An Noãn cầm máy sấy hong khô tóc lau mặt rồi thoa kem chống nắng.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, trước mắt thời gian vẫn còn sớm, ước chừng hai ba tiếng nữa ba mới về đến nhà, An Noãn cầm lấy chìa khóa đi ra cửa.
Bên ngoài rất nắng, An Noãn đứng ở sảnh tiểu khu, chờ xe đến.
40 phút sau.
Tập đoàn Tế Nguyên.
An Noãn ghé tiệm bánh ngọt bên cạnh tòa nhà mua hai ly cà phê cùng một cái bánh kem tinh xảo nhìn qua có vẻ ngon miệng.Đi vào tòa nhà, đại sảnh được trang hoàng sáng ngời, đây là lần đầu tiên An Noãn đến công ty ba, nhân viên tiếp tân ở đại sảnh cũng không biết cô.
“Xin chờ một chút, cô gái xin dừng bước. Xin hỏi cô có hẹn trước không?”
Nữ nhân viên tiếp tân nhìn cô gái mặt mũi xinh đẹp cầm theo đồ gì đó đi vào liền chặn lại.
An Noãn bị ngăn lại, khóe môi nhẹ nhàng giơ lên, lễ phép khách khí: “Chào cô, em đến tìm ngài An Kỳ Đông. Cái đó… Em không có hẹn trước.”
“Xin lỗi, không có hẹn trước và không phải nhân viên thì không được vào.”
An Noãn cũng không làm khó nữ tiếp tân, cô cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho trợ lý An Kỳ Đông bảo anh ta xuống đón.
Đúng lúc này.
Cửa thang máy bên trong tòa nhà mở ra.
Một đoàn người cả nam cả nữ mặc tây trang màu đen, An Noãn liếc mắt một cái liền trông thấy người đàn ông đi đầu.
Anh mặc bộ âu phục đen được thiết kế riêng thật vừa vặn, phác họa dáng người cao lớn hoàn mĩ, bên trong âu phục là chiếc áo sơ mi trắng cổ đứng. Anh không đeo cà vạt, một cúc áo phía trên được hơi mở, theo mỗi bước đi của anh, mơ hồ có thể nhìn thấy yết hầu gợi cảm.
Khuôn mặt anh tuấn của anh thoạt nhìn ổn trọng ôn hòa, một đối tác đang thảo luận cùng anh, họ có vẻ khẩn trương, cánh tay còn vô thức phụ họa. Mà người đàn ông kia lại không như vậy, bước chân không nhanh không chậm, trầm ổn ưu nhã, ngẫu nhiên sẽ nghiêng đầu mỉm cười như đáp lại, khí thế mà vô cùng tự tin.
Không thể nghi ngờ gì hơn người đàn ông ấy quả thật rất mê người.
Những nữ nhân viên phía sau kia, à không, cả nữ tiếp tân bên cạnh An Noãn, cũng nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.
An Noãn thấy một màn như vậy liền cau mày, nhưng cũng không tiến lên cắt ngang, mà đứng một bên chờ, mãi đến khi anh tiễn xong vị đối tác kia, xoay người lại trở về.
An Noãn mới không chút do dự đi lên.
“A! Cô gái, từ từ đã…” Nữ tiếp tân duỗi tay ngăn lại.
An Noãn ngừng lại.
“Cô gái à, nơi này không phải nơi cô có thể tùy ý đi lại, nếu không có hẹn trước, phiền cô mau rời đi.” Có lẽ là do bộ dáng muốn tiếp cận An Kỳ Đông của An Noãn quá rõ ràng, nữ tiếp tân cuối cùng cũng không khách khí nữa.
Chờ khi An Kỳ Đông nghe được ồn ào ở đại sảnh bên cạnh mới quay đầu ra nhìn.
Liền thấy An Noãn bị ngăn ở một bên, trong tay cầm một túi giấy, mắt hạnh lấp lánh ánh nước, đáng thương nhìn về phía anh, thật giống một vật cưng bị ủy khuất chờ mong chủ nhân tới vỗ về một cái.
Sự mệt mỏi cả buổi sáng lập tức tan biến, trong lòng An Kỳ Đông mềm nhũn, trên mặt cũng nở nụ cười nhẹ đầy cưng chiều không hề che giấu.
An Noãn nhìn An Kỳ Đông dừng bước nhìn mình, cái miệng nhỏ nhếch lên, cố ý cả giận nói: “Còn không mau lại đây mang Noãn Noãn của người đi.”
“Noãn Noãn…” An Kỳ Đông nhanh chóng bước đến, làm lơ ánh mắt kinh hãi của nữ tiếp tân bên cạnh, xoa xoa tóc An Noãn, vô cùng tự nhiên cầm lấy túi giấy trong tay An Noãn, hỏi:
“Đến đây sao không báo trước với ta một tiếng?”
“Cho người bất ngờ đó.” An Noãn cười tủm tỉm nhìn anh, ngoan ngoãn nghiêng đầu cho anh xoa, còn cọ cọ vào lòng bàn tay anh.
“Đi, chúng ta đi lên trước đã.” An Kỳ Đông chỉ cảm thấy lòng bàn tay ngưa ngứa, sợi tóc mềm mại của cô mang theo chút hơi ấm, trực tiếp sưởi ấm trái tim người, l*иg ngực anh bị cảm xúc không tên lấp đầy.
Vợ còn chưa bao giờ đến công ty gặp anh, hai người đều vì bận làm việc, ngoại trừ những ngày nghỉ lễ ra thì thời gian bên nhau cũng không tính là nhiều.
“Vâng.” An Noãn nhìn anh, chủ động tiến lên nắm lấy tay anh, khóe bắt an tĩnh quét qua những người xung quanh, mây mù trong lòng tan đi.
“Từ từ đã.” An Kỳ Đông bỗng nhiên đứng lại, quay đầu.
“Này cô, sau này cô bé này tới tìm tôi thì không cần hẹn trước, đây là…” An Kỳ Đông nhìn nữ tiếp tân nói.
“Người còn không mau đi lên, cà phê đã mua đều lạnh cả rồi.” An Noãn cắt ngang lời anh nói, thần sắc thoạt nhìn có chút không kiên nhẫn.
“Được rồi, được rồi, nha đầu.” An Kỳ Đông cười, dẫn theo An Noãn đi vào thang máy.