Chương 18: Cùng nhau trầm luân đi

An Kỳ Đông nhìn thấy con ngươi xinh đẹp của An Noãn chợt lóe lên, anh lại nhớ tới một câu nói mà bản thân đã đọc trên mạng trước kia: "Con ngươi của em giống như bầu trời đầy sao."

Lúc ấy anh còn cười nhạt khi đọc những lời này, cảm thấy quá mức khoa trương sến súa, hiện tại, anh lại cảm thấy hình ảnh con gái bảo bối của mình giơ thìa bánh ngọt lên, khom người về hướng anh cười, câu nói ấy ứng với cô quả thật không sai lệch đi đâu được.

"Được..." An Kỳ Đông không kìm được mà mở miệng, tùy ý để cô đút cho anh miếng bánh ngọt ngào này.

An Noãn thoạt nhìn có vẻ rất vui vẻ, liên tục đút vài ngụm, thẳng đến khi thấy An Kỳ Đông thật sự xua tay nói không ăn nổi nữa mới dừng lại, sau đó lại cầm chiếc thìa mà An Kỳ Đông vừa dùng qua, lấy một miếng bánh ngọt đưa vào miệng mình...

An Kỳ Đông còn có công việc cần làm, An Noãn đành phải cầm sách an tĩnh ngồi trên sô pha đọc.

Người ta vẫn thường nói người đàn ông quyến rũ nhất là khi làm việc chăm chỉ, sự quyến rũ này không liên quan đến giá trị nhan sắc, không liên quan đến tuổi tác, không liên quan đến tiền bạc ...mà nó có liên quan đến khí chất của họ.

Thái độ của một người đối với công việc và cuộc sống xác định tầm cao mà người đó có thể đạt được trong cuộc sống.

Lúc này An Kỳ Đông, mỗi một tấc trên người đều tản ra mị lực đặc biệt...

Anh đã cởϊ áσ khoác ra, đặt lên ghế làm việc, nút áo mà người đàn ông vừa cởi ra đã bị anh một lần nữa cài vào.

Tay phải của anh cầm bút, cúi đầu, viết cái gì đó, mặt đồng hồ đá quý bị tay áo nửa che trên cổ tay trái đang lấp ánh phản chiếu dưới ánh mặt trời, dây da đeo màu nâu hòa cùng cổ tay màu lúa mạch của nam nhân thoạt nhìn lộ ra một vẻ nam tính khiến người ta không thể rời mắt được.

Người đàn ông ngồi thẳng người nghiêm túc, giống như vô luận phát sinh cái gì cũng sẽ không cong xuống.

Cả người anh thoạt nhìn đã lộ ra một vẻ cấm dục đồng thời lại thành thục ổn trọng, nhưng An Noãn lại muốn xé bỏ vẻ bề ngoài cấm dục nghiêm cẩn này, muốn khiến anh bộc lộ bộ dáng điên cuồng gợi cảm.

An Noãn nhìn An Kỳ Đông thật lâu.

Cô không biết liệu quyết định của mình có đúng hay không, nhưng cô biết cô chắc chắn sẽ không hối tiếc.

Điều này đối với anh mà nói có lẽ sẽ rất tàn nhẫn.

Nhưng cô không muốn chờ, không muốn ở trong vực sâu vô vọng này chờ đợi một người vĩnh viễn sẽ không đến.

Cô biết bản thân mãi mãi chỉ có thể lấy thân phận con gái tiếp cận anh, bất luận là làm gì...

Cho nên cô muốn đánh cược một phen, muốn điên cuồng làm liều một lần, nếu không cả đời này, cô chỉ có thể bị anh coi là con gái.

Cô sẽ không hối hận, để cho tất cả mọi người cùng mình trầm luân trong bóng tối cũng được...