Chương 3: Là Bạn trai của tôi
Khi Trình Trình và Bối Mễ vội vàng chạy tới nhà trẻ, đã không nhìn thấy bóng dáng của Trình Vũ đâu cả, Trình Trình suốt ruột khóc: “Bối, em lại bỏ quên Trình Vũ rồi, làm sao bây giờ?”
“Đừng khóc, Tiểu Vũ thông minh như vậy, nhất định là tự mình về nhà rồi, em đừng có gấp.”
Trình Trình nghe điện thoại, Trình Trình nghe điện thoại……. Giọng nam đáng yêu, mang theo bất đắc dĩ, từ di động của Trình Trình truyền tới, đó là tiếng chuông mà Trình Vũ đã ghi âm lại cho cô, cũng bởi vì cô luôn không nghe điện thoại.
Trình Trình vừa nhìn thấy dãy số nhà gọi đến, lập tức bắt máy: “Tiểu Vũ?”
“Mẹ!” Trong điện thoại là giọng nam đáng yêu mang theo bất đắc dĩ, đầu điện thoại bên kia chợt cắt đứt, Trình Vũ nhìn điện thoại, đã cúp máy.
Không ngoài dự đoán của cậu, mười phút sau mẹ cậu trở về nhà, lúc đá văng cánh cửa, Trình Vũ vừa mới giải xong chương trình báo động, vừa làm xong, cậu quay đầu nhìn, còn chưa thấy rõ cái gì, đã bị Trình Trình ôm vào trong lòng, Trình Vũ thấy mẹ nuôi Bối Mễ đang dựa vào cửa kịch liệt nôn mửa, từ nhà trẻ về nhà ít nhất cũng nửa giờ, mẹ cậu mười phút đã về đến nhà, nhất định là chạy xe hết tốc độ về, cậu đồng cảm nhìn mẹ nuôi, thở dài: “Mẹ, sao mẹ lại khóc?”
“Không có! Người ta nào có!” Đánh chết cô cũng không thừa nhận, không thể mất thể diện trước mặt Trình Vũ được.
“Con biết ngay là mẹ quên đón con, nhưng con không muốn ở nhà trẻ nhàm chán đó chờ mẹ, nên tự mình về nhà.”
“Mẹ đảm bảo lần sau sẽ không quên nữa.”
Lần nào mà mẹ không bảo đảm. Trình Vũ liếc mắt coi thường, không biết mẹ cậu còn muốn ôm cậu bao lâu, chương trình của cậu chỉ còn viết chút nữa là xong rồi.
Trình Trình lau sạch nước mắt, ánh mắt cô nhìn máy tính đang mở của Trình Vũ để trên bàn một lúc lâu: “Trình Vũ, phương trình con viết sai rồi, cuối cùng phải là phương trình tương đương lớn hơn.”
“Thật sao?” Trình Vũ tránh khỏi l*иg ngực Trình Trình, ngón tay mập mạp lại bắt đầu gõ trên bàn phím, không thể nào, cậu đã kiểm tra ba lần rồi.
Tìm được Trình Vũ, Trình Trình yên tâm vào phòng thí nghiệm của mình, Trình Vũ chăm chú kiểm tra chỗ sai của mình, về điểm này cậu không hề nghi ngờ trí thông minh của mẹ, cho nên không có ai để ý tới Bối Mễ-người đang dựa vào cửa ói đến u ám trời đất.
Bối Mễ ói đến mệt lả, rồi ngửa mặt lên trời mắng to, Bối Mễ tôi còn quản chuyện xấu của mẹ con hai người nữa, thì không tên Bối Mễ!
Mắng cứ mắng đi, thế nào chứ như vậy không phải là mắng.
Ở trong phòng thí nghiệm một tháng, trừ ăn cơm ngủ rửa mặt ra Trình Trình không bước ra khỏi phòng thí nghiệm một bước, tâm tình của Trình Trình giờ phút này cực kỳ không tốt, chỉ vì một nguyên nhân, hiệu suất của Trình Trình chưa từng chậm như vậy, tại sao? Cũng bởi vì điện thoại chết tiệt kia, Trình Vũ chịu không nổi quấy rầy đã chuyển nó đến phòng thí nghiệm của cô, vì Trình Vũ thích yên tĩnh, khiến cô không có tâm tư tiếp tục thí nghiệm, năm ba phút chuông điện thoại sẽ vang lên một lần, cô không chịu được phải nhận điện thoại: “Reynold tiên sinh, anh rốt cuộc muốn thế nào!”
“Ha ha.” Hình như đối phương không nhận ra Trình Trình đang tức giận, “Tôi chỉ muốn mời cô hôm nay ăn cơm tối.”
“Có phải chỉ cần tôi đồng ý, anh sẽ không gọi tới nữa?”
“Có lẽ vậy.”
“Được, thời gian và địa điểm?”
“Tiểu Vũ, buổi tối con đến nhà dì Tiếu ăn, mẹ có chuyện phải đi ra ngoài.”
“Vẫn là chú ấy gọi tới? Chú ấy muốn làm ba con sao?”
Trình Trình rửa mặt, mặc quần jean và áo T shirt rồi đi tới cửa đổi giày: “Dĩ nhiên là không.”
“Nếu lần sau chú ấy gọi cầu hôn vào lúc mẹ đang làm thí nghiệm, có lẽ mẹ sẽ thỏa hiệp. Trình Trình con hy vọng mẹ sẽ kiên trì lập trường của mình.”
“Dĩ nhiên.”
Cửa đã đóng lại, Trình Vũ vui vẻ cầm điện thoại lên: “Chào thầy, mẹ con không có ở nhà, thầy cho xe đến đón con đi, vâng, được ạ.”
Trình Trình chạy tới nhà hàng Lan Kim theo lời Reynold nói, vừa bước một chân vào cửa, nữ tiếp tân đã ra tiếp đón: “Tiểu thư, xin vui lòng cho xem thẻ thành viên của cô.”
Lúc này Trình Trình mới phát hiện người ra vào ở đây đều mang giày tây, đều là giới thượng lưu, nhìn lại mình mặc quần jean bạc màu chỗ đầu gối còn rách hai lỗ, nhìn thế nào cũng không giống người có tiền. Khó trách sẽ bị người ta ngăn lại.
“Ôi! Trình Trình.”
Nghe được âm thanh quen thuộc, Trình Trình xoay người lại, nhìn thấy Reynold, ăn mặc giống hệt lần trước, thoạt nhìn giống như mặc cả một bộ nhân dân tệ vào người, Reynold nhìn lên nhìn xuống đánh giá Trình Trình: “Làm sao mà cô lại ăn mặc như vậy tới đây?”
“Anh muốn tôi mặc thế nào nữa.” Cô cảm thấy như vậy rất tốt, thoải mái là tốt rồi.
“Nơi này là nhà hàng cao cấp nhất thành phố G, thấp nhất là 500 vạn mới có thể trờ thành khách VIP , người ra vào đều là giới thượng lưu, cô mặc như vậy làm sao có thể vào được.” Reynold không tán thành nhìn Trình Trình.
Trình Trình bĩu môi, ăn cơm đối với cô đã lãng phí thời gian rồi, còn tốn thời gian chọn trang phục làm chi, quá phiền phức: “Vậy chúng ta đi nơi khác ăn cơm.”
“A, đương nhiên không được, tôi đã đặt được chỗ ngồi tốt rồi.Tôi dẫn cô đi mua quần áo.”
“Không cần!”
Không cho Trình Trình cơ hội phản đối, Reynold kéo Trình Trình vào shop quần áo hàng hiệu ở đối diện, Reynold chọn rất nhiều quần áo, bởi vì lần trước gặp Trình Trình cô cũng mặc loại đồ bình dân này, làm người phụ nữ của anh ta dĩ nhiên không thể mộc mạc vậy được, nữ nhân viên phục vụ nhìn Trình Trình có chút khinh thường, phần lớn đều là ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ, Trình Trình cũng không để ý, lúc Reynold lấy ra thẻ tín dụng để trả tiền liền bị Trình Trình từ chối: “Tôi tự trả tiền được.”
Lấy lại thẻ mà nhân viên bán hàng đưa, một chồng quần áo giá ít nhất cũng phải mười mấy vạn, cô ta trả nổi sao, anh ta đang chờ xem kịch vui. Cô không đợi Reynold ngăn cản liền lấy thẻ của mình ra tính tiền.Lúc trở lại nữ nhân viên kia có chút không dám tin, vẻ mặt hết sức kì quái: “Tiểu thư, mời kí tên.Đây là thẻ của cô.”
Gói cẩn thận quần áo mới mua lại, Trình Trình viết địa chỉ: “Giup tôi đưa quần áo đến địa chỉ này, cảm ơn.”
Mặc bộ lễ phục màu đen bước ra khỏi cửa tiệm cả người Trình Trình cảm thấy kì cục, nhưng không thể không thừa nhận ánh mắt của Reynold rất tốt, lễ phục màu đen dài đến đầu gối bó eo làm nổi bật dáng người mỹ lệ của cô, tóc dài được thả xuống sau lưng, nếu nói trước đây Trình Trình trẻ trung xinh đẹp, thì giờ đây lại dịu dàng đến động lòng người.
Vào nhà hàng, gọi món ăn xong, Trình Trình không nhịn được mở miệng: “Reynold tiên sinh, tôi thật sự không hiểu vì sao anh lại muốn mời tôi ăn cơm.”
“Trình Trình, tôi cảm thấy tôi đã bày tỏ rất rõ ràng rồi, tôi đang theo đuổi em.”
“Tại sao?”
“Lại nói, dáng người em không tồi, còn thông minh, từng đạt được rất nhiều giải thưởng khoa học lớn, cùng đi ra ngoài tôi cũng có mặt mũi, điểm quan trọng là em rất ngoan cường, đã cự tuyệt tôi nhiều lần.” Những cô gái kia đều tự lao vào anh ta, anh ta cảm thấy không thú vị, cô gái trước mặt này, làm cho anh ta có hứng thú chinh phục.
Thì ra là vậy. “Reynold tiên sinh, rất xin lỗi, tôi thật sự không muốn cự tuyệt anh, nếu biết sớm là thế này, lần đầu tiên anh gọi đến tôi nên tới ngay để ăn bữa cơm này, có lẽ tôi sẽ đỡ phiền toái hơn nhiều.” Cô cảm thấy rối rắm.
“Ha ha, bọn họ đều nói em có chút khó chịu, nhưng tôi cảm thấy em rất thú vị, đây không phải chứng tỏ tôi đã bắt đầu thích em rồi sao?”
“Reynold tiên sinh, thật xin lỗi tôi không thể tiếp nhận ý tốt của anh.”
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi đã có bạn trai.” Thượng Đế sẽ tha cho cô tội nói dối, bởi vì cô cũng sẽ tha thứ cho Thượng đế đã tìm một người đàn ông như vậy tới ép buộc cô.
“Không thể nào, tôi đã điều tra rồi, bên cạnh em hoàn toàn không có đàn ông.” Reynold rất tự tin.
Thật đau đầu. Trình Trình nhìn thấy người đàn ông ở đối diện có chút quen mặt, đột nhiên nảy ra ý tưởng, khi người đàn ông đó đi ngang qua bàn của bọn họ, cô bèn đứng lên: “Anh yêu, sao anh lại ở đây.”
Cô cười ngọt ngào nhìn về phía Reynold đang sững sờ: “Vừa đúng lúc giới thiệu cho anh, đây là bạn trai tôi, anh yêu, đây là Renold.”
Nguyệt Độc Nhất nhíu mày đẹp, tìm kiếm trong trí nhớ ấn tượng về người phụ nữ này, Thủy Bách Thiên cùng Thanh Á đứng phía sau không biết nên xử lý thế nào, Thiếu chủ không mở miệng nói chuyện,vẫn tạm thời không động thủ thì tốt hơn.
Nguyệt Độc Nhất cảm thấy bàn tay đang bắt tay hắn đang đổ mồ hôi, còn gương mặt đang cười duyên dáng này có chút mất tự nhiên, sau đó mắt hắn nhìn Reynold, một tay ôm Trình Trình, Reynold nhìn động tác của hắn nghĩ là hắn chấp nhận, nên anh ta không muốn làm mất phong độ của mình: “Xin chào, tôi là Reynold, tổng giám đốc của Lôi thị.”
Nguyệt Độc Nhất nhìn anh ta đưa tay ra, tỏ ra không muốn nắm lấy, ôm Trình Trình đi ra ngoài, Thủy Bách Thiên và Thanh Á đều rất kinh ngạc,khi thấy Thiếu chủ ôm cô gái kia đi, vội vã đuổi theo.
Reynold thu cánh tay đang cứng ngắc về, khóe miệng không kiềm chế được mà run rẩy, nhìn thấy Trình Trình bị người đàn ông kia mang lên xe, anh ta uống xong ly nước đá, mới đè xuống được cơn tức, kéo bừa một người phục vụ: “Người đàn ông vừa đi kia là ai?”
Người phục vụ cúi người lễ phép: “Xin lỗi tiên sinh, đối với tư liệu của khách VIP chúng tôi phải giữ bí mật.”
Khách VIP, nhà hàng Lan Kim chỉ phát tổng cộng hai thẻ thành viên VIP, người đàn ông kia lại là một trong số đó, rốt cuộc là có lai lịch gì!