Hứa Thiến Khê ăn cơm xong, nằm một mình ở trên giường đọc sách. Sách chẳng vào đầu được một chữ, tâm trí chẳng còn đâu mà nghĩ văn nghĩa gì, bởi vì cô nhớ ba.
Mỗi ngày, mỗi buổi tối, ba đều sẽ âu yếm cho cô ngủ, bàn tay thô ráp vuốt ve từng tấc da thịt, xoa nhẹ vùng bên dưới, làm cô vừa thoải mái vừa khó chịu, hai chân giãn ra, nước chảy không ngừng……
Mỗi đêm, ba của cô sẽ làm cho cô từ khó chịu đến thoải mái, nghiện không dứt được, cô muốn ba lại làm với cô một lần rồi thêm một lần nữa.
Mắt thấy kim đồng hồ chỉ vào con số mười một, Hứa Thiến Khê vừa háo hức vừa chờ mong nhìn ra cửa, vậy mà ba cũng không có trở về.
Ba nói, qua đêm nay, có khả năng không về, ý muốn nói đêm nay có lẽ cô phải ngủ một mình.
Hứa Thiến Khê không vui, lăn người cuộn tròn trong chăn, nội tâm vô cùng chờ mong ba trở về. Không có người an ủi, cô thật sự ngủ không được.
Bên dưới đã bắt đầu ngứa ngáy, Hứa Thiến Khê khép chặt hai đùi, vậy mà cũng chẳng ngăn được dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra, làm ướt cả đũng quần. Cô khó nhịn, hết lăn người rồi lại vặn vẹo cơ thể nóng rực.
Sau một lúc không chịu được nữa, Hứa Thiến Khê đắn đo nhưng rồi cũng cẩn thận đem quần ngủ cởi ra, hai chân hơi hơi mở, gió nhẹ từ đâu được đà tiến vào, làm hai chân cô hơi lạnh và ngứa.
Đầṳ ѵú cô đứng thẳng, Hứa Thiến Khê trực tiếp bỏ qua nó, ngón tay nhanh chóng sờ lên nơi ướŧ áŧ đang không ngừng chảy nước kia.
Hoa huyệt ướt đẫm, môi âʍ ɦộ đã sưng to, một ngón tay chạm vào cũng đủ kɧoáı ©ảʍ, hiển nhiên là khát vọng được đến an ủi.
Hứa Thiến Khê nhớ lại cách mà ba từng giúp cô an ủi thế nào, hai ngón tay ở môi âʍ ɦộ nhẹ nhàng xoa tới xoa lui.
Du͙© vọиɠ như giọt nước giữa sa mạc, tự an ủi một chút không đủ chút nào. Thật khác với lúc được người khác làm cho, Hứa Thiến Khê càng tự an ủi thì càng không thỏa mãn.
Cô thấy không đủ, bàn tay còn lại cũng sờ xuống bên dưới, cổ họng khô khốc nuốt xuống nước bọt.
Không đủ.
Cô rất muốn ba an ủi mình.
Bàn tay của ba vừa to, vừa thô ráp, giống như có ma pháp kỳ diệu, mỗi lần sờ nhẹ âʍ ɦộ, cô sẽ sung sướиɠ đến chảy nước.
Ba còn đem ngón tay cắm vào bên trong cô như muốn giúp tìm xem chỗ thực sự ngứa ngáy ở đâu.
Thế nhưng mỗi lần làm như vậy, Hứa Thiến Khê không những không biết chỉ cho ba vị trí chính xác, ngược lại đầu óc tê dại, rối rắm hơn.
Đôi lúc, ba cô sẽ dùng miệng ngậm lấy cô đầṳ ѵú, nhẹ nhàng cắn nơi đỉnh, dùng lưỡi đảo một vòng. Cũng chiếc lưỡi đó, nhưng khi xuống bên dưới thì hóa thành con rắn uốn éo, trườn bò vào bên trong âʍ ɦộ, khuấy đảo ra những tiếng nước đầy dâʍ ɖu͙©.