Chương 47: Nụ hôn đầu tiên và này nọ

Đệ tứ thập thất chương: Nụ hôn đầu tiên và này nọ

Chu Nguyên đứng ở cửa nhìn mẹ con hai người xuất hiện, trên gương mặt đều là kinh ngạc. Trước đó nàng có từng mời đối phương đến ăn cơm chiều, nhưng không có nói cho nàng biết là sinh nhật, vì hôm nay nàng có hẹn cho nên đã bị từ chối. Không ngờ, rõ ràng đã nhận kết quả rồi bây giờ lại có biến số.

“Sinh nhật vui vẻ.” Tô Mộc Nhiễm cười cong mắt, vui vẻ bắt chuyện cùng nàng, sờ sờ đầu con gái đứng trước cửa, Chu Nguyên liền nghe tiếng bé xíu kêu, “Nguyên Đại, sinh nhật vui vẻ.”

Cúi đầu nhìn, đứa trẻ nho nhỏ ôm một con Totoro công tử thật to đứng phía trước nở nụ cười đôi mắt cong thành trăng non. Chu Nguyên nhìn con Totoro kia, đáy mắt ẩn giấu bất ngờ và vui vẻ không thể nên lời, nàng cúi người đưa tay tìm Lạc Lạc, đem con bé và cả con Totoro ôm lấy toàn bộ, “Em cũng vui vẻ nha nhóc.” Vô cùng thân thiết hôn gò má mũm mĩm của con bé, sau đó nhìn về phía Tô Mộc Nhiễm, “Nhanh vào thôi.” Nàng thấy ánh mắt đối phương mang theo vài phần quan sát mình chưa từng nhận ra, là ngẫu nhiên, hay là. . .

(*Chắc sợ giở trò đồϊ ҍạϊ với con gái ngta đấy)

“Ừm.” Đi theo Chu Nguyên, Tô Mộc Nhiễm mang theo hộp quà tiến vào cửa. Chu Nguyên canh ở cửa đợi Tô Mộc Nhiễm tiến vào rồi mới kéo cửa lại.

Tô Mộc Nhiễm còn đang ở cửa thay giày, Ôn Lương trên sofa nghe được động tĩnh của Chu Nguyên liền mở miệng, “Nhanh lên Chu Nguyên, Nhuận Nhuận nói muốn chơi cờ phi hành*, thiếu một tay cô nhanh lên một chút.”

*Giống cờ cá ngựa

Chu Nguyên đang bồng Lạc Lạc giúp con bé thay giày, nghe được giọng điệu bình thường đó của bạn tốt thì vô thức cúi đầu nhìn Tô Mộc Nhiễm. Vẫn trước sau như một có thể nhìn thấy sườn gương mặt trắng nõn tinh xảo của đối phương, tại góc độ này hàng lông mi mỏng dài có vẻ vểnh cao.

Thoáng dời tầm nhìn, Chu Nguyên thay giày cho Lạc Lạc xong, thả con bé xuống, “Em vào cất Totoro trước đi.” Nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu con bé, ý bảo nó đi trước. Quả nhiên đứa trẻ luôn ngoan ngoãn kia nghe xong lời nàng thì cũng đi tới sofa.

Tô Mộc Nhiễm nhìn con gái luôn sợ người lạ vậy mà lại quen thuộc đi vào trong như thế, đương nhiên có kinh ngạc, nhưng mà nghĩ Lạc Lạc hay đến nhà Chu Nguyên, quen thuộc cũng là bình thường, cho nên cũng không cảm thấy gì nữa. Chu Nguyên đi bên cạnh nàng, đưa tay tự nhiên nhận hộp quà trong tay nàng, cùng nàng đi vào, vừa đi vừa giải thích, “Cha mẹ em đều ở trong bếp, phòng khách có hai người bạn, cô đều quen, nhưng mà. . . Tô lão sư đừng làm hai đứa nó sợ là được.”

Tô Mộc Nhiễm vừa nghe tiếng Ôn Lương thì lộ ra vài phần nghi hoặc, Chu Nguyên cười nói cho nàng, hiếm khi trong giọng điệu đối phương lại có vài phần trêu chọc, hiểu được ý của Chu Nguyên, Tô Mộc Nhiễm cũng không khỏi nhuộm thêm vài phần tiếu ý, “Các em bây giờ còn sợ lão sư sao?”

“Sợ chứ. . .” Chu Nguyên nhìn nàng, nghiêm trang, “Sợ thi lại.”

Bộ dạng đứng đắn này của nàng quả thật chọc Tô Mộc Nhiễm bật cười. Mím môi nhưng tiếu ý làm thế nào cũng không áp chế được.

Ôn Lương và Huyên Minh Thụy ở trong phòng khách chơi cờ phi hành, lúc này bàn cờ gỗ đã được đặt trên mặt bàn, nhìn Nhuận Nhuận xếp cờ, dựa vào màu sắc mà đặt các quân vào vị trí của nó, hai đứa đó nhìn Nhuận Nhuận một mình loay hoay, cũng không hỗ trợ trái lại còn thường xuyên đưa tay bóp bóp gò má, xoa xoa mái tóc bla bla, ăn đậu hũ của con bé mũm mĩm, đùa khá là chăm chú. Nhận ra có người đến Ôn Lương liền ngẩng đầu, “Làm cái gì mà. . . chậm vậy a.”

Nàng nhìn trước mắt xuất hiện ba người, bỗng chốc ngớ người, ý, chuyện gì xảy ra, Chu Nguyên đi lấy bánh kem mà, sao giờ dẫn theo một đứa trẻ và một người phụ nữ trở về. Ế. . . người phụ nữ này không phải nữ thần Tô lão sư chuyên ngành tiếng Anh sao! Sau khi ý thức được vấn đề, Ôn Lương vội vàng bắt chuyện với đối phương, “Chào Tô lão sư!” Nói xong còn không quên đưa tay huých Huyên Minh Thụy, nhắc nhở nàng thưa cô. Huyên Minh Thụy vừa nghe, cũng bị ngớ người, nhưng luôn phản ứng nhanh nhạy nàng cũng mau chóng đáp lại, “Chào lão sư!”

Tô Mộc Nhiễm nhìn Nhuận Nhuận bị ép giữa hai đứa con gái chỉnh tề ngẩng đầu chào hỏi nàng, cũng cười đáp lại, “Chào hai em.”

Chu Nguyên xem phản ứng của bạn tốt, vô cùng không có phúc hậu hả hê nhìn hai người. Vừa rồi nàng đã muốn coi Ôn Lương sẽ phản ứng thế nào khi thấy Tô Mộc Nhiễm ở đây, cho nên lúc nàng nói chuyện với Tô Mộc Nhiễm cố ý đè thấp giọng, hehe, xem ra hôm nay, phản ứng vẫn rất thú vị.

Thế nhưng Lạc Lạc, đối mặt với hai người xa lạ nó có chút chần chừ, ôm Totoro nhìn người duy nhất nó quen thuộc là Nhuận Nhuận, đứng tại chỗ. Bạn Đường Văn Nhuận vừa thấy tiểu đồng bọn đến liền bỏ rơi cờ phi hành hớn hở chạy tới trước mặt đối phương, nhìn con Totoro đối phương ôm trong lòng liền vui vẻ ra mặt, “Lạc Lạc cũng tới rồi, con Totoro này tặng chị hả?” Sau khi bắt chuyện với tiểu đồng bọn thì ngửa mặt lên ngọt ngào gọi Tô Mộc Nhiễm, “Con chào dì Tô~ ” Tuy con bé này mù mặt y như Chu Nguyên, thế nhưng số lần gặp Tô Mộc Nhiễm cũng nhiều cho nên nhớ được.

Tô Mộc Nhiễm nhìn tiểu đồng bọn của con gái cũng ôn nhu đáp lại, “Dì cũng chào cháu a Nhuận Nhuận~ ” Chu Nguyên đứng bên cạnh nhìn sườn gương mặt Tô Mộc Nhiễm, quay đầu liếc mắt qua Nhuận Nhuận đang trêu chọc khoe mẽ, thì cười đáp, “Con Totoro đó là của dì, con đưa Lạc Lạc đem nó bỏ vào phòng đi.”

“Của tiểu di cũng là của con~ đi thôi, chúng ta đi cất đồ~ ” Dắt tay tiểu đồng bọn, Đường Văn Nhuận lập tức vứt hai người dì còn đang chờ nó cùng chơi ra phía sau, vui vẻ đưa Lạc Lạc chạy về phòng.

Lạc Lạc do dự nhìn Đường Văn Nhuận dắt tay mình, dè dặt ngẩn đầu nhìn qua Tô Mộc Nhiễm, thấy nàng mỉm cười còn gật đầu với nó, lúc này mới đi theo.

Ôn Lương và Huyên Minh Thụy nhìn tiểu cô nương vừa vào cửa cũng không có chào hỏi các nàng lại bỏ trốn cùng Nhuận Nhuận, có chút cạn lời. . . con bé sợ mình đến thế sao? Dù sao, thấy dáng vẻ con bé ngoan ngoãn như vậy, bình thường đều cảm thấy nó sẽ chào hỏi người khác không phải sao. . .

Người quen thuộc với con bé đều hiểu hành vi này của nó, bất quá Chu Nguyên vẫn giải thích một chút, “Lạc Lạc hơi sợ người lạ, một lát nữa quen rồi thì tốt thôi. Tô lão sư ngồi xuống trước, có lẽ lát nữa là có cơm.” Chu Nguyên dẫn Tô Mộc Nhiễm ngồi xuống, nhẹ giọng nói, “Ôn Lương thì cô biết rồi, còn bên trái là Huyên Minh Thụy học ITC.” Tô Mộc Nhiễm nghe vậy, cười cười với Huyên Minh Thụy.

“Mọi người trò chuyện một lát, em vào bếp xem.”

“Ừm, em bận rộn việc của mình đi.” Tô Mộc Nhiễm gật đầu, bảo Chu Nguyên đi.

“Ừm. Đúng rồi, lão sư muốn uống gì? Em đi lấy giúp cô. . .” Lễ nghi cơ bản Chu Nguyên vẫn nhớ kỹ, nhưng hình như bởi vì cảm thấy quá mức thân thuộc nên phản ứng có hơi chậm. Lúc rời đi mới ý thức được Tô Mộc Nhiễm là khách, lúc này mới vội vã quay đầu lại hỏi.

“Vậy phiền em, nước ấm là được rồi. . .” Dường như không có ý thức được điểm chậm trễ của Chu Nguyên, Tô Mộc Nhiễm cười cười.

Chu Nguyên quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Mộc Nhiễm ngồi trên sofa, nhướng mày một cái, xoay người đi vào bếp.

Trong bếp Dung Thanh đang mang tạp dề đứng trước bồn nước rửa rau, đồ ăn trên bàn đã được chuẩn bị hơn nửa, đợi thêm một lát là có thể ăn. Thấy Chu Nguyên đi vào, nhướng mày hỏi, “Sao lại vô đây?”

“Ừm, Tô lão sư vừa dắt Lạc Lạc đến, con vào lấy nước cho cô.” Chu Nguyên gật đầu, từ trong tủ khử trùng lấy một cái ly, đến bình nước nóng kế bên bàn nguyên liệu rót cho Tô Mộc Nhiễm.

“À, Mộc Nhiễm đến rồi? Mẹ còn tưởng lát nữa cô ấy mới đến.” Dung Thanh đưa lưng về phía Chu Nguyên, mở vòi nước rửa rau, nước từ trong vòi rào rào đổ xuống, dội lên phiến lá màu xanh, âm thanh tích tích tác tác vang vọng trong căn bếp rộng rãi.

Chu Nguyên cầm ly nước, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Dung Thanh, “Mẹ biết cô ấy sẽ đến?”

“Ừ, mẹ có nói với cha, nói hôm nay Tô lão sư đưa Lạc Lạc tới, bây giờ cha đang hấp cá cho con bé a.” Chu Hoàn đứng trước bếp đã mở miệng, thay vợ giải đáp câu hỏi của con gái.

“. . .” Sặc, hình như đúng là Lạc Lạc có thích món này, trong một lúc Chu Nguyên khó có thể nói thêm cái gì, “Ừm.”

“Ra ngoài trước đi, trò chuyện với người ta một lúc, tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp của mẹ mấy người đó, đừng để người ta ngồi đó đợi.” Thấy Chu Nguyên vẫn cầm ly nước đứng đó không ra, Dung Thanh nhíu nhíu mày bắt đầu đuổi, “Mẹ rửa rau giúp cha rồi ra.”

“Ừm.” Chu Nguyên gật đầu, đi ra bếp.

Trở về phòng khách, thấy ba người đang nói chuyện phiếm thì đưa nước đến trước mặt Tô Mộc Nhiễm, “Tô lão sư.”

“Cám ơn.” Chu Nguyên rót là nước ấm, cái loại vừa đủ có thể uống ngay. Tô Mộc Nhiễm nhận lấy uống một ngụm, đặt xuống bàn trà, “Bên cha mẹ em không cần hỗ trợ hả?” Nàng quay đầu cười hỏi Chu Nguyên.

Chu Nguyên thuận thế ngồi bên cạnh nàng, cười nói, “Không cần, cũng sắp xong rồi.”

Tô Mộc Nhiễm gật đầu, lại quay về tiếp tục nói chuyện với Ôn Lương. Chu Nguyên ngồi bên cạnh nàng, nhìn ba người họ trò chuyện với nhau, rất ít khi chen vào, chỉ khi trọng tâm nhắc đến mình nàng mới quay đầu trả lời vài câu.

Nói chuyện phiếm thật ra là việc tốt, có thể thông qua ngôn ngữ để giao lưu sở thích, cách nhìn của mình với mỗi việc, suy nghĩ trong lòng và vân vân. . . Chu Nguyên nhìn mái tóc dài đen thẳng của Tô Mộc Nhiễm, đăm chiêu nghe nàng nhỏ nhẹ trả lời Ôn Lương.

Người lớn đều tự bận rộn với việc của mình, hai đứa con nít bị mọi người mặc kệ đang ở trong phòng Chu Nguyên vui vẻ chơi đùa. . .

Dắt Lạc Lạc tới phòng ngủ, bạn Đường Văn Nhuận cao hứng bừng bừng đá giày, nhảy phốc lên giường, nó giơ chân dẫm dẫm giường, dựa vào lực đàn hồi nhỏ xíu kia mà nhún nhún, quay qua nói với Lạc Lạc, “Nhanh ném con Totoro lên đây, cởi giày chúng ta cùng chơi, giường của tiểu di chơi vui siêu cấp luôn nha.” Nó nói với Lạc Lạc đang đứng dưới giường, giọng điệu mang theo vô hạn xúi giục và dụ dỗ. . .

“Có thể lên hả?” Lạc Lạc ôm Totoro, nghiêng đầu ngẩng lên nhìn Nhuận Nhuận cao cao tại thượng đứng trên giường. Tuy đã đến chơi rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên nó được vào phòng của Chu Nguyên, đứa trẻ nho nhỏ đưa mắt tỉ mỉ nhìn xung quanh. . .

“Có thể a, tiểu di nói chỉ cần cởi giày ra là có thể leo lên, em cởi giày nhanh đi. . .” Nhuận Nhuận ngừng lại, cơ thể lung lay lúc lắc.

“Ừm, được.” Có giấy thông hành của Đường Văn Nhuận, Lạc Lạc tràn đầy chờ mong nhìn chiếc giường của Chu Nguyên, đi tới đặt Totoro xuống góc giường, Lạc Lạc cởi giày cũng bò lên theo.

Giường của Chu Nguyên không cao lắm cho nên đứa trẻ muốn bò lên tuyệt đối không phải việc khó khăn. Thấy đồng bọn của mình cũng đã lên, Đường Văn Nhuận dùng hai tay kéo cánh tay bé xíu của Lạc Lạc, lại bắt đầu nhún nhảy.

Hai tay của nó nắm chặt đối phương, hai chân đạp mạnh lên giường, “Em xem, như vậy, nhảy lên, có giống chơi ngựa gỗ không?” Nó dắt Lạc Lạc, để con bé nhảy a nhảy theo mình.

Từ từ Lạc Lạc bắt đầu cảm nhận được lạc thú của trò chơi mới này, hai mắt sáng ngời cũng vui vẻ nhảy như đang chơi bật lò xo.

Nhún nhảy, nhún nhảy. . . Đường Văn Nhuận thấy tiểu đồng bọn của mình đùa vui vẻ như vậy nó liền càng hăng hơn! Nhún người, bật lên, rớt xuống. . . một cái lại một cái, Nhuận Nhuận nhảy càng ngày càng cao, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng cao. . .

Vì vậy. . . không biết qua bao lâu, ai da mệt mỏi quá a. Bởi vì vận động nhanh lặp lại động tác nhảy lên rơi xuống nhiều lần khiến cho chiếc đầu nhỏ xíu của nó có chút choáng váng, vì vậy kẻ phi thường lanh trí này nằm xuống giường. . . không nhảy nữa. . .

Ai da chóng mặt quá, Đường Văn Nhuận cảm thấy choáng váng bắt đầu xoay người, trở mình một cái, lại trở thêm một cái, lại một. . . vì vậy bạn Nhuận Nhuận bi kịch rồi. . .

Hơn nửa thân người đã tới mép giường, nó khẽ động một cái. . .

Bịch. . .

Tiếng động như có vật gì đó làm văng bụi bặm lên, vì vậy giữa tiếng bịch này, lần đầu tiên trong cuộc đời bạn Nhuận Nhuận rốt cuộc cũng thành công rớt xuống giường nằm bẹp trên thảm lông dưới đất. . .

Nhuận Nhuận nằm trên đất, nhìn trần nhà một hồi lâu, sau khi phản ứng được mình vừa trải qua một việc kinh khủng đến cỡ nào, nhìn trần nhà, mếu thành mỏ vịt, oa một tiếng khóc lên. . .

Lạc Lạc đứng trên giường, mở to mắt há mồm nhìn một màn như vậy, nước mắt của đối phương trào ra như nước suối, sau khi bị thảm trạng này làm sợ đến ngây ngẩn cả người, phản ứng của Lạc Lạc đã trở lại, đây là ở trên giường của Nguyên Đại. . .

Tiêu rồi, không được người khác cho phép mà đυ.ng vào đồ của người ta sẽ bị ghét a! Nhuận Nhuận khóc lớn tiếng như vậy mẹ và mọi người sẽ đi vào. . .

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!

Lạc Lạc mang theo vẻ mặt kinh hoàng nhảy xuống giường, thấy Đường Văn Nhuận nằm dưới đất oa oa khóc lớn, bổ nhào cả người tới. . .

Sau đó, nó làm một việc mà cả đời này nó luôn hối hận. . .

Nó quay qua cái miệng đang gào khóc của Đường Văn Nhuận, nhào tới, hôn lên. . .

===

Bạn nào đọc rồi cảm thấy bị lừa dối mặc dù sự thật không có ai lừa các bạn, giơ tay lên! 😂

Thôi bỏ qua đi 😂 _( :3」 ∠)_

Soạn tin theo cú pháp #LạcLạclàcông để ủng hộ Lạc Lạc công hoặc #NhuậnNhuậnlàthụ cũng để ủng hộ Lạc Lạc công và gửi về tổng đài

Để không ra kết quả gì cả