Chương 24
Ben Ben vẫn khóc, chỉ có điều không thành tiếng, nắm chặt ngực áo sơmi của Lộc Hàm, đôi mắt đẫm nước vùi vào ngực cậu, nước mũi nước mắt thấm ướt ngực áo Lộc Hàm.
Hai cha con ôm nhau, Ben Ben đại khái khóc đến hơn mười phút mới dừng lại, bả vai co rụt, khi cảm xúc ổn định thì bắt đầu ngượng ngùng, nhóc nghĩ sao mình lại có thể khóc vậy kìa? Thật là mất mặt a!
Ben Ben bỏ đôi tay bẩn như móng vuốt mèo của mình ra, nắm ngực áo của Lộc Hàm chùi nước mắt, mặt chôn ở trong ngực dùng sức cọ cọ, đã rồi mới ngước mặt lên, phô ra một đôi mắt mơ màng trông rất tội nghiệp nhìn Lộc Hàm: “Con đói bụng.”
Lộc Hàm nghẹn ngào, mắt đỏ hồng, thấy bé con dừng khóc, ngẩng đầu nói muốn ăn, vội vàng cười hỏi: “Con muốn ăn gì? B..a…Ba dẫn con đi.”
Ben Ben nghĩ nghĩ, từng chữ nói ra: “Con muốn ăn bầu dục xào.”
Lộc Hàm vuốt mái tóc mềm mại của Ben Ben, vô thức nhếch miệng, món ăn đứa nhỏ này thích cũng đặc biệt thật: “Được.”
Cậu nào đâu biết rằng, nói vậy là vì Ben Ben đang muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này mà thôi.
Nhóc con tính cách trước tới nay lạnh nhạt kiên cường từ nhỏ, bị Ngô Thế Huân trách phạt đều không khóc, nếu muốn cũng tránh ở nơi không có ai lén lút rơi lệ, hiện tại thì tốt rồi, nhóc chẳng những khóc, lại còn ở chỗ công cộng nhiều người như vậy, chung quanh tất cả đều là trẻ em và phụ huynh. Vừa mới rồi tựa hồ nhóc còn nghe được bé gái bên cạnh nói nhỏ: “Mẹ, anh kia ảnh khóc kìa!”
Ben Ben hừ một cái, khóc thì sao chứ có quan hệ gì với nó à! Ben Ben khinh thường nghĩ, tuy nhiên trong lòng cũng cảm thấy thập phần mất mặt.
Ben Ben bị Lộc Hàm ôm vào trong ngực, tư thế có chút không thoải mái, cử động một bên chân, Lộc Hàm đặt con ngồi lên đầu gối của mình, Ben Ben quay đầu nhìn nhìn thứ mình đang làm để trên bàn, vừa nãy không để ý, hiện tại nhìn lại sao cảm thấy xấu quá chừng vậy kìa!?
Ben Ben nhíu nhíu mày: “Bỏ đi ba.”
Lộc Hàm biết Ben Ben nói đến bức tranh cát mình vừa làm kia, “Sao mới đó mà đã không thích rồi?”
Ben Ben hít hít mũi, “Hơi bị xấu.”
Lộc Hàm chưa nuôi con nhỏ bao giờ, trong lúc nhất thời có chút luống cuống, không biết khi con mình làm này nọ cuối cùng lại nói là xấu thì nên làm như thế nào, lại nghe phía sau có người lên tiếng: “Đúng, rất xấu nữa kìa.”
Lộc Hàm quay đầu, Ngô Thế Huân đang đứng ở phía sau cúi đầu nhìn bọn họ.
Ben Ben nhìn ba mình tỏ vẻ xem thường — Liên quan gì tới ba, đâu phải tặng cho ba!
Lộc Hàm ôm Ben Ben đứng lên, Ngô Thế Huân đi lướt qua, xoay người cầm mấy món đồ vật trên bàn, đứng dậy nhìn Lộc Hàm: “Cậu bỏ nó xuống, để nó tự đi.”
Lộc Hàm sửng sốt, nhìn nhìn Ben Ben, bé con lộ ra ánh mắt vô tội, mông nhỏ xoay xoay, Lộc Hàm nói: “Được mà, không sao đâu.”
Ngô Thế Huân nhìn nhìn Lộc Hàm, tiếp đó dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn nhóc con — Tuột xuống tự mình đi! Ben Ben nhìn lại anh, trong cổ họng hừ một tiếng, làm một hành động mà chính mình cũng không phát hiện ra, vươn tay lên ôm cổ Lộc Hàm.
Lộc Hàm ôm Ben Ben, Ngô Thế Huân xách đồ đi phía sau, nhìn bóng dáng hai cha con, lại cúi đầu nhìn đồ vật mình xách trong tay, lẳng lặng nở nụ cười — Cái này thật giống như một nhà ba người a.
Ba người vào thang máy đi lên, đến một nhà hàng ở trung tâm thương mại gọi đồ ăn, Lộc Hàm cố ý kêu món bầu dục xào, lúc mang thức ăn lên còn kéo món đó tới trước mặt Ben Ben.
Lộc Hàm ngồi song song với Ben Ben, Ngô Thế Huân ngồi đối diện Lộc Hàm, vừa uống nước trà vừa nhìn Lộc Hàm đem dĩa bầu dục xào tới trước mặt Ben Ben, chân mày nhóc con lập tức nhíu lại.
Ngô Thế Huân uống nước, lấy ly trà che ý cười nơi khóe miệng.
Ba người bắt đầu ăn cơm, Lộc Hàm cơ bản không muốn ăn, chỉ lo chăm sóc cho Ben Ben, gắp thức ăn múc canh cho con, cảm thấy hương vị món bầu dục hơi nặng, còn nhúng qua nước, rồi mới đặt vào trong bát Ben Ben. Ben Ben cầm đũa chọn đồ ăn, món nào cũng ăn, chỉ có món bầu dục ăn rất ít.
Lộc Hàm còn tưởng rằng bé con khẩu vị không tốt, hoặc là lười sử dụng đũa, liền tự gắp đút cho Ben Ben.
Lúc đôi đũa đưa đến bên miệng, Ben Ben liền rũ mắt xuống ăn một hơi, chậm rãi nuốt xuống, tới khi Lộc Hàm đút miếng thứ hai cho Ben Ben, nhóc con đẩy qua đẩy lại trong miệng rồi nuốt chửng, liếc nhìn Ngô Thế Huân, tầm mắt Ngô Thế Huân không chút để ý đảo qua, ánh mắt chợt ngưng lại, ý bảo là tự mình lo liệu đi.
Ben Ben lúc đầu còn ăn vài miếng bầu dục, sau đó dứt khoát không ăn, mỗi lần đều cau mày né tránh đôi đũa của Lộc Hàm, Lộc Hàm hỏi: “Không hợp khẩu vị con à?”
Ben Ben bỉu môi, đôi con ngươi màu hổ phách nhìn Lộc Hàm đầy vẻ tội nghiệp: “Thật là khó ăn.”
Lộc Hàm nhanh chóng buông đũa, tính toán đổi món ăn khác.
Lúc đầu Ngô Thế Huân còn cảnh đẹp ý vui, cảm thấy cảnh tượng mama đút cơm cho con là tốt đẹp biết bao nhiêu, sau đó tư thái hoàn toàn là ngồi xem kịch vui. Ben Ben vốn không thích ăn bầu dục, chưa bao giờ, nói món ăn kia có mùi khăm khẳm, khó ăn muốn chết.
Không biết Ben Ben vừa nãy cùng Lộc Hàm nói gì đó, Lộc Hàm lại đem đồ ăn đưa đến trước mặt, ánh mắt Ben Ben nhìn Ngô Thế Huân có vẻ cầu cứu, Ngô Thế Huân lạnh mặt không thèm quan tâm, trong lòng nghĩ đến bốn chữ lớn — Tự làm tự chịu.
“Cậu đừng quản nữa, nó có thể tự ăn.” Cuối cùng Ngô Thế Huân vẫn lên tiếng.
Lộc Hàm nhìn nhìn cái bát trước mặt Ben Ben, cảm thấy ăn được cũng khá nhiều, hẳn là đủ rồi.
Đây là lần đầu tiên Lộc Hàm đút Ben Ben ăn cơm, khẩn trương đến nỗi sau lưng và lòng bàn tay đều là mồ hôi, còn mình thì hoàn toàn không có tâm tư ăn cơm. Cậu không ngừng nghiêng đầu nhìn Ben Ben, mái tóc mềm mại của bé con rủ xuống, khuôn mặt đáng yêu làn da nõn nà, miệng mọng chu chu, nhìn kiểu nào cũng thích, càng nhìn càng cảm thấy không thực.
Lúc trước hoài thai mười tháng rồi sinh ra, giờ đã sáu tuổi, còn ngồi ăn cơm bên cạnh mình.
Ngô Thế Huân thu hết từng nét mặt cùng sự chăm sóc của Lộc Hàm vào trong mắt, anh ngồi phía đối diện cẩn thận nhìn, chỉ muốn xác nhận biểu cảm của Lộc Hàm không phải giả vờ, sự quan tâm đối với con cũng không phải là giả. Nhìn đến cuối cùng anh nhịn không được nghĩ thầm, hẳn là không phải giả bộ, nếu thật sự là diễn, giải Oscar không trao cho cậu ta thật lãng phí tài năng.
Sau khi ăn cơm chiều xong Ben Ben bắt đầu mệt mỏi, Lộc Hàm ôm Ben Ben chờ thang máy, đầu nhỏ của Ben Ben đặt trên vai Lộc Hàm, hơi thở phà vào cổ, cảm thấy hơi ngứa ngứa.
Tâm của Lộc Hàm cũng ngứa theo.
Sau khi ba người ra khỏi thang máy, Ngô Thế Huân đi lấy xe, Lộc Hàm đành ôm bé con trong ngực đứng chờ.
Ngô Thế Huân lái xe tới, Lộc Hàm ôm Ben Ben ngồi vào ghế phó lái, đóng cửa, xe từ từ lăn bánh.
Lộc Hàm đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, khẽ nói với Ngô Thế Huân: “Anh về thẳng nhà đi, sau đó tôi sẽ đón taxi về.”
Ngô Thế Huân biết ý của Lộc Hàm, Ben Ben đang ngủ, nếu đưa Lộc Hàm về trước, một lát nữa cậu xuống xe, thể nào Ben Ben cũng tỉnh lại ngồi một mình trên đường trở về.
Ngô Thế Huân lái xe, thản nhiên nói: “Không cần phải thế, chở con tới nhà trước, sau đó tôi đưa cậu về.”
Giọng Ngô Thế Huân mang theo khẩu khí không cho thương lượng, Lộc Hàm cũng không nói gì thêm.
Gió ban đêm thật lạnh, nhiệt độ không khí tương đối thấp, bên trong xe lại có vẻ hơi oi bức, Ngô Thế Huân hạ thấp kính cửa sổ xuống một chút, để gió có thể thổi vào, tiếp đó nghiêng đầu nhìn nhìn bé con trong ngực Lộc Hàm, xem nhóc ngủ có thoải mái hay không.
Lộc Hàm chú ý tới động tác của Ngô Thế Huân, trong lòng cảm khái cuộc sống của Ngô Thế Huân cũng không mấy dễ dàng, phải lèo lái một công ty lớn như vậy, còn phải chăm sóc con nhỏ mỗi ngày. Cậu đột nhiên tự hỏi, tại sao Ngô Thế Huân không kết hôn? Với điều kiện tốt như vậy hẳn là phải kết hôn rồi mới đúng. Nghĩ ngợi một hồi, Lộc Hàm cũng lười mà không quan tâm nữa.
Đến nơi, Ngô Thế Huân đậu xe ở bên ngoài, Lộc Hàm ôm Ben Ben xuống xe đứng không nhúc nhích.
Ngô Thế Huân muốn ẳm Ben Ben, nhóc con lại không chịu buông vòng tay trên cổ Lộc Hàm, mơ mơ màng màng mở to mắt, xoay xoay người, thanh âm mềm nhũn: “Không, không chịu! Con muốn ngủ với ba Lộc!”
Ngô Thế Huân bất đắc dĩ buông Ben Ben ra, Lộc Hàm đành phải tiếp tục ôm, nhất thời không ai mở miệng.
Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm, là hai người trưởng thành, trong lòng đều hiểu được lúc trước làm thế nào mà có đứa nhỏ này, cũng hiểu được kỳ thật trừ bỏ đứa con, bọn họ không nên xuất hiện trong cuộc đời nhau. Hơn nữa đối với Lộc Hàm mà nói, không muốn tiếp xúc nhiều cùng Ngô Thế Huân, dù sao cậu biết rõ Ngô Thế Huân đang qua lại với Hoàng Tử Thao.
Ngô Thế Huân đứng bên cạnh Lộc Hàm, thân ảnh cao lớn chặn ánh sáng của đèn đường trong tiểu khu, con ngươi màu đen lẳng lặng nhìn gương mặt an tĩnh của Lộc Hàm, rốt cục hỏi: “Ngày mai cậu có đi làm không?”
Lộc Hàm lắc đầu: “Không. Mai là ngày nghỉ.”
Ngô Thế Huân nói: “Vậy cậu ở lại đi, buổi tối ngủ chung phòng với Ben Ben.”
Lộc Hàm rủ mắt xuống, khi ngước lên ánh mắt lạnh nhạt: “Được rồi.”
Ngô Thế Huân mở cửa, Lộc Hàm ôm con trai đi theo phía sau, trong nháy mắt cánh cửa bật mở, Ngô Thế Huân hoảng hốt cảm thấy có chút gì đó không thật.
Cho tới bây giờ chỉ có một mình anh nuôi con, tính cách thằng bé lạnh nhạt không thân thiết với ai, Ngô Thế Huân không tin tưởng người khác, trước giờ đều tự mình chăm sóc con.
Mà hiện tại, lại có một người có vị trí giống mình, cả lập trường và tâm tính cũng giống.
Lộc Hàm ôm con đi theo Ngô Thế Huân lên lầu hai, Ngô Thế Huân đẩy cửa phòng Ben Ben ra, bật đèn ngủ, Lộc Hàm đi vào phòng đặt Ben Ben ở trên giường, Ben Ben mơ hồ hừ một tiếng: “Ba không được đi.”
Lộc Hàm sờ sờ đầu nhóc: “Không đâu, ba không đi.”
Ben Ben hé mắt, chỉ lộ ra một khe nhỏ, nhưng con ngươi lại đặc biệt sáng: “Thật sao?”
Lộc Hàm nhỏ giọng nói: “Thật mà.”
Lúc này Ben Ben mới buông tay, cuối cùng nâng cổ nhìn Ngô Thế Huân: “Ba Lộc phải ngủ với con! Không cho ngủ với ba già kia!”
Ngô Thế Huân: “...”
Lộc Hàm: “...”
Vốn là chuyện không có gì, Ben Ben thuận miệng nói một câu, biến thành vạn phần xấu hổ.
Trẻ con vô tư, nhưng hai người trưởng thành nghe xong liền đặc biệt không được tự nhiên.
Hai người đi ra ngoài, Ngô Thế Huân đóng cửa phòng. Tầng hai không có bật đèn, ánh đèn ở phòng khách dưới lầu lại mờ mờ, lại càng khiến bầu không khí giữa hai người có vẻ mờ ám kì quặc.
Ngô Thế Huân đưa tay khẽ ho một tiếng: “Tôi lấy cho cậu bộ đồ ngủ, cậu đi tắm trước đi.”
Lộc Hàm thản nhiên nói: “Được.”
Ngô Thế Huân xoay người quay về phòng trang phục lấy một bộ đồ ngủ sạch sẽ, khăn rửa mặt cộng thêm đôi dép lê, lúc xoay người định đi ra trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ — có phải nên lấy cho cậu ấy một cái qυầи ɭóŧ mới hay không...?
Ngô Thế Huân liền lấy thêm qυầи ɭóŧ rồi đi ra.
Ngô Thế Huân mang quần áo cho Lộc Hàm, đẩy cửa phòng tắm ra, để đồ trên bồn rửa mặt, cũng chẳng nói gì đi qua bên người Lộc Hàm, nhân tiện giúp cậu đóng cửa.
Lộc Hàm có chút không hiểu nhìn nhìn cánh cửa, tầm mắt chuyển đến bồn rửa mặt, nhìn thấy một cái qυầи ɭóŧ mới màu đen, chợt cảm thấy lúng túng.
Ngô Thế Huân đi xuống thư phòng dưới lầu, đóng cửa lại.
Hiện tại trong đầu anh có hơi hỗn loạn, cảm giác vô cùng kỳ quái, đây không phải cảm giác mà anh quen thuộc, giống như có cái gì đó mà mình không thể nắm bắt mà cũng không kiểm soát được.
Ngô Thế Huân đi đi lại lại trong thư phòng hai vòng, mở máy tính nhìn vào hộp thư của ngày hôm nay, muốn xem thử bên kia có gởi tư liệu mà anh muốn thấy hay không, kết quả là không có.
Ngô Thế Huân đành nhàm chán chơi game một lát.
Lộc Hàm mau lẹ tắm rửa đi ra, sau khi lau khô thân thể cầm cái qυầи ɭóŧ kia lên nhìn nhìn, rồi vẫn mặc vào, cậu nghĩ chủ nhà đã chu đáo như vậy, nếu mình không mặc có phải là nhỏ mọn hay không, giống như mình quá để ý chuyện nhỏ nhặt?!
Lộc Hàm mặc áo ngủ vào, gom quần áo bẩn cầm trong tay, mở cửa đi ra ngoài.
Nhưng mới vừa bước ra ngoài, ở dưới lầu Ngô Thế Huân cũng vừa vặn từ thư phòng đi ra, hai người chạm mặt, một người dưới lầu người kia ở phía trên lầu đứng nhìn nhau.
Bước chân của Lộc Hàm hơi dừng lại, đầu gật nhẹ xem như chào hỏi, sau đó thực tự nhiên chuyển tầm mắt xoay người đi về phòng Ben Ben.
Tay Ngô Thế Huân vẫn đặt trên nắm đấm cửa, trong không khí tản ra hơi nước tươi mát, thậm chí còn thoang thoảng mùi hương khác lạ.
Lộc Hàm đi vào phòng Ben Ben rồi đóng cửa lại, Ngô Thế Huân lại đột nhiên bị sặc, bắt đầu ho sặc sụa.
Ngô Thế Huân lên lầu lấy quần áo, lúc đi vào phòng vệ sinh đột nhiên nghĩ, tại sao mình lại muốn đem hai buồng vệ sinh khác làm phòng chứa tạp vật?!
Trong phòng vệ sinh tràn đầy hơi nước, trên tấm kính phủ một tầng sương mù, tản ra mùi hương tự nhiên.
Ngô Thế Huân đóng cửa phòng tắm, cởϊ qυầи áo đứng dưới vòi sen, tắm rửa. Sau khi nước ấm làm ướt tóc, theo thói quen anh định đưa tay lấy sữa tắm, đột nhiên lại đυ.ng tới một cái khăn mặt ướt sũng.
Xúc cảm từ ngón tay quá mức rõ ràng, Ngô Thế Huân sửng sốt mở to mắt nghiêng đầu nhìn qua, thấy trên giá có một cái khăn mặt được tiện tay ném lên.
Ngô Thế Huân hít sâu một hơi, nhắm mắt lại để vòi hoa sen xối ướt toàn thân, hai tay chống lên vách tường bằng gạch men, lưng uốn thành một đường cong đẹp đẽ.
Đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, chỉ một món đồ vật khác thường có thể miên man bất định, đều sẽ được thân thể họ nhớ kỹ, trở thành ảo tưởng có tính ám chỉ.
Đầu óc Ngô Thế Huân không chịu lý trí khống chế, đột nhiên bất giác nghĩ đến mới vừa rồi Lộc Hàm cũng ở nơi hiện tại mình đang đứng để tắm rửa, tắm rửa đấy — Tức là không có mặc quần áo..