức chui vào trong cơ thể, trong nháy mắt chảy qua toàn thân, một loại cảm giác như đang ăn đồ ăn thập phần đại bổ lập tức tràn vào trong lòng.
- Ngô. . .
Không cần kiểm tra, Chu Giáp đã rõ ràng, khí lực của mình hẳn là lại có gia tăng, làn da cũng càng trở nên kiên cố hơn.
- Ngươi. . .
Mấy người đằng sau đuổi theo thấy thế sững sờ, trong đó hai người khoảng cách gần nhất, một mặt ảo não:
- Đáng chết, còn kém một chút như vậy.
- Đừng nhìn nữa, bên này còn có con bé, đừng để nó chạy.
Lúc này đáng sau truyền tới một tiếng vang dội, cũng làm cho mấy người trong sân dừng động tác lại.
Chu Giáp nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy ở bên trong đám người, có một con tiểu quái vật đầu sói cao đại khái khoảng chừng một mét đang chạy tán loạn.
Con vật nhỏ này đã sớm bị thương, dưới một đám người vây đánh, càng là tràn ngập nguy hiểm.
- Đi chết đi!
Có người rống to, một cước hung hăng đạp nó bay ra ngoài, tiếng xương cốt đứt gãy vang lên đều có thể nghe rõ ràng.
Mắt thấy lại có người trên trước, chuẩn bị giải quyết đầu tiểu quái vật này, một bóng trắng đột nhiên từ bên cạnh lao ra, duỗi hai tay ra ngăn ở phía trước tiểu quái vật:
- Dừng tay!