Chương 3
Ngô Thế Huân lái xe lên trên cầu, bên trong mở một bản nhạc không lời nhẹ nhàng, cửa xe hé mở nên có hơi lạnh, nhưng cũng không phải quá nhiều.
Ngô Thế Huân một tay nắm vô lăng, tay kia hơi buông lỏng, đầu ngón tay nhịp nhịp trên tay lái theo điệu nhạc, thuận tiện hỏi: “Đang suy nghĩ gì thế?”
“Không có gì.” Hoàng Tử Thao trả lời, thanh âm thực bình tĩnh, có chút uể oải.
Sau khi lên xe, Hoàng Tử Thao chẳng nói năng gì, vẫn luôn trầm mặc, trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ đến tình cảnh vừa rồi khi mặt đối mặt cùng Lộc Hàm, ánh mắt của cậu thật hờ hững.
Hẳn nên là như vậy, Hoàng Tử Thao nghĩ, bọn họ chia tay đã sáu năm, lúc hai người chia tay nhau cơ hồ ầm ĩ đến không có đường lui, sáu năm sau gặp lại bất quá liếc nhìn một cái, thậm chí không có bao nhiêu biểu cảm cùng ý nghĩ dư thừa.
Nhưng Hoàng Tử Thao cứ không ngừng vẩn vơ suy nghĩ, lúc vừa nhìn thấy mình Lộc Hàm nghĩ gì? Vẻ mặt của cậu lạnh nhạt hờ hững như vậy, căn bản giống như không biết mình, ánh mắt này trước kia Hoàng Tử Thao chưa thấy qua. Lộc Hàm đối với người ngoài thực lạnh lùng, ngay cả những người bên cạnh cũng thế, nhưng không bao gồm cả Hoàng Tử Thao hắn. Trước kia Lộc Hàm khi nhìn hắn ánh mắt luôn rất ôn nhu dịu dàng, thậm chí còn hay cười với hắn.
Cậu đang suy nghĩ điều gì? Hẳn là rất hận đi? Cho nên khi nhìn thấy mình cố ý tỏ ra thái độ lãnh đạm? Hay là nói, đơn giản cậu đã hoàn toàn quên hắn, không để hắn vào trong tâm trí?
Trong đầu Hoàng Tử Thao là một mớ hỗn loạn, các loại cảm xúc cùng ý nghĩ trộn lẫn vào nhau khiến hắn ngột ngạt, cảm xúc không rõ ràng, cho nên cả người cũng không thoải mái, giống như ngồi trên bàn chông.
Vì thế hắn cũng không nhận ra, rốt cuộc Ngô Thế Huân lái xe đi về hướng nào, hiện tại muốn đưa hắn đến đâu.
Mãi hơn một tiếng sau, lúc xe ngừng lại Hoàng Tử Thao mới chú ý tới, Ngô Thế Huân chở mình về nhà.
Hoàng Tử Thao nghiêng đầu nhìn Ngô Thế Huân, biểu tình kinh ngạc, cười khan nói: “Em còn tưởng rằng, anh sẽ thu lưu em.”
Ngô Thế Huân mở dây an toàn ra, quay đầu sờ sờ hai má Hoàng Tử Thao: “Ben Ben gần đây hay cáu kỉnh, tâm trạng rất xấu, em mà qua đó ở không chừng càng thêm bực bội.”
Ý nghĩ của Hoàng Tử Thao lúc này mới dứt khỏi Lộc Hàm, “Em không để ý!”
Ngô Thế Huân nhếch môi khẽ cười, nhưng ý cười lại không thấy nơi đáy mắt: “Hôm nay em nghỉ ngơi một chút, ngày mai ra ngoài ăn cơm.”
Hoàng Tử Thao càng thêm bất ngờ, “Tối nay anh có việc sao?” Hắn hỏi như vậy, hoàn toàn là bởi vì đã cùng Ngô Thế Huân ở bên nhau trong bốn năm, biết rõ người đàn ông này không đam mê du͙© vọиɠ nhưng cũng rất phóng túng, anh ta đối với người yêu tuyệt đối trung thành, chưa bao giờ ở bên ngoài lộn xộn, thế cho nên mỗi lần hai người gặp mặt sau khi xa cách một thời gian, Ngô Thế Huân cơ hồ đều khó dằn nổi cùng hắn lên giường, thậm chí còn cực kỳ buông thả.
Nhưng hôm nay, Ngô Thế Huân thế mà lại bảo ngày mai đi ăn cơm, có nghĩa là hôm nay cái gì cũng không làm?!
Ngô Thế Huân gật đầu, cũng không giấu diếm: “Ben Ben năm nay lên tiểu học, nhưng thằng bé có vẻ không muốn, gần đây mỗi ngày anh vẫn phải làm công tác tư tưởng cho nó.”
Hoàng Tử Thao bật cười, nụ cười bên môi lại cứng đờ, cởi dây an toàn xoay người xuống xe: “Tùy anh.”
Hoàng Tử Thao phát cáu, hắn biết đối với Ngô Thế Huân mà nói con trai rất quan trọng, nhưng không ngờ mình mới vừa trở về nước mà thái độ của Ngô Thế Huân cư nhiên lại nguội lạnh như vậy, giữa hai người hoàn toàn chẳng có cái không khí ngọt ngào tiểu biệt thắng tân hôn của những người đang yêu, ngược lại còn như xa cách một tầng mây, Ngô Thế Huân chở mình trực tiếp tống tiễn về nhà, nhưng lại nhiều lần cường điệu rằng anh ta phải trở về chăm sóc con trai!
Hoàng Tử Thao đóng sầm cửa lại, ra phía sau cốp xe lấy vali hành lý rồi xoay người rời đi.
Ngô Thế Huân tay đặt tại trên vô lăng, ngón tay cứ nhịp nhịp vào tay lái, mãi cho đến khi thân ảnh của Hoàng Tử Thao khuất khỏi tầm mắt, anh mới lấy điện thoại di động ra.
Anh mở bức ảnh mới vừa chụp trong bãi đỗ xe, trong ảnh chụp thẳng mặt một người, người này đứng bên cạnh chiếc xe, biểu tình thản nhiên, làn da rất trắng, ngũ quan tinh xảo.
Ngón tay Ngô Thế Huân chuyển động, phóng đại hình ảnh, sau đó nhìn chăm chú vào mi tâm của người trong ảnh, ở vị trí hơi lệch về bên trái một chút xíu của mi tâm có một nốt ruồi son nho nhỏ.
Cái nốt ruồi son kia Ngô Thế Huân rất quen thuộc, cơ hồ mỗi ngày Ngô Thế Huân đều nhìn thấy nó lay động ở trong tầm mắt của mình, cùng độ lớn và màu sắc, cũng đúng như in một vị trí đó.
Mà người có nốt ruồi son kia, chính là con trai của mình.
Ngô Thế Huân tắt di động, khởi động xe rời đi.
Khi về đến nhà Ben Ben đang ngủ trưa, thân thể nho nhỏ cuộn mình trên sô pha, hơi thở gấp gáp còn đôi môi hồng hồng thì chu ra, ôm trong ngực đồ chơi Angry Bird mới mua gần đây.
Ngô Thế Huân đem áo khoác và cặp công văn ném trên đầu kia của sô pha, bảo mẫu từ trong phòng bếp đi ra, chào hỏi Ngô Thế Huân xong lại đi trở vào.
Ngô Thế Huân ngồi bên cạnh sô pha, đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của con mình, Ben Ben đang ngủ mơ màng trở mình, đem cái mông nho nhỏ tròn tròn quay lại phía Ngô Thế Huân. Trong con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của Ngô Thế Huân lộ ra một tia ôn nhu, anh lại sủng nịch sờ tóc con trai, tiếp theo đưa tay ra nhẹ nhàng vén mớ tóc hơi dài qua một bên, lộ ra cái trán trơn bóng trắng nõn cùng với khuôn mặt xinh đẹp.
Ngón trỏ của Ngô Thế Huân miết lên cái trán của con trai, lông mày, cuối cùng dừng lại ở cái nốt ruồi son tại mi tâm kia.
Lúc Ben Ben vừa mới sinh ra không có ai chú ý tới bé có một cái nốt ruồi ở chỗ này, chờ thêm một thời gian, khi bé lớn hơn một chút, không còn nhăn nheo nữa, trong nhà mọi người mới chú ý tới mi tâm của bé có một nốt ruồi son hơi lệch một chút xíu so với những mỹ nhân trong tranh vẽ. Người Ngô gia tuy rằng không đồng tình với Ngô Thế Huân về việc đẻ thay này, nhưng tốt xấu gì cũng là nhân mạch của Ngô gia, ít nhất không làm đoạn tử tuyệt tôn, hơn nữa con trai của Ngô Thế Huân sinh ra lại còn là một đứa bé đặc biệt xinh đẹp, vì thế người Ngô gia từ trên xuống dưới cơ bản đều ngậm miệng, không ai dám nói sau lưng Ngô Thế Huân điều gì.
Ngô Thế Huân đặt tên cho con trai là Ngô Phàm, Phàm là bình thường, không tranh giành, đấu đá. Hơn nữa cái biệt danh Ben Ben này không biết là bắt đầu kêu từ lúc nào, nhưng hiện tại người Ngô gia cùng với bạn bè đều biết, Ngô Thế Huân có một bé con đặc biệt đẹp, mi tâm có một nốt ruồi son, lớn lên nhất định sẽ là một đại mỹ nam chuyên gây tai họa.
Ben Ben khi còn bé bộ dạng cùng Ngô Thế Huân có năm sáu phần tương tự, nhất là lông mày và cái mũi, nhưng mà càng lớn, người trong Ngô gia nhìn sơ qua Ngô Thế Huân đều phát hiện, mặt mày của Ben Ben bắt đầu nẩy nở, miệng cằm cùng với đôi mắt không hề giống Ngô Thế Huân, nhưng mà càng lớn càng đẹp, nhất là đôi mắt màu hổ phách cùng lông mi thật dài, nhìn thế nào cũng giống như là một búp bê tiểu thiên sứ.
Bậc người lớn cha chú của Ngô Thế Huân thì không nói gì, nhưng anh chị em cùng thế hệ đều cùng với Ngô Thế Huân đề cập qua, bộ dạng này của bé con chỉ sợ là càng ngày càng giống mẹ, mặt mày tuấn tú thế kia, lớn lên nhất định là người gây tai họa ngầm, trên mặt Ngô Thế Huân ra vẻ lạnh lùng, trong lòng lại cảm thấy buồn cười, lớn lên giống ai thì có gì khác biệt đâu? Dù sao cũng là con trai của mình, ai cũng không cướp được.
Ngô Thế Huân lại lấy di động, mở album ảnh ra, chọn bức ảnh kia, nhìn nhìn màn hình di động lại nhìn gương mặt con mình đang ngủ say, so sánh từng chút một, cái trán, lông mày, mắt, mũi, miệng, cằm, thậm chí cả vành tai, rồi cả khuôn mặt.
Đáy lòng Ngô Thế Huân bỗng nhiên xao động, anh tự mình cưỡng chế đi, tiện tay ném di động trên ghế sa lông, ôm Ben Ben về phòng. Anh không rõ tại sao mình lại nôn nóng như thế, kỳ thật căn bản không có gì tất yếu, gặp gỡ cũng là điều khó tránh khỏi, thành phố này đơn giản chính là như vậy, nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng mà anh lại chưa từng nghĩ rằng sự ràng buộc huyết thống lại khắc sâu đến thế, Ben Ben càng lớn càng giống người sinh ra bé, mà hôm nay tại sân bay anh chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra người kia.
Không cần điều tra hay giám định y học, chỉ cần liếc mắt một cái, Ngô Thế Huân đã có thể xác định chính là người nọ.
Ngô Thế Huân ôm con trai vào phòng của bé, đặt lên giường rồi đắp cho bé cái chăn nhỏ, vỗ vỗ lưng dỗ dành trong chốc lát, mới đóng cửa đi ra ngoài.
Kim Mân Thạc sắp xếp cho Lộc Hàm một căn hộ trong nội thành, hai phòng ngủ một phòng khách mới được tu sửa, gia cụ TV đều có cả, chỉ cần xách vali vào ở.
Biện Bạch Hiền đưa chìa khóa cho Lộc Hàm, lúc dẫn người lên lầu, đã có vẻ không yên lòng.
Lộc Hàm đem laptop để trên ghế sa lông, khi quay đầu thấy Biện Bạch Hiền vẻ mặt nhăn nhó bày ra biểu tình rút kinh nghiệm xương máu, từ lúc ở sân bay đi ra cậu nhóc kia có vẻ rất nghiêm túc, cậu nhìn Biện Bạch Hiền hỏi: “Cậu đang lo lắng cái gì vậy?”
Biện Bạch Hiền ngẩng đầu: “Hả? A, không có gì, em đang nghĩ chiếc xe mà mình vừa mới quẹt kia sao nhìn quen mắt như vậy chứ?” Dừng một chút, nhìn Lộc Hàm chớp chớp mắt: “Anh có biết H thị vài năm gần đây tài chính và kinh tế rất phát triển phải không? CEO của công ty EXO. Nửa năm trước người phụ trách của bọn em muốn mời hắn phỏng vấn, nhờ vả rất nhiều người, còn tiếp cận xe của hắn, lúc ở sân bay em không chú ý, giờ này nhớ lại, hồi nãy hình như cọ phải chính là xe của hắn.”
Lộc Hàm ngồi vào trên ghế sa lông, từ trên bàn trà rót một ly nước, hạ mắt nhìn xuống: “Cho nên thế nào?”
Biện Bạch Hiền cũng ngồi xuống, vẻ mặt lộ ra biểu tình tìm tòi nghiên cứu: “Em khẳng định chiếc xe kia chính là của hắn, nhất định là anh ta! Bất quá người đàn ông xuống xe kia là ai nhỉ? Bạn bè thân thích của hắn? Nghe nói công ty của hắn gần đây bộ phận điều hành có biến động, không biết có phải vừa thay đổi một quản lý cao cấp hay không?” Biện Bạch Hiền vuốt cằm, lòng hiếu kỳ liền dâng cao, đây cũng không phải do y thích nghe tin đồn, vốn nghề của bọn họ là làm báo cho nên lòng hiếu kỳ mãnh liệt hơn so với người bình thường, đối với việc nắm bắt tin tức cũng rất nhạy.
Lộc Hàm uống một ngụm nước, biểu tình thản nhiên, mái tóc dài che đi thần sắc trên mặt, CEO của xí nghiệp EXO sao? Cậu nghĩ, ước chừng mình biết nhiều hơn so với cậu nhóc ngồi phía đối diện một chút, Hoàng Tử Thao hẳn không phải là bạn bè thân thích gì lại càng không phải là quản lý cấp cao của công ty, quan hệ của hai người họ hẳn là phải thân mật hơn nhiều.
Biện Bạch Hiền đột nhiên vỗ đùi, nhướn mày, biểu hiện thực kích động: “Đúng rồi! Em nhớ ra rồi, lúc trước Kim Mân Thạc hình như có nói qua, hắn là CEO mà chúng ta mời phỏng vấn, định đăng trên diễn đàn kinh tế và tài chính của báo chúng ta!!”
Lộc Hàm ngẩng lên, ánh mắt nghiêm túc: “Nhân vật mời phỏng vấn sao?”
Biện Bạch Hiền gật đầu: “Đúng vậy, Kim Mân Thạc nói nhiệm vụ đầu tiên sau khi nhậm chức chính là phải phỏng vấn bằng được nhân vật kia, nghe nói cho tới bây giờ anh ta chưa bao giờ tiếp nhận phỏng vấn của bất cứ tờ báo nào, thái độ làm người thật sự quá kiêu ngạo.”
Lộc Hàm nhớ lại trên những tờ báo và tạp chí chủ lực gần đây, quả thật hiếm khi nghe được tin tức của ban giám đốc công ty EXO, ngược lại có không ít chuyên mục chuyên môn hay phân tích tình hình cổ phiếu của EXO rất rõ ràng và hợp lý.
Biện Bạch Hiền ngồi một lát rồi đi, bây giờ vẫn đang là thời gian làm việc, đi đón Lộc Hàm cũng là tuân lệnh Kim Mân Thạc, nhưng trong tay y còn có công tác khác, cũng không dám chậm trễ.
Trước khi đi còn không quên đứng ở cửa nhắc nhở Lộc Hàm: “Đối diện với cổng tòa nhà có một cái siêu thị lớn, bên trái là chợ, phía sau còn có một khu phố buôn bán, khu vực này rất phồn hoa, nếu tìm không thấy đường anh có thể hỏi thăm.”
Lộc Hàm gật gật đầu: “Biết rồi.”